Mạc Hiểu giơ ngón trỏ vẽ vòng tròn trên ngực anh, ngữ điệu thờ ơ ngả ngớn, "Ừm, chính là muốn được cùng anh chết đi sống lại."
Cố Ngôn Thầm nghiêng đầu khẽ cười một tiếng, nụ cười có chút lưu manh rất nhỏ, "Làm thế nào để chết đi sống lại?"
Vòng tròn Mạc Hiểu vẽ trên ngực anh càng lúc càng nhỏ, chỉ chút nữa là sẽ tấn công đến điểm nhô ra, trên tay căng thẳng, bị người đàn ông giữ tay.
Trong dự liệu.
Tên đàn ông thối này đâu dễ tán tỉnh như thế, mỗi lần đều bị anh phản công triệt để, thua tan tác.
Mạc Hiểu đuôi mắt khẽ nhếch, rành rành hiện lên ý tứ hàm xúc câu dẫn, vô cùng quyến rũ, "Đạo diễn, làm thế nào để chết đi sống lại do anh sắp xếp."
"Thật sao?" Cố Ngôn Thầm cong môi, tròng mắt sâu thăm thẳm.
Mạc Hiểu cảm thấy Cố Ngôn Thầm không ném văng cô ra đã là không tệ rồi, còn tiếp lời của cô quả thực càng khó tin, cả trăm phương án phản kháng trong đầu hoàn toàn vô dụng, không thể làm gì khác hơn là đầu óc trống rỗng gật đầu.
Nhưng cô đã đánh giá thấp lý giải của bản thân về Cố Ngôn Thầm, bởi vì Cố Ngôn Thầm thực sự định ném cô ra.
Cảnh tượng trước mắt nhoáng lên, trong lúc trời đất quay cuồng đã bị Cố Ngôn Thầm vác lên đầu vai, tư thế này làm cơ thể cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, Mạc Hiểu lại càng bị hoảng sợ, đạp loạn chân cẳng oa oa kêu to.
Mạc Hiểu khóc không ra nước mắt, "Cố Ngôn Thầm, em sai rồi, em sai rồi, thả em xuống, như này em muốn ói."
Người đàn ông chân dài tiến độ nhanh, rất nhanh đã đi tới bên cửa, vừa thả cô xuống, vừa đặt tay lên chốt mở rộng cửa. Mạc Hiểu mất lực không có chỗ dựa, chớp cơ hội ôm chặt cổ anh gắt gao không buông.
"Thịch thịch" tiếng khóa cửa vang lên.
Ngoài cửa, Tô Trạch Viễn giơ tay lên trời, "Hây" một tiếng, biểu tình dừng lại nửa giấy nhếch miệng cười, "Cửa tự động mở!"
Kết quả "cửa tự động" vang một tiếng bịch thật lớn, lại tự động khép lại.
Tô Mạc Viễn suýt chút nữa bị bẹt mũi không biết hiểu vì sao, anh ta lui một bước, nhìn lại số phòng, lại nhìn qua hành lang trống rỗng, không sai mà nhỉ.
Sau đó bắt đầu mạnh mẽ gõ cửa phòng.
Chỉ cách một cánh cửa, trong phòng, vừa nãy Cố Ngôn Thầm mắt nhanh tay lẹ đóng cửa lại, hơi cúi đầu chặn lại Mạc Hiểu đè trên cánh cửa.
Mạc Hiểu quặp chân ôm thật chặt cổ Cố Ngôn Thầm, cả người đều treo trên người anh, từng tiếng đập cửa như đập vào l*иg ngực cô, vừa nặng lại vừa kí©h thí©ɧ.
Im lặng vài giây, Cố Ngôn Thầm nói: "Xuống dưới."
Mạc Hiểu lắc đầu: "Không có mang giày."
Cố Ngôn Thầm cúi đầu nhìn, cô gái nhỏ hai chân trắng nõn mềm mại, quả thực không mang giày.
Mạc Hiểu thả chân xuống, trực tiếp giẫm lên trên mu bàn chân của anh, Cố Ngôn Thầm lại nhìn hai chân trắng nõn xếp trên mu bàn chân mình.
Mạc Hiểu nhỏ giọng nói: "Căng thẳng ghê."
"Ừm."
"Kí©h thí©ɧ ghê."
"Kí©h thí©ɧ gì?"
"Không biết."
Cố Ngôn Thầm nghiêng đầu nở nụ cười, bóp mặt cô niết niết, "Ngốc".
Nói rồi nâng cô lên, Mạc Hiểu vội vã kề sát vào đầu vai anh, "Đừng khiêng lên vai nha."
Có lẽ vừa rồi động tác hơi mạnh, dọa sợ cô gái nhỏ, Cố Ngôn thầm nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mình, thấp giọng nói: "Về sau Trương Kình Vũ quấy rầy em, đừng gạt tôi, biết không?"
Mạc Hiểu nhấp môi dưới, gật đầu.
Khóe miệng Cố Ngôn Thầm cười thành một đường, ôm ngang cô lên đi vào trong.
Bởi vì sự ôn nhu cưng chiều của người đàn ông, mặt Mạc Hiểu theo đó hồng lên, tim cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn, giống như vó ngựa trong l*иg ngực, từng cái từng cái, vừa nặng vừa nhanh.
Bị đặt lên giường, Mạc Hiểu liếc nhìn giày của mình để ở mép giường, đúng lúc ngẩng đầu thì Cố Ngôn Thầm đã mặc áo xong.
Mu bàn tay chạm chạm khuôn mặt, "Mặt em có phải đỏ lắm không?"
Đôi mắt to trong veo như nước của cô gái nhỏ khẽ chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, hai bên gò má phơn phớt màu hồng phấn, tựa như khi khi vừa tắm xong đã gột sạch son phấn mà vẫn đỏ bừng.
Ngây thơ đáng yêu, làm người thương tiếc.
Không đợi anh trả lời, cô gái nhỏ lại hỏi: "Đạo diễn, em nên giấu mình trong tủ quần áo hay trốn trong chăn?"
Cố Ngôn Thầm cười cười, lại bóp mặt cô một cái: "Ngốc thật."
Mạc Hiểu bưng khuôn mặt anh vừa bóp, trượt xuống giường đi giày, Cố Ngôn Thầm đẩy một chiếc hơi xa tới giúp cô.
Đi giày xong đứng trước mặt anh, "Làm thế nào giờ, cảm giác giống như yêu đượng vụиɠ ŧяộʍ, quá kí©h thí©ɧ."
"Còn có kí©h thí©ɧ hơn." Cố Ngôn Thầm một tay cắm trong túi quần, thân trên nghiêng về trước, tới gần trước mắt Mạc Hiểu, trong đôi mắt đen nhánh phản chiểu khuôn mặt đỏ ửng của cô gái nhỏ, "Có muốn hay không?"
Mạc Hiểu sửng sốt, chỉ thấy Cố Ngôn Thầm đi ra ngoài, giống như muốn mở cửa, vội vàng đuổi theo kéo tay anh, "Kí©h thí©ɧ quá mức ấy, để anh Viễn nhìn thấy chúng ta... anh ấy sẽ nghĩ thế nào?"
Cố Ngôn Thầm không chịu được sự quấy nhiễu của cô, dừng bước lại liếc mắt nhìn cô, "Em đang lo lắng chuyện gì?"
"Aiz~~" Mạc Hiểu không phản bác được lời nào, mở to mắt nhìn Cố Ngôn Thầm đi mở cửa.
Mở cửa, Tô Trạch Viễn đã không kiên nhẫn đang lướt tìm số điện thoại của Cố Ngôn Thầm, nghe được động tĩnh ngẩng đầu nhìn lên thấy cửa đã mở, nhét điện thoại vào túi liền đi vào.
"Con bà nó, giở trò quỷ gì, sao đột nhiên mở rộng cửa lại đóng luôn, nếu đổi thành người khác mình thật sự nghi ngờ là có giấu phụ nữ-"
Tô Trạch Viễn nói một hồi, liếc thấy Mạc Hiểu nghiêm chỉnh đứng bên ghế salon cười yếu ớt, cười gượng hai tiếng, "Ha hả, Mạc Hiểu à, em cũng ở đây, trùng hợp thật."
Mạc Hiểu mặt không đổi sắc, "Vâng, đang chuẩn bị nói chuyện đầu tư với đạo diễn Cố,v vừa vặn anh đã đến thì bàn bạc cùng đi."
Tối nay lúc đầu muốn tìm Cố Ngôn Thầm nói chuyện Lăng Mạc Hủ dẫn tiến người đầu tư, vừa rồi lại quên sạch chuyện này, bị Tô Trạch Viễn kích một cái mới nghĩ đến, quả nhiên là sắc mê tâm khiếu*.
*ý chỉ du͙© vọиɠ, cái đẹp làm người hoang mang, tư duy thiếu mạch lạc. Tìm đầu tư là trọng yếu nhất trong thời gian gần đây, vừa nhắc đến chuyện này, Tô Trạch Viễn lập tức bỏ qua nghi ngờ ban nãy, vội hỏi: "Đầu tư thế nào?"
Mạc Hiểu nói rõ ràng bao quát tình hình, Tô Trạch Viễn mặt đầy ý mừng, "Điện ảnh và truyền hình Hoa Viễn hả, trong vòng này danh tiếng đứng đầu, các tác phẩm điện ảnh sản xuất mỗi năm đều có danh tiếng cực kỳ tốt. Nếu như Hoa Viễn đầu tư < Niên luân >, cho dù < Niên luân > bị hãm hại thành Hắc long giang cũng có thể tẩy trắng. Hơn nữa hậu kỳ ra phim công chiếu sẽ thuận lợi rất nhiều."
Cả quá trình Cố Ngôn Thầm đều không nói một từ, lẳng lặng ngồi trên ghế salon, khuỷu tay chống trên đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau, để ở trước môi, giống như đang trầm tư.
Mạc Hiểu không đoán trúng được thái độ của anh, trong lòng không nắm chắc, thử mở miệng thăm dò: "Có thể, sắp xếp thời gian, để anh trai em hỗ trợ định ngày hẹn?"
Lặng im trong khoảng khắc, nhìn Cố Ngôn Thầm lại nói: "Anh trai em chỉ hỗ trợ liên hệ giúp, cuối cùng có lấy được đầu tư của Hoa Viễn hay không còn phải xem thực lực của anh, dù sao thương nhân đều đặt lợi ích lên đầu, cho nên, đạo diễn, phải xem năng lực của anh rồi."
Giọng nói của cô gái mềm mại, thanh âm rụt rè như vậy, thấp thỏm không yên mà chờ mong, rõ ràng là cô đang giúp anh, lại hạ mình đến vậy.
Cố Ngôn Thầm sao lại không hiểu, cô chỉ đang bận tâm thể diện của anh, sợ anh không buông được sĩ diện để nhận phần ân tình này của cô. Khi đoàn phim không có chuyện gì thì cô ầm ĩ vui đùa, luôn tới trêu chọc anh, đến khi thật sự có chuyện lại cực kỳ an phận, ngoan đến không tưởng. Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Ngôn Thầm chững lại, trêu chọc vừa rồi không tính vào.
Cô gái nhỏ vừa ngoan vừa lưu manh, đắn đo đến đến anh không có biện pháp nào với cô.
Anh cười cười, ý cười dâng nhanh trong đáy mắt, cảm giác ngực như bị móng vuốt mèo con nhẹ nhàng cào một hồi, không đến nơi đến chốn, lại làm cho người ta muốn càng nhiều.
Đột nhiên rất muốn, nghiêm túc thương cô gái ngốc này.
Khi Cố Ngôn Thầm cười, đuôi mắt sẽ thoáng cong lên, ý cười rất cạn, lại có ý cưng chiều không hiểu vì sao. Mạc Hiểu nghĩ, gần nhất anh đối với cô thêm vài phần ấm áp, trong lòng đã nhộn nhạo lắm rồi, nếu như anh thật sự bắt đầu thương ai đó, không biết sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
Yêu một người, sẽ để bản thân ở vị trí rất thấp rất thấp, thấp đến mức trong thế gian này, cho dù không được biết đến vẫn vui vẻ biết bao. Nhưng cho dù là thích, là yêu, thì làm sao đây? Đơn giản chính là yêu anh đến vậy, vui vẻ chịu đựng.
Cố Ngôn Thầm thả tay, nhìn Mạc Hiểu nói: "Chọn thời gian đối phương thuận tiện, chúng ta tùy thời qua đó."
Mạc Hiểu nghe vậy mới có thể an tâm, mím môi hàm súc cười cười, lại "Vâng" một tiếng, lấy điện thoại di động ra ý bảo, "Em đi gọi điện thoại cho anh trai."
Trong phòng Cố Ngôn Thầm có một ban công rộng, cô cố ý đi đến bên ngoài ban công gọi điện cho Lăng Mạc Hủ. Bởi vì sợ Lăng Mạc Hủ bên kia điện thoại khoác lác không biết ngượng lại kiêu căng, tiết lộ gì đó ra ngoài.
Nói chuyện điện thoại, Lăng Mạc Hủ hiệu suất cực cao, không bao lâu liền sắp xếp hợp lý, hẹn 9h sáng sớm ngày mai gặp mặt.
Tô Trạch Viễn hưng phấn khác thường, giống như đã kéo đầu tư thành công, vỗ vai Mạc Hiểu cười đến xán lạn, "Việc này mà thành, thật sự phải cám ơn em thật tốt."
Mạc Hiểu khiêm tốn: "Anh Viễn khách khí, việc nên làm."
Lúc này Cố Ngôn Thầm mở miệng nói: "Mặc kệ đầu tư thành hay không đều cần cảm tạ đàng hoàng."
Mạc Hiểu cướp lời, "Mọi người đều vì phim ảnh thật sự không cần khách khí như vậy, hơn nữa, anh kết thù với Trương Kình Vũ cũng là do em, không để em làm chút gì đó thì trong lòng cũng không thoải mái." Nói đến đoạn sau giọng có yếu đi, mấy ngày nay nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, có tự trách mà cũng có bất lực.
Cố Ngôn Thầm trong mắt mang cười, "Cảm ơn ân tình anh trai em dẫn tiến."
Mạc Hiểu: "..."
Trong đầu hiện lên câu nói kia của Lăng Mạc Hủ: Không nên để cho chính mình chịu thiệt, bằng không anh sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
Cười gượng hai tiếng: "Anh ấy sao, càng không cần cảm tạ đâu."
- ---------
Editor: Dài quá nên sẽ chia đôiiii
- ---------
Truyện chỉ được đăng tải chính thức tại truyenhdt.com @xiaoye_ với mục đích phi thương mại, nghiêm cấm sao chép và chuyển ver dưới mọi hình thức.