Sau khi Bạch Thanh Linh ra khỏi phòng Lâm Ý Thâm, cô không trở lại phòng may mà quay lại phòng ngủ.
Hiện tại, đây là phòng riêng của cô nhưng một tháng trước, đây vẫn là phòng của cô và Lâm Cảnh Minh.
Lần đầu tiên Bạch Thanh Linh gặp Lâm Cảnh Minh là vào năm ba đại học. Một người bạn đã giới thiệu cho cô công việc bán thời gian là nhân viên hướng dẫn tại Trung tâm thương mại Lâm Châu.
Vì trung tâm mua sắm này thuộc quyền sở hữu của Tập đoàn Lâm thị, nằm ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố Lâm Châu. Người nước ngoài thường đến đây mua sắm nên mỗi cửa hàng bắt buộc phải có ít nhất một nhân viên biết nói tiếng Anh.
Chỉ là tiền lương cho nhân viên hướng dẫn không được nhiều, sinh viên đã tốt nghiệp sẽ chọn công việc tốt hơn nên những vị trí này hầu hết đều do sinh viên đại học làm việc bán thời gian nhận.
Ngày đầu tiên đến đó, Bạch Thanh Linh có chút lo lắng vì không có bạn cùng lớp đi cùng, nhưng không ai nghĩ rằng chuyện xảy ra tiếp theo lại là câu chuyện về cô bé Lọ Lem giữa khu rừng ‘thép’ ở thành phố Lâm Châu này.
Đại thiếu gia của tập đoàn Lâm thị đến thăm trung tâm mua sắm của gia đình, sau đó anh ấy đã đem lòng yêu cô nhân viên hướng dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi bắt đầu theo đuổi cô gái kia vô cùng mãnh liệt.
Từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng, rất nhanh cô gái kia đã nghỉ việc, thuận lợi đính hôn, trở thành nữ chính Mary Sue ngoài đời thực.
Bạch Thanh Linh cởϊ qυầи áo đi vào phòng tắm, lúc đi ngang qua gương, khóe mắt cô khẽ liếc nhìn bản thân mình trong gương.
Chính vì dáng người gợi cảm này mà anh ấy không thích cô mặc quần áo quá hở hang hay váy ngắn. Trong khoảng thời gian đó, Bạch Thanh Linh thử qua rất nhiều loại quần áo, cuối cùng mới lựa chọn sườn xám.
Lúc đầu, cô tùy tiện mua một vài món để thử, về sau cô mới bắt đầu quan tâm đến việc chế tác sườn xám thủ công. Sau khi bộ sườn xám thủ công đầu tiên được đưa đến tận cửa, Bạch Thanh Linh vừa mới mặc thử, Lâm Cảnh Minh đã đứng dậy khóa trái cửa lại, mỉm cười nói với cô: “Em không thể mặc món đồ này cho người khác thấy được, Thanh Thanh.”
Cuối cùng bộ sườn xám kia bị Lâm Cảnh Minh xé nát trong cơn ý loạn tình mê, từng lớp vải được thêu hình Khổng Tước vô cùng tỉ mỉ rơi đầy xuống đất, tình cảm ập đến như sóng trào khiến cô không thể mặc được chiếc sườn xám kia, vĩnh viễn cũng không mặc được chiếc sườn xám kia nữa.
Mở vòi hoa sen ra, nước ấm rơi xuống người Bạch Thanh Linh, cô nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra mảng tuyết trắng chưa từng có người đặt chân qua kia.
Nghe Lâm Cảnh Minh nói, hai anh em bọn họ từ nhỏ đã có cuộc sống sinh hoạt hoàn toàn khác biệt so với những đứa trẻ khác trong giới. Bởi vì sự khống chế của Lâm Thanh Sơn đã sớm thẩm thấu đến từng chuyện sinh hoạt cá nhân của bọn họ, mặc cho đám bạn bè cùng lứa ăn chơi đàng điếm như nào thì hai anh em bọn họ vẫn bị kiểm soát chặt chẽ, không thể vượt qua Lôi Trì nửa bước.
Mãi đến khi vào đại học, Lâm Cảnh Minh mới có bạn bè tốt, sau đó mới dần nảy sinh ý định phản kháng khi gặp được Bạch Thanh Linh. Mà đến tận bây giờ, bên cạnh Lâm Ý Thâm vẫn không có ai.
Bạch Thanh Linh nằm vào bồn tắm lớn, chiếc gáy dựa vào mép bồn, bàn tay nhỏ hướng lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn.
Cho nên, lúc Lâm Ý Thâm ở trên giường sẽ có bộ dáng gì đây.
Ôn nhu, thô bạo, hay vẫn giống y như anh ngày thường vậy, cẩn thận tỉ mỉ như thế.
Sẽ yêu thương, vuốt ve cô sao.
Hay là giống như một cái máy đóng cọc, trực tiếp đi vào, dùng thứ đó khuấy động chỗ sâu nhất bên trong cô, ép buộc cô phải khóc lóc hay sẽ kiên nhẫn dỗ dành cô.
Bạch Thanh Linh nhịn không được thở hổn hển thành tiếng, ngón tay khẩn cấp muốn đi vào chỗ sâu hơn, chống đỡ hành lang chật hẹp, cảm giác thỏa mãn ngắn ngủi đánh úp lại. Nhưng khi muốn tiếp tục lấp đầy, cô lại lực bất tòng tâm, không thể không ép buộc bản thân suy nghĩ đến một điều khác để giúp cảm xúc dâng trào mãnh liệt hơn, bù đắp phần trống rỗng này.
Bạch Thanh Linh nhớ tới ngày đó.
Cô và Lâm Cảnh Minh ngồi ở trên xích đu, lợi dụng làn váy làm đồ che chắn để anh ấy tiến vào.
Ở trong hoa viên Lâm gia, ỷ vào bốn phía không người, gió xuân yên tĩnh, cô khẽ lắc lư cơ thể, vừa sợ hãi vừa sảng khoái, rõ ràng ngoài miệng không dám kêu ra thành tiếng nhưng khi anh ấy ở sâu bên trong, tiếng nước mập mờ vang lên bên dưới đã thay thế tiếng kêu của cô rồi.
Chỉ là cô không rảnh để ý nhiều như vậy, bởi vì Bạch Thanh Linh vô cùng lo lắng, sợ có người đi qua, sợ có người nhìn thấy, sợ có người nghe được tiếng rêи ɾỉ kiều mị của cô.
Động tác của cô vặn vẹo liên tục, vội vàng cắn nuốt, vội vàng phun ra, biểu tình trên mặt vẫn duy trì như cũ.
“Thanh Thanh à, em quay đầu nhìn xem.”
Đến lúc cô chuẩn bị đạt cao trào, sắp kết thúc tất cả thì Bạch Thanh Linh nghe thấy Lâm Cảnh Minh bỗng nhiên nói một câu.
Cô không có dư sức lực đi phân tích xem rốt cuộc anh ấy đang nói cái gì, máy móc quay đầu lại theo ánh mắt của Lâm Cảnh Minh…
Cô nhìn thấy một người đàn ông khác.
Anh đứng xa xa ở bên kia hoa viên, biểu tình trên mặt cực kỳ lạnh nhạt, gọng kính viền bạc đeo trên sống mũi ngăn cách anh với những thứ phàm tục kia, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô giống như biển sâu dưới sông băng.
Cô nhất thời sợ hãi tới mức giật mình một cái, hốc mắt đỏ au, khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt ở phía đối diện.
Vào giờ phút này, khó có thể khắc chế, khó có thể không xấu hổ, tứ chi đã bị bản năng chi phối, thậm chí tiếng rêи ɾỉ mới khắc chế sâu trong cổ họng lúc trước cũng vọt ra ngoài.
Mùa xuân tháng tư, ánh sáng thật sự rất đẹp mắt, khắp vườn hoa đều là màu xanh mát và màu trắng trong.
Cô nằm trong l*иg ngực Lâm Cảnh Minh, làm loại chuyện xấu hổ nhất và còn bị một người đàn ông khác nhìn thấy tất cả.
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ.
“A, lại là mười điểm.”
Trên sân tập bắn, Vương Khắc Minh có cảm giác Lâm Ý Thâm hơi trầm mặc nhưng trạng thái này đã là tốt lắm rồi.
Suốt nửa giờ vừa qua, hai người bọn họ đổi sang súng ngắn rồi súng trường, đến Beretta 87 cũng chơi, Gal MP-161K cũng thử. Cho dù tên này có đổi sang cái gì thì vẫn bắn được mười điểm, không cho người ta cơ hội gì cả.
Vương Khắc Minh buông khẩu Ruger trên tay xuống, ngồi trở lại ghế bên cạnh để quan sát. Anh ấy vặn mở chai nước uống một ngụm: “Đáng ra tớ không nên gọi cậu mới phải, tự rước lấy nhục làm chi không biết.”
Lâm Ý Thâm bắn lâu như vậy cũng có chút mệt mỏi, anh bỏ khẩu súng trong tay xuống, đi tới chỗ bên cạnh Vương Khắc Minh ngồi xuống, uống một ngụm nước: “Ngại quá, đến tớ cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”
“Không có việc gì, lần sau cậu tự mình thử vài phát trước, nếu được năm điểm thì hãy gọi tớ tới chơi.” Bông đùa một câu xong, Vương Khắc Minh lấy lại sự nghiêm túc, ánh mắt nhạy bén nhìn cậu bạn tốt: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”
Nửa giờ không nói một câu, chỉ tập trung bắn súng.
Giống như anh đang phát tiết vậy.
“Không có chuyện gì.” Lâm Ý Thâm không chút lưu tình đứng lên, mang theo chai nước đi ra ngoài: “Đi thôi, lần sau mời cậu ăn cơm.”
Chắc là do hôm trước vận động ngoài kế hoạch, ngày hôm sau Lâm Ý Thâm dậy muộn hơn bình thường ba phút.
Anh không có thời gian thong dong đứng trước tủ quần áo chọn lựa, trực tiếp lấy bộ quần áo có sẵn trên giá rồi xuống lầu.
Trên bàn ăn sáng, Bạch Thanh Linh lại quay trở về dáng vẻ cô con dâu ngoan ngoãn cung kính. Lâm Ý Thâm vừa mới ngồi xuống, một chén trứng vịt bắc thảo có độ ấm vừa phải được đưa đến ngay trước mặt anh.
Lâm Ý Thâm ngẩng đầu, khách khí gật đầu với Bạch Thanh Linh.
“Cảm ơn chị dâu.”
“Em chồng khách sáo rồi.”
Ăn xong bữa sáng, Lâm Ý Thâm và Lâm Thanh Sơn ngồi cùng một chiếc xe đi đến công ty, tham gia cuộc họp buổi sáng.
Hiện tại Lâm Thanh Sơn đang là chủ tịch công ty Lâm thị, mặc dù ông đã hơn sáu mươi tuổi nhưng vẫn đi làm mỗi ngày như cũ, cả năm không nghỉ, tự mình xem xét từng hạng mục quan trọng của công ty, ngay cả những cuộc họp bình thường như này cũng do ông chủ trì.
Bởi vì buổi sáng sẽ có chủ tịch tham gia nên mọi người cực kỳ tập trung, bình tĩnh, e sợ sẽ xảy ra sai sót.
Trong cuộc họp, Lâm Ý Thâm đang cần bút ký, theo thói quen định tìm bút trong túi áo thì chợt chạm đến đồ vật khác lạ, lúc này mới nhớ ra quần áo anh mặc hôm nay là đồ Bạch Thanh Linh vừa mới trả ngày hôm qua.
Cũng may trợ lý kịp thời đưa bút của mình lên, giải quyết chuyện khẩn cấp. Sau khi tan họp, Lâm Ý Thâm trở lại văn phòng, lấy đồ vật trong túi áo ra.
Là đồ lót.
Màu trắng, đường may rất đơn giản thanh tú, thoạt nhìn cũng giống như chủ nhân của nó, vô cùng thuần khiết.
Đồ lót cũng không có gì quá cầu kỳ, kiểu dáng vô cùng bình thường.
Bình thường đến nỗi chỉ cần nhét nó vào túi áo, anh đã dễ dàng bỏ qua mà mặc lên người.
Lâm Ý Thâm bỗng nhiên nhớ tới đêm qua, Bạch Thanh Linh mặc váy.
Váy xếp màu nâu nhạt, cảm giác buông rủ rất tốt.
Làn váy mềm mại lay động bên chân, nương theo động tác đi lại của cô giống như sóng nước lăn tăn.
Khi đó còn thật bình thường nhưng bởi vì sự xuất hiện của món đồ lót này mà bước đi của cô còn mang đến một ý nghĩa hoàn toàn mới.
Lâm Ý Thâm đứng trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc, khói thuốc lan ra khiến khung cảnh ngoài xa trở nên mơ hồ, bao phủ cả anh bên trong làn khói đó.
Xem ra cảm giác của anh không hề sai.
Bạch Thanh Linh không dịu ngoan ngây thơ như biểu hiện bên ngoài, câu nói kia cũng không phải thuận miệng hỏi mà là bởi vì cô biết chắc anh sẽ nhớ tới chuyện gì.
Rất cao tay.