Cô bước đến cửa phòng của Lâm Ý Thâm, gõ hai lần rồi mới lên tiếng:
“Em chồng, cậu có tiện không?”
Rất nhanh, cửa đã bị mở ra từ bên trong. Có lẽ Lâm Ý Thâm còn chưa kịp thay quần áo nên chỉ cởi tạm áo khoác, hiện tại chỉ mặc áo sơ mi trắng bên trong.
Ưu điểm về hình thể của anh lúc này càng được bộc lộ rõ
ràng, bờ vai rộng và khỏe khoắn, dây lưng quanh vòng eo kết hợp với áo sơ mi màu trắng thanh lãnh càng tạo cảm giác mạnh mẽ bởi những nút áo được cài chặt, giống như một ngọn núi phủ tuyết trắng chưa từng có ai đặt chân tới.
“Hôm trước tôi đã khâu xong cúc áo, vì hôm nọ trời mưa nên tôi đã đem đi giặt là, hôm nay mới lấy về nên trả cậu hơi muộn.”
Bạch Thanh Linh lấy chiếc áo khoác ra đưa cho Lâm Ý Thâm.
Chiếc áo khoác được giặt sạch sẽ có mùi thơm xa lạ được mang đến trước mặt. Lâm Ý Thâm gật đầu: “Cảm ơn.”
“À đúng rồi.”
Dường như Bạch Thanh Linh đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền lấy lại chiếc áo khoác: “Có một việc tôi phải xin lỗi cậu trước, là tôi tự ý sửa lại quần áo của cậu, bóp lại phần vải chỗ eo và cổ tay áo. Cậu có thể mặc thử được không, nếu không vừa thì tôi sẽ sửa lại cho cậu.”
Đây vốn là một yêu cầu rất hợp lý, Lâm Ý Thâm không tìm được lý do từ chối nên đành phải nghiêng người nhường chỗ cho Bạch Thanh Linh vào phòng: “Lần sau chị không cần phải làm như vậy đâu.”
“Tôi biết cậu có rất nhiều quần áo, nhưng tôi cảm thấy nếu sửa áo khoác thành như này thì sẽ hợp với cậu hơn.” Bạch Thanh Linh cầm chiếc áo khoác đi đến chỗ chiếc gương soi toàn thân trong góc phòng, mỉm cười có chút ngượng ngùng nói: “Cậu có thể coi như đây là luyện tập đi. Dù sao thì trong tương lai tôi định mở rộng kinh doanh trong lĩnh vực thời trang nam nữa.”
Lâm Ý Thâm bước tới, anh chưa kịp đưa tay ra thì Bạch Thanh Linh đã nhích lại gần, nhẹ nhàng khoác áo lên vai anh, giọng nói rất gần, gần như lời thì thầm bên tai anh:
“Nào, duỗi tay ra.”
Mùi thơm từ cơ thể Bạch Thanh Linh giống như mùi trên chiếc áo khoác kia, lặng lẽ xâm chiếm toàn bộ giác quan. Lâm Ý Thâm ngước mắt lên nhìn vào trong tấm gương, người phụ nữ bên cạnh đang giúp anh sửa lại chiếc áo khoác, đầu ngón tay trắng nõn chạm vào đầu vai cùng khuôn mặt thuần khiết của cô tạo sự tương phản rất lớn với sắc đen của chiếc áo.
Lận Thư Cầm sợ lạnh nên hàng năm đều phải bật điều hòa cho đến đầu tháng 5, khi hết lạnh mới tắt.
Lúc này, trong phòng vẫn được điều hòa trung tâm sưởi ấm, nhiệt độ cực kỳ thích hợp. Cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng nhạt, trông rất nhẹ nhàng và mềm mại, càng làm tôn lên vóc dáng thanh tú, bên dưới là chiếc váy dài xếp ly màu nâu nhạt, trông cực kỳ thuận mắt.
“Em chồng?”
Người đàn ông vẫn bất động, Bạch Thanh Linh chỉ có thể nhẹ nhàng gọi tên anh một tiếng.
Cô hơi ngước mắt lên, ánh mắt hai người tình cờ giao nhau qua tấm gương cỡ lớn.
Khi Lâm Ý Thâm không cười, quả thật có cảm giác khá ngột ngạt. Thậm chí qua tấm gương, ánh mắt dò xét sắc bén giống như một lưỡi dao lạnh cắt qua da thịt khiến người ta không khỏi run rẩy.
“Em chồng có dáng người rất đẹp, là do mỗi ngày đều tập thể hình sao?”
Nhưng hoàn toàn vô dụng.
Ánh mắt sắc nhọn xẹt qua, dường như muốn xé nát bộ mặt kia.
Ánh mắt của người phụ nữ vẫn dịu dàng như cũ: “Gần đây tôi muốn tập yoga. Lát nữa cậu có thể cho tôi biết tài khoản WeChat phòng tập của cậu được không?”
“Có thể.”
Cô vẫn duy trì thái độ ôn nhu như cũ, Lâm Ý Thâm chỉ có thể giơ tay luồn qua ống tay áo, nhìn vào gương để mặc Bạch Thanh Linh thuận theo giúp anh chỉnh lại cổ áo.
Lúc này khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn.
Lâm Ý Thâm có thể mơ hồ cảm nhận được chiếc áo len mỏng của Bạch Thanh Linh, thỉnh thoảng lại cọ vào áo khoác của anh.
Mọi việc diễn ra rất nhanh, không kéo dài quá lâu, cảm giác như mọi hành động đều vô tình, không chút quan tâm.
Nhưng cảm giác mềm mại và ấm áp còn sót lại nhanh chóng thẩm thấu vào sâu bên trong, giống như mạng nhện mỏng tanh dính chặt vào da thịt.
“Để tôi tự làm.” Anh nói, không dấu vết lùi lại một bước, tùy ý chỉnh lại cổ áo, hỏi ý kiến người kia: “Đã được chưa?”
“Em chồng nghĩ sao?” Bạch Thanh Linh nhẹ nhàng đẩy lại vấn đề cho anh: “Cậu thấy tôi sửa như vậy đã được chưa?”
Lâm Ý Thâm cúi đầu một chút, cởϊ áσ khoác rồi treo lên giá treo áo gần đó, bình tĩnh nói: “Đáng tiếc chiếc áo khoác này tôi không mặc nhiều nữa.”
“Vậy sao.”
Bạch Thanh Linh khẽ cười, chuyển tầm mắt sang nơi khác.
“Vậy lần sau cậu đưa cho tôi bộ đồ cậu thường mặc đi, tôi sẽ sửa lại cho cậu.”
Khoảng mười giờ tối, lúc Lâm Ý Thâm đến trường bắn, Vương Khắc Minh đã mua sẵn nước chờ người đến.
“Xin lỗi, tối nay tớ rất muốn chơi một ván nên mới mời cậu đến chơi muộn như vậy.” Nhìn thấy Lâm Ý Thâm đi vào, Vương Khắc Minh đứng dậy chào hỏi: “Nghe nói gần đây cậu rất bận, tớ còn nghĩ rằng cậu sẽ từ chối lời mời của tớ cơ chứ.”
Lâm Ý Thâm lấy chai nước trong tay anh ấy, đặt sang một bên: “Không có việc gì, tớ cũng muốn tới đây chơi một lát.”
Bắn súng được coi là một môn thể thao khá phù hợp với sở thích của Lâm Ý Thâm, anh đã chơi rất nhiều năm rồi. Lúc còn học trung học, anh đã có ba câu lạc bộ bắn súng ở Lâm Châu, hiện tại đã phát triển lên thành năm câu lạc bộ bắn súng khắp thành phố Lâm Châu suốt những năm qua.
Vì đã quen với nơi này nên Lâm Ý Thâm rất quen thuộc với trường bắn, anh bước vào phòng thay đồ, chuẩn bị trang thiết bị.
“À đúng rồi, cậu còn phải giải quyết chuyện của anh trai cậu nữa đấy.”
Vương Khắc Minh là một trong số ít bạn bè của Lâm Ý Thâm trong giới. Hai người quen biết nhau khi còn trẻ vì sở thích chung, về sau cũng thuận theo tự nhiên kết thân với nhau mặc kệ xuất thân và gia cảnh: “Vừa đúng lúc, vậy thì tớ có bạn đồng hành giúp xử lý rồi.”
Lâm Ý Thâm không chọn súng trường mà trực tiếp nhặt khẩu súng lục bên cạnh, anh đeo tai nghe chống ồn, phát súng đầu tiên bắn ra đã trúng hồng tâm.
Tất cả súng được sử dụng trong trường bắn này đều là súng thật, tiếng súng chói tai vang lên khiến Vương Khắc Minh phải nhanh chóng đeo tai nghe chống ồn lên, tiếp tục hỏi chuyện: “Tớ bảo này, sao hôm nay ấn đường của cậu biến thành màu đen vậy, có chuyện gì không vui à?”
Suy cho cùng thì Vương Khắc Minh là bạn tốt từ thuở nhỏ, anh ấy hiểu rất rõ về Lâm Ý Thâm.
Động tác cầm súng của Lâm Ý Thâm cực kỳ điêu luyện, khi viên đạn bay ra, câu hỏi của Bạch Thanh Linh trước khi anh rời đi lại hiện lên trong đầu:
“Em chồng, cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
Có lẽ Bạch Thanh Linh đang nói đến ngày Lâm Cảnh Minh đưa cô về gặp bố mẹ.
Khi đó, hai anh em bọn họ đều đã vào Lâm thị. Lâm Ý Thâm nhớ rõ ngày hôm đó anh vừa đi công tác về, theo nguyện vọng của Lâm Thanh Sơn, anh không quay lại công ty mà trực tiếp về nhà. Lúc đó anh còn không biết có người lạ tới nhà, vừa vào phòng khách đã nghe thấy Lâm Thanh Sơn ném tách trà vỡ tan, khi đó anh mới biết Lâm Cảnh Minh đưa bạn gái về nhà.
Lâm Thanh Sơn là người không bao giờ để lộ hỉ nộ ái ố, bình thường chỉ cần nhìn vào mắt ông là đã đoán được suy nghĩ trong lòng, ngày đó ông còn trực tiếp ném vỡ đồ đạc càng chứng tỏ ông tức giận đến mức nào.
Nhưng dù tức giận đến đâu, ông cũng không thể hiện ra trước mặt Bạch Thanh Linh. Khi bọn họ gặp nhau, ông vẫn ân cần hỏi chuyện về chuyên ngành và điểm số của cô, sau đó ông bảo Lâm Cảnh Minh đưa cô đi dạo trong hoa viên, chờ đến khi trong nhà không còn bóng dáng người kia nữa thì ông mới bộc phát cơn tức giận.
“Ai da…”
Lận Thư Cầm sợ Lâm Thanh Sơn sẽ giận chó đánh mèo lên đầu con trai mình nên không ngừng giải thích vì Lâm Cảnh Minh: “Ông biết A Cảnh rồi mà, thằng bé là người rất trọng tình cảm, tính tình đơn thuần, một khi đã xác định quan hệ thì sẽ rất nghiêm túc… Hơn nữa, bây giờ đã là thời đại nào rồi chứ, thằng bé còn dắt bạn gái về nhà để chúng ta nhìn thử, tuy không phải là chuyện chung thân đại sự nhưng chẳng phải thằng bé sợ ông lo lắng đấy sao?”
Lâm Thanh Sơn vốn đang tức giận làm sao có thể nghe được những lời này? Lận Thư Cầm càng nói càng không yên tâm, nhìn thấy Lâm Ý Thâm đi vào, sợ anh mang theo công trạng trở về làm lu mờ Lâm Cảnh Minh, bà ta nhanh chóng sai vặt: “Ý Thâm à, anh trai con và bạn gái đang ở ngoài hoa viên đấy, con mau qua đó gọi anh ấy vào đi, bố mẹ có việc muốn nói chuyện với anh trai con.”
Lận Thư Cầm hiểu rất rõ Lâm Thanh Sơn.
Thế nhưng Lâm Ý Thâm không có hứng thú sẽ làm Lận Thư Cầm mất hết mặt mũi, anh đáp lại một tiếng rồi quay người rời khỏi nhà.
“Anh, ưʍ... đừng…”
Lúc đó cũng vào tháng 4, hiếm có năm nào tháng 3 âm lịch không lạnh, hoa lá bắt đầu đâm chồi ngoài hoa viên, chim vàng anh bay lượn, khung cảnh tươi đẹp của một mùa xuân tươi mới.
Gió xuân mang theo giọng nói run rẩy của cô gái, từ xa đến gần, đọng lại bên tai anh một lúc rồi mới bay đi.
Lâm Ý Thâm dừng lại tại chỗ, nhìn quanh một vòng mới nhìn thấy bóng hai người đang ở chỗ xích đu.
Hôm đó Bạch Thanh Linh mặc một chiếc váy trắng, chiếc váy đã bị cởi một nửa để lộ đôi vai gầy gò của cô gái nhỏ, toàn thân run rẩy nằm trong lòng bàn tay thô bạo của người đàn ông kia. Hai người hôn môi phát ra tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ, để mặc làn váy trắng tinh bay phấp phới trong gió.
Lâm Cảnh Minh nắm lấy tay cô, điều chỉnh tư thế để Bạch Thanh Linh ngồi trên người anh ấy. Hai tay anh ấy vòng qua vòng eo con kiến, siết chặt lớp váy để lộ hình dáng đẫy đà, không chút lưu tình đè cô xuống.
“Hừm… không, đừng mà…”
Vòng eo của Bạch Thanh Linh rất nhỏ, run rẩy liên hồi như thể một giây tiếp theo sẽ gãy trong tay Lâm Cảnh Minh. Mà cơn gió xuân lại mang hơi thở ngọt ngào của cô đến bên tai.
Vòng eo mềm mại sắp bị bẻ cong một giây trước trong trí tưởng tượng của anh lại trở nên cứng rắn hơn rất nhiều, cơ thể cô vặn vẹo kéo chiếc váy trắng như tuyết lắc lư qua lại, bay nhẹ trong gió.
Giây tiếp theo, Lâm Ý Thâm nhìn thấy Lâm Cảnh Minh quay đầu lại…
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.