Chương 4

Trong hội sở, Mạc Hiểu nói chuyện với Trì Duệ vài câu, đợi đến khi Trì Duệ đi tiếp đón khách khứa thì đã không thấy thân ảnh Cố Ngôn Thầm. Ngay cả người đi lấy hòm thuốc là Trần Tối cũng không thấy đâu.

Lễ phục Mạc Hiểu mặc là váy đuôi cá bao mông, vừa vặn bao mông đồng thời cũng gò bó bước chân, dưới chân còn đi một đôi cao gót bảy tấc, đi một bước đã cảm thấy đầu gối tê rần.

Một vị bồi bàn một tay nâng khay đi qua, Mạc Hiểu tự tay lấy một ly champagne, lơ đãng ngước mắt nhìn, thấy bên ngoài sân thượng có một dáng người cao gầy, híp mắt đến gần hơn nhìn kỹ, đường nét có chút quen thuộc. Không do dự nữa, đi thẳng tới.

Bên ngoài sân thượng trồng một hàng cây dương cao lớn, lá cây trùng điệp nối liền, Cố Ngôn Thầm ẩn trong bóng tối rời rạc, nhàn tản tựa lan can, một điểm đỏ tươi rõ ràng ở đầu ngón tay.

Phía sau truyền đến tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, một nặng một nhẹ.

Mạc Hiểu đi đến bên cạnh anh, khuỷu tay đáp trên lan can, khom lưng tì xuống, "Vẫn chưa nói cám ơn anh đâu, vừa rồi cám ơn anh."

"Không cần khách khí." Cố Ngôn Thầm hít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra, một trận gió thổi tới, mùi thuốc tản ra.

Mùi thuốc mát lạnh cùng với gió đêm man mát, Mạc Hiểu hít một hơi, không cảm thấy khó ngửi.

Luồng gió này thổi qua lưng trần của cô, không nhịn được rùng mình, thật sự có chút lạnh.

Hai người một người tựa lưng vào, một người ghé vào trên lan can, Cố Ngôn Thầm thoáng nhìn qua, một mãnh lưng trắng nõn nhỏ liền nhìn được hết, xuống chút nữa, là bờ mông căng chặt.

Anh đột nhiên nhớ tới buổi tối năm năm trước đó, trong lều chật hẹp, đặt một ít thiết bị nhϊếp ảnh, anh lớn lên tay dài chân dài đã không thoải mái, lại còn nhiều thêm một cô gái.

Con gái 17 tuổi nên có đều có, theo sát anh ngủ say sưa, thân thể mềm nhũn, mang theo hương thơm của thiếu nữ, ngực không lớn không nhỏ hướng không tự chủ hướng trên người anh cọ cọ.

Cố Ngôn Thầm là một thanh niên hơn 20 tuổi bình thường, đương nhiên sẽ phản ứng bình thường... Mà đầu sỏ gây tội mặt còn chưa hết trẻ con, đối lập với xao động trên người, làm cho anh có cảm giác hổ thẹn.

Về phần tại sao bây giờ lại nhớ lại cảm giác kia vẫn vẹn nguyên như lúc đầu, có thể do thật sự kìm nén quá lâu rồi.

Nhìn cô gái trước mặt đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, trong lòng nổi lên phiền não, anh bấm tắt đầu thuốc, cởϊ áσ khoác tây trang.

Mạc Hiểu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu bị trùm lên một chiếc áo khoác, lúc túm áo vốn dĩ chân lùi về sau lại co lại tiến về phía trước. Ngược lại hít một ngụm khí lạnh "tê" một tiếng, đầu gối đυ.ng vào lan can rồi.

Gạt áo ra, lọt vào tầm mắt là gương mặt lạnh nhạt của người đàn ông trong bóng đêm, "Anh không thể dịu dàng một chút à?"

Giọng nói mỏng lạnh, "Ai biết cô ngốc như vậy."

Anh đẹp trai anh có lý.

Mạc Hiểu mặc áo của anh vào, áo to rộng che kín người, có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn. Trên lớp vải mềm mại, dường như còn hơi ấm và hơi thở mát lạnh của anh, vốn không để ý hành động của anh, lúc này lại như trẻ nhỏ thuận theo.

Ban công mở hình vòng cung được thiết kế thành một khu nghỉ ngơi, phía sau có sô pha và bàn trà, Mạc Hiểu chân cà nhắc đi tới, vén làn váy lên kiểm tra thương thế.

"Người đại diện của cô đâu?" Ánh mắt Cố Ngôn Thầm theo tầm mắt của cô nhìn lên trên một tấc.

Mạc Hiểu cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu thổi miệng vết thương, hồng hồng sưng tấy, có một mảng nhỏ rách da, không tính là nghiêm trọng nhưng lại khá đau.

"Không biết đi đâu rồi."

Người đàn ông có lẽ do làm cô bị thương lần hai nên áy náy, đột nhiên hỏi cô: "Có muốn tôi dẫn cô đi bôi thuốc không?"

Mạc Hiểu cúi đầu cười trộm sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh, "Đi đâu bôi thuốc, nhà anh sao?"

Cố Ngôn Thầm rất nhanh cho cô đáp án, anh gọi phục vụ, kêu anh ta đi lấy hòm thuốc.

Mạc Hiểu giả vờ thở dài, "Quá thất vọng nha, cứ như vậy bị cự tuyệt."

Cố Ngôn thầm đối diện với cô đang tựa vào tay vịn, một tay đỡ lan can, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, "Sao trước đây không thấy cô nhiệt tình như vậy?"

"Có thể anh vẫn luôn lãnh đạm như vậy."

Muốn Cố Ngôn Thầm trò chuyện thêm vài câu so với vạn tuế nở hoa còn khó hơn, Mạc Hiểu thuận theo đề tài này nhắc tới lần đầu gặp gỡ.

Bọn họ gặp nhau cũng thật trùng hợp.

Cha mẹ Mạc Hiểu ly hôn, thời thơ ấu cô theo mẹ- mắc chứng trầm cảm trải qua trong áp lực đè nén, sau đó mẹ cô tự sát, cô lại trở về bên cạnh ba, chuyện này tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tính cách của cô.

Quái gở, hờ hững, không có bạn bè.

Sau khi kết thúc kỳ thi vào đại học, Mạc Hiểu lướt topic ở diễn đàn, trong lúc thấy một chủ đề về mưa sao băng.

Trên bài đăng có đính kèm một tấm ảnh chụp, bầu trời với vô vàn các vì sao kéo dài vạn dặm, như mưa rơi xuống, giống như thác nước màu bạc, rất đẹp.

Ảnh chụp có lẽ chụp ở đỉnh núi, cảm giác rất gần, nhưng cảm thấy cũng rất xa xôi, xem mãi làm trong lòng Mạc Hiểu thấy trống vắng.

Có lẽ là kiềm nén quá lâu muốn tìm cách phát tiết, cô tìm tư liệu về cơn mưa sao băng, đơn giản hiểu rõ các trang bị cơ bản để lên núi, trên lưng mang balo màu đen khá to, một người lên đường.

Mạc Hiểu muốn thuận tiện, nên chọn một ngọn núi khá gần thành phố, hai bên đường cây cối rậm rạp, quanh co tiến về phía trước, rất dài, không nhìn thấy điểm cuối.

Vốn dĩ không có kinh nghiệm đi xa, càng chưa nói đến sinh tồn dã ngoại, Mạc Hiểu sáng sớm xuất phát, chân tay đều gầy, vừa thở phì phò vừa leo tiến về phía trước mất gần nửa ngày, mệt mỏi muốn chết, lại không biết đã leo tới đâu.

Một chân đạp trên tảng đá, uống một hớp nước to, thở dốc. Có chút sợ hãi và hối hận.

Lỗ mãng, tiến lùi đều khó.

Trong lúc Mạc Hiểu đang cắn môi rầu rĩ nên tiếp tục leo nên hay vẫn nên dẹp đường hồi phủ(trở về), nghe thấy tiếng đùa giỡn ở phía sau.

Mạc Hiểu mở to mắt nhìn, đồng thời, nhóm người kia cũng nhìn cô.

Năm nam sinh, dáng vẻ sinh viên, một người cõng một balo rất to, trong tay còn khiêng thiết bị.

Tô Trạch Viễn đi dẫn đầu, lúc nhìn thấy Mạc Hiểu còn sững sờ, cũng bị dọa sợ rồi, ngọn núi này gồ ghề khó leo, hiếm người đến đây, lại có thể gặp được người cùng lý tưởng, còn là một cô gái nhỏ xinh đẹp.

Tô Trạch Viễn nhìn máy ảnh kỹ thuật số nhỏ nhắn treo trước ngực cô, hỏi: "Em gái nhỏ, em đến xem mưa sao băng?"

Mạc Hiểu gật đầu, chân khẽ gác trên tảng đá.

Tô Trạch Viễn lại hỏi: "Một người?"

Mạc Hiểu mở to mắt dò xét trên người mấy chàng trai, lại gật đầu. Gặp được người, có chút yên tâm, lại cũng sợ hãi.

"Em gái nhỏ bao tuổi? Học sinh trung học à? Gan cũng lớn thật đấy."

"Sao cứ gật đầu thế, im lặng, không phải làm bị câm đấy chứ?"

"Má~ biết một người leo núi nguy hiểm cỡ nào không, em không sợ?"

"Mấy người thôi đi, đừng có hù dọa một cô bé."

..

Mấy người thiếu niên anh một lời tôi một lời qua lại xong, Mạc Hiểu cứ thế đứng yên ở phía trên bọn họ, đỏ mặt.

"Còn muốn lên núi không?" Một giọng nói lười biếng, cũng rất rõ ràng truyền đến.

Rõ ràng ngữ điệu bình thường, cũng không có khi tràng bức người, mấy người thiếu niên đang huyên náo liền an tĩnh lại. Là thủ lĩnh của nhóm nhỏ này-- Mạc Hiểu đoán vậy.

Theo tiếng nhìn sang--

Ở cuối cùng của nhóm người, trên tảng đá không quá bằng phẳng, một thiếu niên đang ngồi, dáng vẻ tầm 20 tuổi. Áo sơ mi trắng, quần jean, hai chân một cao một thấp đạp trên bậc đá, hơi mở ra, dáng ngồi tùy ý. Dù sao tuổi còn trẻ, cũng không kìm chế tính tình, một nụ cười nhàn nhạt có vẻ tùy ý.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây rậm rạp rơi xuống, bóng nắng loang lổ rơi trên người anh, phía sau là một bụi cây rậm rạp.

Mạc Hiểu thấy anh đứng dậy từ phía bụi cây, cất bước đi lên bậc thang, mấy người trước mặt nghiêng người cho anh qua.

Khoảng cách càng gần, dáng vẻ càng rõ dàng.

Thân hình cao lớn, vai rộng, dáng người rất đẹp.

Ngũ quan anh tuấn, đuôi mắt hơi cong, mũi cao thẳng, cực kỳ đẹp trai.

Tay cầm máy ảnh các đốt rõ ràng, thon dài, rất đẹp mắt.

Anh đi lên phía trước một bước, gần trong gang tấc, cúi đầu, mắt đen trong vắt, nhìn cô: "Cùng nhau đi?"

Trong tiếng nói lạnh lùng trong trẻo lộ ra ý ngạo mạn thờ ơ, âm cuối kèm theo giọng mũi, rất êm tai, như dỗ dành mê hoặc.

Nhìn chăm chú ở khoảng cách gần như vậy làm nhịp tim của Mạc Hiểu tự dưng nhiễu loạn, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người anh, nhéo nhéo quai đeo, ánh mắt không dám nhìn thẳng.

Cố Ngôn Thầm đứng ở bậc thang ngay dưới cô, thẳng người, vẫn cao hơn cô ít nhiều, Mạc Hiểu đỏ mặt, không dám đối diện với anh, nhìn chăm chú ngón tay xinh đẹp của anh. Gật đầu, gật đầu.

Suy nghĩ của Cố Ngôn Thầm rất đơn giản, cho dù ai ở nơi núi hoang rừng thẳm này gặp được một cô gái cũng sẽ kết bạn đưa đi cùng.

Mà mỗi khi Mạc Hiểu nghĩ đến tình cảnh lần đầu gặp gỡ, liền cảm thấy cảm thấy cách thức "liêu người"* của Cố Ngôn Thầm quá thẳng thắn trực tiếp, vô cùng quyến rũ, làm cho cô chưa từng trải qua chuyện tình cảm trong nháy mắt quân lính tan rã.

* khıêυ khí©h, tán tỉnh, quyến rủ,... thu hút người khác phái.

Ánh trăng như hẹn, không biết tháng năm.

Trăng rằm nhàn nhạt, mơ hồ treo ở một góc trời, giống như cô gái trước mặt cười đến mi mắt cong cong.

Cố Ngôn Thầm hiếm khi cố ý nghĩ lại hồi ức đã qua, tiếng nói của cô gái nhỏ ngọt ngào khẽ thì thầm, nhưng lại gợi lại không ít hồi ức tuổi trẻ ngông cuồng.

Anh khẽ cong khóe môi, vốn dĩ dáng vẻ anh tuấn, chỉ thoáng có ý cười, liền lộ ra ngũ quan sinh động, làm cho Mạc Hiểu mở mang tầm mắt.

Thiếu niên hăng hái năm đó, tính cách dứt khoát không chịu gò bó như ngọn lửa cháy, thu hút con tim quanh năm giam mình trong lạnh lẽo của Mạc Hiểu.

Hiện tại anh kiềm chế hăng hái năm nào theo thời gian, trầm ổn hơn, cũng càng thâm trầm hơn, Mạc Hiểu vẫn kìm lòng không được bị hấp dẫn bởi anh.

Có bao nhiêu người chỉ là ấm áp thoáng qua trong cuộc đời, mà có người, chỉ xa xa thoáng nhìn, làm ngươi nghĩ muốn tới gần hắn, dạng tình cảm này, không có lý do rõ ràng, lại như vô cùng rõ ràng.

Nhớ nhung dành cho cho anh ẩn sâu, năm năm sau gặp lai, lại châm lên ngọn lửa mê thích ấy.

Nói chuyện vài phút, cơ bản đều là Mạc Hiểu đang nói, Cố Ngôn Thầm thỉnh thoảng "ừm" một tiếng, chứng minh anh đang nghe.

Lúc này phục vụ mang hòm thuốc qua đây, còn cầm một túi chườm đá, "Tiên sinh, đồ ngài cần đây."

Cố Ngôn Thầm một tay cầm đồ, thân mình cao lớn đứng trước mặt Mạc Hiểu, mày cau lại.

Mạc Hiểu thực ra muốn nhìn xem anh rốt cuộc có thể bôi thuốc cho cô không, nhưng cuối cùng vẫn không làm khó anh, vươn tay, "Đưa em đi."

Người đàn ông không chút do dự, đưa cô.

Mạc Hiểu: "..."

Tốt xấu gì cũng khách sáo đi chứ.

Túi chườm nước đá đắp lên, nhịn không được "tê" một tiếng mà hít một ngụm khí lạnh, chủ yếu là lạnh.

Im lặng một lúc, người trước mặt cũng lên tiếng, "Rất đau?"

Mạc Hiểu gật đầu, vẻ mặt còn rất ấm ức tủi thân.

Cố Ngôn Thầm im lặng hai giây, đi tới bên cạnh cô, nửa quỳ nửa ngồi, cầm lấy túi chườm nước đá trong tay cô, nhẹ nhàng đắp giúp cô.

Anh vừa cầm túi chườm đá dán xuống da, Mạc Hiểu liền theo bản năng lùi về phía sau.

Mày của Cố Ngôn Thầm nhíu lại càng chặt, trực tiếp nắm cổ chân cô, "Đừng nhúc nhích."

Mắt cá chân của cô gái nhỏ nhắn tinh tế, da thịt mịn màng, như là bạch ngọc. Làm vậy chỉ để giữ không cho cô lộn xộn, kết quả lại phản tác dụng.

Mạc Hiểu cực kỳ sợ ngứa, tay người đàn ông mang theo lớp chai mỏng cọ trên da thịt, cô nhịn cười không thể khống chế được co chân lại cọ quậy.

Cố Ngôn Thầm bất đắc dĩ cùng cô giằng co trong chốc lát, căn bản là không có cách nào giữ cô, liền trực tiếp buông tay.

Mạc Hiểu không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp buông tay, giãy dụa mạnh liền mất đi lực cản, theo quán tính không ngừng, chân mang giày cao gót liền đạp lên trên ngực người đàn ông.

Hai người đều cứng đờ.

Thế giới yên lặng, chỉ còn tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc. Mạc Hiểu thậm chí còn cảm giác mình nghe được tiếng vọng từ l*иg ngực của anh.

Nhất định rất đau nha!...

Dù sao cô dùng sức không ít...

Dù sao cũng là giày cao gót đế nhọn như vậy...

Mạc Hiểu vô cùng muốn hỏi: Đạo diễn, vẻ mặt anh chịu đựng như vậy, là cố gắng không đi xoa ngực đi?

- ---------

Editor: Vote để mình dịch tiếp nhé!

Hà Nội nóng dã man...

- ---------