Chương 7

Địa điểm quay chụp của ở Thành phố điện ảnh thành phố Đàm, thành phố điện ảnh thành phố Đàm là Xưởng sản xuất sau cải cách thể chế, trên căn bản ban đầu quy hoạch mở rộng thêm. Cách khu vực thành thị một giờ xe chạy, cho nên nhân viên công tác cùng diễn viên đều được đoàn phim sắp xếp ở khách sạn.

Mạc Hiểu đóng vai nữ số 2 Trần Hủy sẽ ra sân sau khi nam nữ chủ lần đầu gặp gỡ, hai ngày quay chụp trước đều không có suất diễn của cô. Nhưng cô vẫn đến đoàn phim sớm đề tham quan học tập, và tìm cảm giác.

Trong trường quay tìm một cái ghế xếp nhỏ ngồi, chỗ này yên tĩnh, tầm nhìn quá tuyệt, chỉ hơi ngẩng đầu liền có thể nhìn thầy Cố Ngôn Thầm ngồi sau máy giám sát.

Qua hơn nửa ngày, Mạc Hiểu xem như chân thực lĩnh hội được thái độ tỉ mỉ cẩn thận của Cố Ngôn Thầm khi làm việc.

Anh không giống những đạo diễn cô từng hợp tác trong quá khứ, ở trường quay lên giọng hết quát lại mắng, trước sau như một chỉ có một biểu tình.

Trước khi quay chụp sẽ tỉ mỉ nói về cảnh quay với diễn viên, vài lần NG chưa quay tốt, liền gọi diễn viên vào trước máy theo dõi, chiếu lại hình ảnh vừa quay. Sau đó mắt không hề chớp, thân người không đổi, hạ thấp tiếng nói, "Cảm thấy cần thay đổi ở chỗ nào?"

Một cái, hai cái, ba cái,... thẳng đến khi vừa lòng.

Không có từ ngữ nghiêm khắc hay phê bình, lại không chọc gáy người chửi ngu xuẩn, nhưng tự nhiên như vậy hình thành khí tràng, cứ như vậy yên lặng nhìn diễn viên, không cần nói thêm gì cả, liền làm cho người khác ngoan ngoãn tin phục.

Hàn Thành cùng Đường Dư khá tốt, dù sao cũng là phái thực lực, nhưng dưới yêu cầu cao của Cố Ngôn Thầm cũng không dám có chút lơ là. Vài diễn viên nhỏ, bị ánh mắt đông lạnh của Cố Ngôn Thầm nhìn một hồi, liền khẩn trương quá độ.

Vì số lần NG quá nhiều, tiến độ quay chụp chậm lại, Mạc Hiểu nghĩ đoàn phim này cần có thời kỳ ma hợp* lâu hơn một chút.

* tiếp xúc và kết hợp, dung hợp đến độ thông hiểu nhất định.

Giống suy nghĩ của cô, thời điểm ăn cơm trưa cô nghe được một số người nhỏ giọng bàn tán.

"Làm cái gì chứ, xoi mói như vậy, tôi đến tên của anh ta còn chưa từng nghe, một đạo diễn không theo trào lưu cũng quá lắm chuyện đấy! Rõ ràng là ra vẻ."

"Đúng vậy, quá sĩ diện, là ra oai phủ đầu à? Hàn Thành người ta là ảnh đế, tôi xem đã thấy diễn tốt vô cùng mà vẫn bị NG, chắc chắn là cố ý bới móc."

"Vốn dĩ nhìn anh ta dáng dấp đẹp trai như vậy nên rất có hảo cam, không nghĩ tới lại là người để tâm chuyện vụn vặt như vậy."

...

Mạc Hiểu khều vài đũa cơm, không muốn ăn chút nào, ném đũa vào hộp cơm, bới lên túi nilon bao bên ngoài cột nút. Đứng dậy, động tĩnh có chút lớn, hai người đang lắm mồm đồng thời nhìn cô. Mạc Hiểu lặng im mà liếc mắt nhìn họ, trực tiếp đi về phía thùng rác, ném hộp cơm chưa ăn được mấy vào.

Hà Nhất Nam ăn nhanh, lúc này cũng no, lau dầu dính trên mép, "Cậu cũng quá bảo vệ anh ta đấy!"

Mạc Hiểu nhìn bóng người xa xa bên kia, áo trắng quần đen, bóng lưng thẳng tắp, đứng dưới nắng thảo luận với nhϊếp ảnh gia hiệu quả hình ảnh. Cô nói với Hà Nhất Nam: "Anh ấy chuyên nhất với nghề, đã tốt còn muốn tốt hơn."

Hà Nhất Nam chép miệng một cái: "Cuồng công việc."

Buổi chiều, Tɧẩʍ ɖυ đóng vai nam số 3, sau hai mươi lần bị NG đã quăng mũ lưỡi trai, chỉ vào Cố Ngôn Thầm phát ngôn bừa bãi: "Anh có hiểu quay chụp không? Tôi diễn thế nào mà không được? Tôi đây là diễn viên viên chuyên nghiệp xuất thân chính quy từ Bắc Ảnh, diễn bộ điện ảnh đầu tiên liền nhận được đề cử nam diễn viên phụ tốt nhất, tôi tự biết cần diễn nhân vật này như thế nào. Anh là cố ý nhằm vào việc tôi nổi tiếng hơn anh ba phần, có vẻ như năng lực của anh chỉ có thế? Có bản lĩnh tự mình đến diễn đi."

Tɧẩʍ ɖυ bùng nổ một trận, vội vàng thở hổn hển hai hơi: "Đây là đoàn phim kiểu gì vậy, đạo diễn cũng không chuyên nghiệp, không có gì hay mà đợi ở đây, tôi muốn giải ước*! Rời tổ!"

*giải ước = hủy hợp đồng.

Tɧẩʍ ɖυ xuất thân chính quy trường danh tiếng, tự cho mình tài trí hơn người, xuất đạo hơn một năm có chút danh tiếng, người còn chưa thành minh tinh nổi tiếng, đã mắc bệnh minh tinh.

Cậu ta gào thét thoải mái xong, mọi người nhìn nhau, nhìn trộm sắc mặt Cố Ngôn Thầm, âm thầm suy đoán Cố Ngôn Thầm sẽ cứu vớt cục diện này ra sao.

Trong trường quay rất yên tĩnh, không ai phát sinh bất kì tiếng động nào, trong không khí lại giống như bị đốt lên một ngọn lửa vô hình, làm xung quanh đều áp bức.

Cố Ngôn Thầm không trả lời ngay, lặng lẳng nhìn Tɧẩʍ ɖυ vài giây mới từ sau máy theo dõi đi ra, đứng trước mặt cậu ta, giọng nói bình tĩnh ôn hòa nhưng lạnh lẽo: "Nghĩ kĩ chưa? Nếu xác định thì gọi người đại diện của cậu qua đây bàn bạc chuyện hủy hợp đồng, tất cả mọi chuyện nghiêm ngặt tuân theo các điều khoản hiệp ước thực thi."

Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức xuất hiện nhiều tiếng nói châu đầu ghé tai bàn luận, có lẽ mọi người không nghĩ tới anh có thể giải ước thẳng thắn như vậy, tuy rằng phim điện ảnh vừa mới bắt đầu quay, nhưng lâm thời muốn tìm một diễn viên diễn một vai có vị trí khá quan trọng cũng không dễ dàng.

Tɧẩʍ ɖυ nghe vậy cũng hoảng sợ, tuy anh ta nói như vậy nhưng không phải muốn giải ước thật, giải ước mà nói thì cậu ta phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, bất lợi với công ty, bia miệng của bản thân cũng bị ảnh hưởng, trong tức thời cũng không nhận được tác phẩm mới tốt hơn. Một câu nói của Cố Ngôn Thầm như một chậu nước lạnh, tưới tắt dáng vẻ kiêu căng của cậu ta. Cậu ta vốn tưởng bất luận thế nào Cố Ngôn Thầm cũng giữ lại cậu một lần, như vậy câu ta có cái để bàn điều kiện.

Cố Ngôn Thầm kiên nhẫn chờ câu trả lời thuyết phục của cậu ta, qua một phút đồng hồ lại hỏi: "Nghĩ xong chưa?"

Mạc Hiểu thấy hết phản ứng của bọn họ, người thông minh làm việc hiểu được đắn đo đúng mực, co giãn có độ.

Tɧẩʍ ɖυ ấp úng "Tôi... tôi..." hai tiếng, so với kiêu ngạo vừa nãy, khí thế không khác gì quả bóng xì hơi.

Cố Ngôn Thầm liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, lạnh nhạt nói: "Hai tiếng."

Tɧẩʍ ɖυ nhíu mày, ngờ vực nhìn về phía Cố Ngôn Thầm.

"Cảnh quay vừa rồi, cậu thay quần áo ề à, tất cả nhân viên làm việc đợi cậu 15 phút, cậu tìm trạng thái nhập diễn 10 phút, thời gian chụp nghiêm túc còn chưa được nửa tiếng, quay chụp có lệ hơn mười lần sau đó đình diễn, cho đến bây giờ không có gì ngoài hơn nửa giờ cậu nghiêm túc quay chụp, cậu làm

chậm trễ 2 tiếng của mỗi nhân viên công tác cùng diễn viên đối diễn.

"Tôi nói đúng hay không?" Cố Ngôn Thầm hỏi.

Tɧẩʍ ɖυ bị nói đến á khẩu không thể phản bác, nhưng vật nghiêng đầu quật cường không nhìn Cố Ngôn Thầm.

"Một cảnh quay chụp, cuối cùng diễn viên ở trên màn ảnh có khỉ chỉ là vài giây màn ảnh hoặc một câu nói, đây cũng là sự phối hợp bên ngoài màn ảnh của hơn chục thậm chí là hơn trăm nhân viên, một cảnh quay cần vài giờ chuẩn bị bước đầu. Tất cả trả gí, chính là vì nắm lấy sự hoàn mỹ của diễn viên trong nháy mắt."

Cố Ngôn Thầm vẫn dáng vẻ ban đầu giọng nói thanh lãnh, không nhanh không chậm từ từ nói, Tɧẩʍ ɖυ nghẹo cổ không biết nghe vào được mấy phần.

"Làm diễn viên, cơ bản nhất không phải là kỹ thuật diễn, là tôn trọng."

Hai thân ảnh cao gầy cứ như vậy mặt đối mặt, trong chốc lát không ai nói thêm gì, ánh mặt trời buổi chiều trở nên nóng rát, treo trên đỉnh đầu mọi người diễu võ giương oai. Mạc Hiểu thấy trên trán Cố Ngôn Thầm rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.

Trên trán và hai gò má Tɧẩʍ ɖυ đều là mồ hôi, từng viên từng viên lớn chảy xuống, quần áo mỏng cũng bị sũng mồ hôi bám sát vào trên người.

Cậu ta nắm chặt tay, cắn răng, giống như hạ quyết tâm lớn, ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Thầm một cái, cái nhìn kia, nghiêm trọng mà sắc bén. Thấy vậy mọi người đều cả kinh, tên nhóc này thẹn quá thành giận muốn làm gì đây?

Hà Nhất Nam đã vén tay áo lên, cột chắc giây dày, tay tạo thế quyền anh, làm xong chuẩn bị đánh nhau vì người Mạc Hiểu yêu, cô đã lâu không có sảng khoái đánh một trận rồi.

Hai mắt Hà Nhất Nam tỏa sáng, đang mong đợi cao trào của tình tiết vở kịch, sau đó cố thấy Tɧẩʍ ɖυ nghiêng đầu đi về phía bên trái.

Cô ngơ luôn, đây là kinh sợ rồi lâm thời lùi bước?

Trong khi Hà Nhất Nam ngơ ngác suy diễn, Tɧẩʍ ɖυ đi mấy bước, ngồi xổm xuống, nhặt lên chiếc mũ lưỡi trai cậu vừa ném bỏ, thận trọng đội lại lên đầu. Xoay người đi tới trước mặt Cố Ngôn Thầm, giọng nói đặc biệt nghiêm túc: "Đạo diễn Cố, tôi biết lỗi rồi, về sau nhất định không phạm phải."

Cố Ngôn Thầm vỗ vai cậu ta, "Cậu có bản lĩnh không tồi, nhưng cần tôi luyện thêm."

"Đạo diễn Cố, ngài sẽ từ bỏ tôi sao?" Tɧẩʍ ɖυ xúc động.

"Nhớ kỹ một câu nói, cắm rễ ở đất đai bình thường, để bản thân xem mọi thứ nhẹ nhàng, mới có thế bay càng cao, bằng không." Cố Ngôn Thầm dừng một chút, "Cậu vĩnh viễn chỉ có thể diễn vai phụ."

"Vĩnh viễn chỉ có thể diễn vai phụ, vĩnh viễn chỉ có thể diễn vai phụ...." những lời này như đòn cảnh cáo, đập mạnh vào đầu óc của Tɧẩʍ ɖυ, ong ong vang dội.

Mũ lưỡi trai chặn tầm mắt của cậu ta, cậu ta nặng nề "vâng" một tiếng, kéo vành mũ thấp hơn, đầu cũng thấp, chỉ lộ ra một đoạn cằm. Không ai thấy khuôn mặt bên dười, mặt cậu ta nhanh chóng đỏ bừng.

Nghĩ lại xuất đạo hơn một năm nay, ngoại trừ thu được đề danh nam diễn viên phụ xuất sắc nhất trong bộ điện ảnh đầu tay, lại không đạt được. Cậu ta cảm thấy bản thân kỹ thuật diễn xuất sắc, chỉ là chưa gặp được thiên lý mã*, cậu ta cảm thẩy những người khác đều mù, không biết thưởng thức tài hoa của cậu ta. Hóa ra bản thân tự sai lầm, cho đến nay, đều là cậu tự coi trọng bản thân mình.

* ý là chưa gặp thời.

Trải qua náo loạn như vậy, buổi chiều liền qua phân nửa. Cố Ngôn Thầm cho Tɧẩʍ ɖυ về khách sạn điều chỉnh trạng thái, ngay mai quay cảnh của cậu ta. Những người khác có vị trí và cương vị riêng, lại chuẩn bị quay cảnh mới.

Mạc Hiểu rõ ràng cảm nhận được không khí trong phim trường thay đổi vi diệu, những người khác, bất luận là nhân viên công tác hay diễn viên, ánh mắt nhìn Cố Ngôn Thầm đều khác trước. Nói thế nào nhỉ? Giống như nhiều hơn một ý kính nể, bớt đi một ý không phục.

Hai diễn viên nhỏ nói bậy lúc ăn trưa ở một bên rì rầm, diễn viên Giáp: "Đạo diễn thật sự đẹp trai nha, mình muốn đem anh ấy thăng cấp thành nam thần của mình."

Diễn viên Ất: "Không phải buổi trưa cậu mới nói anh ta ra vẻ sao? Giỏi thay đổi."

Diễn viên Giáp: "Cậu còn không biết xấu hổ nói mình, vừa rồi ánh mắt như sắc lang nhìn chằm chằm đạo diễn sùng bái đều hiện ra hết."

Diễn viên Ất: "Đạo diễn của chúng ta không chỉ dáng dấp đẹp trai, còn có nội hàm, thực sự là loại hiếm có, có thể không hiện lên ánh mắt sắc lang được à?"

Diễn viên Giáp: "Bây giờ liền đạo diễn của chúng ta rồi?"

...

Mạc Hiểu nhịn không được nhếch môi, cảm giác như vừa đánh thắng trận, làm thế nào đây, không nhịn được tự hào.

Nhìn qua bên kia, Cố Ngôn Thầm đã ngồi trở lại phía sau máy theo dõi, trong trẻo nhưng lạnh lùng như thường ngày, lẳng lặng nhìn hình ảnh trong máy theo dõi, một cảnh diễn kết thức, anh cúi đầu nói vào bộ đàm, "Qua."

Mạc Hiểu mở wechat, mở ra khung trò chuyện với anh, nghĩ nên gửi gì cho anh, gõ xong lại xóa, gõ xong lại xóa.. Lặp đi lặp lại vài lần cũng không biết nói gì thì được.

Hà Nhất Nam thò đầu qua liếc trộm, "Nhìn cậu khổ sở kìa, có lời gì khó nói đến thế."

"Cậu nói xem, con người này dáng dấp đẹp lại có nội hàm, liếc mắt nhìn cũng làm người ta muốn ngủ anh ấy, một khi mở miệng càng khiến người ta muốn ngủ anh ấy." Mạc Hiểu vừa không tập trung gõ chữ vừa nói.

Hà Nhất Nam nheo mắt suy nghĩ nhìn cô: "Cậu muốn thế nào với anh ta?"

"Muốn cùng anh ấy làm chuyện cấm 18."

Hà Nhất Nam vừa rồi hai tay sắp cọ sát đến ra lửa hoa rồi, lại không thành có chút mất mát, nghe vậy mắt liền sáng lên, "Khi đêm khuya vắng người, mình lấy bao tải chụp đánh anh ta bất tỉnh, khiêng đến phòng cậu, thấy sao?"

"Không được, không có phản ứng thì chẳng có ý nghĩ, phải sống." Mạc Hiểu vốn dĩ không có tâm trạng, bị Hà Nhất Nam quấy rối càng không biết nói gì, trực tiếp tắt điện thoại cùng cô ấy yy* bất tận.

*yy: gán ghép, tưởng tượng cấp 18+.

Đối tượng YY đang trao đổi công việc với Tô Trạch Viễn, điện thoại trong túi quần lại rung, anh móc điện thoại mở ra nhìn, là Mạc Hiểu gửi tới.

Tin đầu tiên: Liếc mắt nhìn làm người ta muốn ngủ anh ta, vừa mở miệng càng khiến người ta muốn ngủ anh ta.

Tin thứ hai: Muốn cùng ấy làm chuyện cấm 18.

Tin thứ ba: Phải còn sống.

Cố Ngôn Thầm cau mày đóng lại khung chat sau đó vào lại, xác nhận chắc chắn là wechat của Mạc Hiểu. Một bên mắt liếc thấy Mạc Hiểu đang đứng cùng trợ lý, không biết nói chuyện gì, cười đến run rẩy cả người.

Tô Trạch Viễn nói xong không thấy Cố Ngôn Thầm lên tiếng, anh ta ngờ vực hỏi: "Kế hoạch có vấn đề? Cậu đen mặt làm gì?"

"Cậu nói lại kế hoạch một lần nữa."

"..."

Lúc này, Mạc Hiểu và Hà Nhất Nam đã dắt lừa yy chuyện 18 với Cố Ngôn Thầm hết một lượt, lần nữa mở điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn cho Cố Ngôn Thầm, trong nháy mắt bảy vía bị dạo mất sáu, vội vã chọn thu hồi tin nhắn.

Kết quả hệ thống biểu hiện: Thời gian tin nhắn gửi đi đã qua hai phút, không thể thu hồi.

Mạc Hiều: "!!!"

"Tiết tháo vỡ nát đầy trên đất có dán lại được không?

Cô nhìn Cố Ngôn Thầm đang nói chuyện với Tô Trạch Viễn bên kia, im hơi lặng tiếng tùy tiện ném điện thoại vào trong bụi cỏ, Hà Nhất Nam kỳ quái hỏi: "Bà cô của tôi phát bệnh gì đấy?"

Mạc Hiểu: "Cậu đi nói với đạo diễn, điện thoại của mình bị trộm mất, phải về trong thành phố mua điện thoại, xin nghỉ nửa ngày."

Hà Nhất nam nhặt điện thoại lên, phủi sạch vết bẩn bám trên khi ném vào bụi cỏ, "Vẫn may chưa ném hỏng, chỉ bị xước một ít chỗ cạnh."

"..."

Thực sự là hận không thể xuyên về chặt đứt cái tay gõ chữ loạn xạ lúc nãy.

8/21/2019 9:37 PM, Circle K Lương Thế Vinh

Editor: Tác giả viết mô tả động tác chi tiết khá nhiều, 1 phiếu trừ cho văn phong này.

Nhưng các bạn hãy vote nhé, mình lỡ đào hố rồi và mình chưa đọc trước, phần sau chắc sẽ đặc sắc!

- ---------