Chương 7: Trần Ngạn cảm thấy thẹn đến khóc

Trần Ngạn mới nếm thử tìиɧ ɖu͙©, sau khi ba đại ca cùng sử dụng tay lưỡi giúp cậu phát tiết hai lần, cậu liền mệt mỏi đến không mở được mắt.

Cuối cùng Trần Chi Hoàn lấy khăn lông ướt sạch sẽ ấm áp giúp cậu lau sạch cơ thể, thu hoạch được một nụ hôn mềm như bông chúc ngủ ngon của đệ đệ. Tính cách Trần Chi Hoàn trong bốn huynh đệ là táo bạo nhất, trên thương trường cũng nổi danh là mỹ nhân rắn rết, có thù tất báo, tất cả ôn nhu cùng kiên nhẫn đều dành cho người nhà, mà Trần Ngạn không thể nghi ngờ chính là vảy ngược của hắn. Tính tình nóng nảy của hắn khi nhìn thấy đệ đệ mềm mại ngoan ngoãn đều hóa thành ôn nhu cùng dịu dàng.

Trần Chi Hoàn nâng ngón tay lên, khẽ vuốt lông mày thẳng tắp anh đĩnh của đệ đệ, mỉm cười nhìn cậu ở trong vòng tay Trần Cẩm Xuyên xoay người, trong mắt tràn ngập yêu thương.

Đêm nay là lần đầu tiên Trần Ngạn cương cứng, minh chứng cho việc cậu đã trưởng thành, các anh trai đều thực cao hứng. Tuy rằng cậu chỉ gõ cửa phòng Trần Cẩm Xuyên làm hai ca ca khác có chút thương tâm, nhưng cuối cùng các huynh trưởng đều chứng kiến khoảnh khắc Ngạn Ngạn bắn ra sơ tinh, bọn họ chứng kiến đệ đệ trưởng thành. Nhiều năm nuôi dưỡng yêu thương Trần Ngạn khiến du͙© vọиɠ khống chế cùng chiếm hữu của bọn hộ ngày càng nặng, bọn họ không cho phép bản thân vắng mặt bất kỳ thời khắc quý giá nào của Trần Ngạn.

Bao gồm lần đầu tiên gọi ca ca, lần đầu tiên đi đường, lần đầu tiên đi học, sinh nhật hàng năm...... Như bây giờ là lần đầu tiên cương cứng xuất tinh, bọn họ đều phải tham dự. Vốn dĩ bọn họ không tính động vào tiểu huyệt của đệ đệ, nhưng đệ đệ lại ngốc đến mức lấy khăn trải giường thô ráp cọ loạn, chẳng lẽ tùy ý để cậu ma khiến hạ thân kiều nộn yếu ớt trầy da sao? Tiểu côn ŧᏂịŧ có thể sử dụng tay giúp cậu xoa đến xuất tinh, tiểu hoa huyệt chỉ có thể dựa đầu lưỡi vào mềm mại ôn nhu của ca ca an ủi.

Ba anh em cuối cùng đều chịu đựng hạ thân trướng đau giúp Trần Ngạn giải tỏa du͙© vọиɠ, bọn họ thương tiếc đệ đệ, cho dù bọn họ cho rằng việc anh em giúp nhau loát cũng không có gì to tát (không phải ba anh trai lén loát, bọn họ chỉ muốn cùng tiểu đệ đệ của mình loát), nhưng với kích cỡ của bọn họ, khẳng định sẽ dọa đến cậu, nói không chừng còn khiến cậu khóc, vẫn là nên chờ cậu lớn hơn rồi nói sau.

Trần Vũ Hoành mở cửa sổ thông gió ra, đem mùi hương da^ʍ mĩ trong phòng tản bớt, hắn dựa vào cửa sổ hóng gió, thanh tỉnh đầu óc, quay đầu lại nhìn Trần Ngạn ngủ đến vô lo vô nghĩ cùng nhị đệ tam đệ đang chuyên chú nhìn cậu, cảm thấy có chút đau đầu

Đi qua giúp Trần Ngạn đắp tốt chăn, liếc hai tên đệ khống đang nhìn chằm chằm Trần Ngạn ý bảo đi ra ngoài nói chuyện.

“Sau này mọi người đều phải khắc chế một chút, chúng ta không thể tiếp tục làm bậy.” Ba người ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Trần Vũ Hoành mở miệng nói.

Trần Chi Hoàn cùng Trần Cẩm Xuyên không thể tin trừng lớn hai mắt nhìn đại ca mặt người dạ thú. Rốt cuộc ai dụ dỗ tiểu đệ mở đùi ra? Là ai dẫn đầu đem đầu lưỡi cắm vào tiểu huyệt tiểu đệ? Bây giờ lại bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử? Đại ca, mặt anh có thể dày thêm chút nữa không?

Trần Vũ Hoành không hổ là đại luật sư miệng lưỡi xảo quyệt, đối với ánh mắt nghi ngờ của đệ đệ mặt không đổi sắc nói lung tung một hồi. Cuối cùng đưa ra kết luận: “Ngạn Ngạn còn nhỏ, không cần dạy hư em ấy. Đặc biệt là Chi Hoàn, em không cần xằng bậy.”

“Đã biết.” Trần Chi Hoàn ở trong lòng trợn trắng mắt, hắn ngày thường nhiều lắm chỉ sờ sờ mông nhỏ của đệ đệ được không.

Cuối cùng các huynh trưởng đạt thành nhận thức chung, không cần nhắc tới sự việc tối hôm qua, bằng không Trần Ngạn ngày mai rời giường sẽ giận dỗi.

Ngày hôm sau Trần Ngạn quả nhiên ngủ dậy liền ở im trong phòng mình không muốn xuống dưới ăn sáng, Trần Cẩm Xuyên vội đi học chỉ có thể khuyên vài tiếng liền rời đi, Trần Chi Hoàn cùng Trần Vũ Hoành vẫn luôn ở trước cửa dỗ dành cậu cũng không có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể lấy chìa khóa mở ra cửa phòng, đem đệ đệ khóc đến hai mắt sưng sưng quấn chăn giống con tằm ôm xuống dưới ăn sáng.

“Để anh nhìn xem.” Trần Chi Hoàn để Trần Ngạn ngồi trên đùi, đau lòng nâng mặt cậu lên, ngón tay lau đi nước mắt trên lông mi, lại lấy khăn giấy giúp cậu lau nước mũi, “Tiểu ngốc tử, đừng khóc, lát nữa mắt sẽ bị đau.

“Ngạn Ngạn há mồm, ăn chút cháo.” Trần Vũ Hoành ngồi ở bên cạnh thổi cháo đút cho cậu.

Trần Ngạn nhìn các ca ca trước sau như một thân mật đối xử với cậu, rốt cuộc ngừng khóc, mắt hồng hồng đem muỗng cháo đại ca giơ lên ăn vào, sau khi ăn xong hơn phân nửa chén lại vùi mặt vào cổ nhị ca.

“Tối hôm qua thật đáng sợ, sau này không muốn tiểu kê kê sưng lên nữa......” Nói xong nghẹn ngào, đem Trần Chi Hoàn dọa sợ tới mức lập tức đem cậu ôm chặt lại xoa xoa lưng lại hôn hôn một chút mới vất vả lần nữa trấn an được cậu.

Trần Vũ Hoành buông chén xuống, cảm thấy cần thiết phải tiến hành dạy đệ đệ một số vấn đề.

“Ngạn Ngạn, nghe anh nói. Tối hôm qua không phải tiểu kê kê bị sưng, đó gọi là cương cứng, cương cứng không đáng sợ, điều này chứng minh em thực sự bước vào giai đoạn trưởng thành, giống như ca ca tối hôm qua giúp em xoa xoa đem đồ vật bên trong bắn ra là tốt rồi. Đây là giai đoạn mà mỗi nam sinh ở tuổi dậy thì đều phải trải qua, các anh trai cũng vậy.

“Thật vậy sao?” Trần Ngạn đôi mắt ướt dầm dề nhìn về phía đại ca, lại chuyển hướng nhị ca. Rõ ràng là đã không còn là tiểu bánh bao mũm mĩm mềm mại đáng yêu nữa mà đã trưởng thành một thiếu niên anh tuấn cao lơn, nhưng ở trong mắt các đại ca vẫn luôn là bộ dáng đáng thương lại đáng yêu.

“Đúng vậy, nếu nhị ca lừa gạt em thì sẽ biến thành tiểu cẩu.” Trần Chi Hoàn chỉ kém không chỉ tay lên trời thề.

“Vậy...... Vậy nơi đó thế nào cũng...... Mụ mụ nói không thể......” Trần Ngạn vẻ mặt khó xử nhìn về phía các huynh trưởng đáng giá tin cậy.

“Không có việc gì, cho ca ca nhìn thì không sao, ca ca chỉ là vì muốn giúp Ngạn Ngạn, Ngạn Ngạn không cần lo lắng, chúng ta không nói cho mụ mụ.”

“Ân...... Đừng nói cho mụ mụ nga.” Trần Ngạn không yên tâm mà dặn dò, lúc này mới thả lỏng cơ thể lười nhác dựa vào trên người nhị ca, vực dậy tinh thần ăn bữa sáng.

Ăn xong bữa sáng Trần Vũ Hoành liền đưa Trần Ngạn đến trường, trước khi đi xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của cậu, dặn cậu nếu gặp phải chuyện gì phải lập tức gọi điện cho ca ca.

Trần Ngạn khóc một hồi liền đem phiền não quên mất, lúc này tinh thần phấn chấn, cười giống mặt trời nhỏ cấp đại ca một cái ôm ấm áp, mới cùng đại ca chào tạm biệt.

“Cậu nhìn kìa, cái ca ca luôn không rời trần Ngạn kia lại tới nữa.” Nam sinh trong lớp vừa vặn thấy một màn này, cười lắc đầu, cũng đã nhìn nhiều thành quen.

Lý Duệ từ cửa sổ phòng học nhìn hai huynh đệ ở cổng trường, khẽ nắm chặt rèm cửa, thế nhưng lại hy vọng người đang được Trần Ngạn ôm đó là hắn.