Chương 12

Phía Tây phim trường có một tán cây hòe già, thân cây như trụ, cành lá um tùm, lá xanh chi chít nối nhau tạo thành một tán dù mở rộng. Từng chùm hoa màu trắng sữa nở rộ đầu cành, cả phim trường đều có mùi hoa như có như không phiêu đãng.

Cố Ngôn Thầm đang đứng dưới tán cây hòe này, Tô Trạch Viễn đứng cạnh anh không biết đang nói gì.

Mạc Hiểu cách tầng nắng mỏng, lặng lặng nhìn anh.

Áo sơ mi trắng bỏ trong lưng quần, phác họa đường nét của bả vai và thắt lưng. Dáng đứng thẳng tắp, có vẻ hơi gầy. Nhưng Mạc Hiểu biết chỉ là nhìn thấy gầy, đêm đó l*иg ngực rắn chắc của anh kề sát cô, cứng rắn, rõ ràng là cơ bắp kéo căng, ánh mắt di chuyển xuống thắt lưng gầy gò của anh, nheo mắt.

Một lòng thanh lãnh, hai mắt sáng trong, luôn hiện ra khí chất thanh lạnh tựa trăng, có một chút tình cảm ấm áp, liền làm cô cảm động. Một người như vậy, được anh ta yêu, không biết cảm giác đó sẽ ra sao.

Ánh nắng lay động, Mạc Hiểu đi đến bên cạnh họ, mùi hoa trở nên nồng đậm hơn một chút.

Tô Trạch Viễn thấy cô bước đi cà nhắc, nghĩ đến tối qua xem được video giám sát, cũng không giả ngu, trực tiếp hỏi: "Đầu gối không sao chứ?"

"Không có việc gì, tối qua mời một thợ xoa bóp kỹ thuật hạng nhất, xoa xoa xoa xoa, tốt lắm rồi." Giọng điệu của Mạc Hiểu tự nhiên, cũng chưa từng nhìn sang Cố Ngôn Thầm.

Tô Trạch Viễn hiếu kỳ, "Ở đây còn có thể mời được thợ xoa bóp? Mấy ngày nay anh mỏi eo, đau lưng, em cũng giới thiệu cho anh đi."

Mạc Hiểu có chút khó xử, liếc nhìn gương mặt lành lạnh nhàn nhạt của Cố Ngôn Thầm, "Vị sư phụ này sợ rằng khó mời, anh ta ít...." cân nhắc dùng từ một chút, "tiếp khách".

Tô Trạch Viễn cũng chỉ là thuận miệng nói, chỉ làm cảm thấy cô gái nhỏ xem trọng đời tư, cũng không có miệt mài theo đuổi, vuốt mặt, thần sắc có chút buồn ngủ, "Anh qua bên kia xem đạo cụ chuẩn bị ra sao.

Cố Ngôn Thầm không nói từ nào, duỗi chân dài liền đi, Mạc Hiểu vội vã nắm lấy cổ tay anh, "Đạo diễn, tìm anh có việc."

Anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trước sau như một, thu tay lại, rủ mắt nhìn cô, "Ừm?"

"Buổi tối có rảnh cùng nhau ăn cơm không?"

Cố Ngôn Thầm trực tiếp cự tuyệt: "Buổi tối có việc."

Mạc Hiểu kiên trì: "Hôm nay không có cảnh diễn đêm."

Cố Ngôn Thầm: "Buổi tối phải họp."

Mạc Hiểu: "Em chờ anh mở họp xong."

Cố Ngôn Thầm: "Xem thời gian sắp xếp sao đã."

Mạc Hiểu: "Em chờ anh bận xong."

Cố Ngôn Thầm: "Sẽ tới rất khuya."

Mạc Hiểu: "Không có gì, em chờ anh."

Cố Ngôn Thầm: "..."

Mạc Hiểu hôm nay cố ý đi đôi cao gót 5 cm, mặc áo len dệt ôm người có vẻ đặc biệt cao gầy, dáng người lả lướt hoàn mỹ hoàn tòan phô bày, "Nói rõ rồi nhé, cùng nhau ăn cơm tối, anh nói bận tới muộn thì ăn khuya."

Cố Ngôn Thầm từ chối cho ý kiến, dựa nghiêng vào thân cây, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô. Móc ra bao thuốc lá, ngậm một điếu thuốc vào trong miệng, bật lửa kim loại còn chưa có châm lửa, liền không còn trên tay.

Rắc mạnh một tiếng, ánh lửa màu xanh nhảy nhót, Mạc Hiểu giơ bật lửa đến trước mặt Cố Ngôn Thầm, "Em giúp anh."

Ánh mắt Cố Ngôn Thầm trượt từ trên mặt cô đến trên ánh lửa màu xanh, trong con ngươi tựa như có hai ánh lửa chập chờn. Bang một tiếng đóng lại nắp bật lửa, bàn tay phủ trên tay cầm bật lửa của cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Tôi nói rồi, em yên phận một chút."

Mạc Hiểu nhẹ giãy, lại không hoàn toàn rời khỏi bàn tay của anh, ngón trỏ mơn trớn từng chút từng chút chạm theo vân tay trong lòng bàn tay anh, phun ra hai chữ: "Không." ( Bản gốc là "偏不")

Cố Ngôn Thần híp mắt, lòng bàn tay dán vào mu bàn tay cô trượt xuống, cầm cổ tay cô, xoay người liền đem cô dựa vào thân cây, một chùm hoa hòe rớt trên đỉnh đầu cô.

Không kịp phòng bị đột nhiên bị anh phản công, Mạc Hiểu trong nháy mắt ngừng thở, thân thể cao lớn của anh che phủ lên cô, hơi thở mát lạnh của anh quyện cùng hương hoa hòe, tràn đầy toàn thân, mơ hồ có dạng cảm giác tê dại quanh quẩn nơi trái tim, yếu ớt nhưng không có cách nào chống cự, cũng không muốn chống cự.

Cố Ngôn Thầm giơ tay vén sợi tóc bên gò má cô, ngón tay xuyên qua mái tóc dài nâng gáy cô, chậm rãi tới gần cô, cho đến khi cả hai nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau, nhìn thấy cô rõ ràng ngẩn ra, nghiêng đầu nở nụ cười: "Liền có chút bản lĩnh này?"

Tiếng nói người đàn ông trầm thấp từ tính, một chút hô hấp ấm áp phun ở vành tai cô, Mạc Hiểu cảm thấy mềm muốn chết, nếu không phải là cổ tay bị anh nắm để trên thân cây, cô nghĩ cô sẽ nhào vào trong ngực anh.

Cô đã sớm nói, trong xương cốt người đàn ông này chính là hư hỏng, bình thường không thèm để ý ai, thật sự trêu trọc được anh, cô trong nháy mắt tan tác, nhưng trong lòng vui vẻ thừa nhận (ngọt như ăn mật).

Một tay buông xuôi bên người khoát lên hông anh, vừa rồi liền nghĩ, ôm cái thắt lưng mảnh dẻ này có cảm giác gì, quả nhiên, bắp thịt rắn chắc, y như dự đoán.

Ngước mắt to trong vắt nhìn anh, nhẹ giọng mở miệng: "Ừm, em liền có chút bản lĩnh này, vậy anh có bao nhiêu năng lực?"

Có tiếng nói chuyện đến gần, Cố Ngôn Thầm buông cô ra, môi mỏng mím lại, thần sắc so với lúc đầu nhạt đi ba phần. Mạc Hiểu miễn cưỡng dựa vào thân cây, bóng cây che đậy hai người không nói gì, chỉ có mấy vệt ánh nắng loang lổ rơi trên người họ. Mà bên ngoài cây hòe rậm rạp, là ánh mặt trời rực rỡ mà chói mắt.

Cố Ngôn Thầm: "Tôi không có thời gian cùng em chơi đùa, cũng không rảnh rỗi đi đoán tâm tư của cô gái nhỏ, ở đoàn phim, liền cẩn thận đóng phim. Dựa vào tình nghĩa trước kia mà tôi sẽ quan tâm em một chút, nhưng, không hơn, biết không?"

Đây là đem vấn đề nói ra rõ ràng rồi, Mạc Hiểu cũng nghiêm túc, thận trọng gật đầu, "Em biết."

Không đợi Cố Ngôn Thầm buông lỏng nửa phần, ngay sau đó nói: "Nhưng anh cũng phải biết rằng, em không phải chơi đùa, đối với tình cảm này, em chưa bao giờ có nửa điểm ý tưởng chơi đùa. Em không phải kiểu con gái chỉ biết trước hoa dưới trăng, anh có khát vọng bản thân theo đuổi, em sẽ không liên lụy anh. Em hy vọng là có thể cùng anh, cùng anh tốt đẹp trải qua mỗi ngày."

Một câu nói của bản thân dẫn tới một đoạn bày tỏ tình cảm thiết tha của cô gái nhỏ, thật khiến Cố Ngôn Thầm cảm thấy ngoài ý muốn, anh cau mày, mơ hồ đau đầu. Con ngươi đen nhánh nặng nề nhìn cô gái trước mắt, khóe miệng khẽ động, lời còn chưa ra khỏi miệng...

Cô gái nhỏ đột nhiên giơ ngón trỏ đặt trên môi anh, nụ cười sạch sẽ, giọng nói tự tin mà chắc chắn: "Đừng kiếm cớ từ chối, thừa nhận nha, anh có cảm giác với em."

Lời nói khẳng định, thực ra trong lòng cũng có chút bất an, chẳng qua cảm thấy người giống như anh vậy, làm sao có thể tùy tiện đối tốt với ai chứ? Anh đối với mình, có bao nhiêu là không giống người khác đây? Đàn ông mà, phương diện cảm tình thường tương đối chậm chạp. Coi như là tự an ủi bản thân, vì khả năng rất nhỏ này, cô cũng muốn đi thử, vậy mới không hối hận.

Hai tay rủ xuống, khẽ vỗ làn váy bên người, dáng vẻ con gái nhỏ lại lộ ra, "Được rồi, ăn cơm tối thì có sao? Anh một đại nam nhân cũng đừng dây dưa thế, dứt khoát chút đi? Trừ phi nói..." Mạc Hiểu híp mắt nhìn anh, "Anh sợ em?"

Cố Ngôn Thầm câu môi lộ ra ý cười rất cạn, có chút bất đắc dĩ.

Mạc Hiểu khẽ nhón chân đi lên sửa sang cổ áo hợp quy tắc của anh, kề sát anh nhỏ giọng nói: "Em chờ anh tan tầm."

Động tác rất nhanh, không đợi Cố Ngôn Thầm trả lời liền thu tay về xoay người rời đi, không để cho anh cơ hội cự tuyệt.

Ánh mắt Cố Ngôn Thầm nhìn theo bóng lưng màu đen từng tấc từng tấc tiến về phía trước, đến tận khi vệt đen không tiếng động biến mất.

Anh lại lấy ra một điếu thuốc, dựa trên cây khô cúi đầu hút, hầu kết khẽ lăn, khói thuốc lá ở trong phổi một vòng lại chậm rãi phun ra, đầu óc thanh tỉnh lạ thường.

Không phải không thừa nhận, có một chớp mắt như vậy, ở sâu trong nội tâm một chút tâm tình bị nhẹ nhàng khấy động, lần đầu tiên từ trước đến nay, có loại cảm giác này.

Điện thoại trong túi reo, Cố Ngôn Thầm thò tay lấy điện thoại, lại chạm đến thứ gì đó mát mát có chút mềm, lấy điện thoại ra, đồng thời có hai đóa hoa hòe màu trắng sữa phiêu phiêu rơi xuống đất, lòng bàn tay kề sát điện thoại còn có một đóa.

Anh kẹp đóa hoa nhỏ ở đầu ngón tay nhìn một chút, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực, nha đầu thối này thật sự là 18 dạng hoa thức liêu pháp (18 dạng cách thức tán tỉnh), một cái cũng không bỏ qua.

Nhận điện thoại, đầu bên kia là một giọng nam trung niên nho nhã, "Ngôn Thầm, tối nay có rảnh không? Biết cháu ban ngày quay chụp chắc chắn không rảnh, buổi tối có thời gian thì bớt thời giờ qua đây bàn chuyện quảng cáo công ích?"

Trên ngón trỏ còn lưu lại một ít mùi hoa hòe như có như không, giữa lông mày mang theo nhu tình ngay cả bản thân cũng chưa phát giác, hướng về phía điện thoại nói: "Trần bá bá, thật ngại quá, tối nay có chút việc. Chiều mai sắp xếp xong mọi việc ở đoàn phim nhất định sẽ đến cửa thăm hỏi."

Mạc Hiểu ngồi trong phòng nghỉ ngơi lật lật kịch bản, nghịch điện thoại một hồi gϊếŧ thời gian, thẳng đến ánh hoàng hôn chiếu lên cửa sổ thủy tinh.

Xuyển thấu qua cửa sổ chói mắt nhìn ra bên ngoài, trong phim trường người người vẫn còn bận rộn.

Tiếng chuông của hệ thống vang lên, Mạc Hiểu xoay người cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, trong mắt lướt qua vẻ nghi hoặc, nhận điện thoại: "Alo~ Dì Vương."

Càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng, Mạc Hiểu nghẹo đầu đưa điện thoại lên kẹp giữa vai và gò má, lấy kịch bản bỏ vào trong túi xách, kéo ra cửa phòng nghỉ ngơi đến thẳng bãi đỗ xe.

Bởi vì lo lắng, Mạc Hiểu một đường lái xe nhanh, viện mồ côi Hằng Ái thành phố Đàm ở ngoại ô, cách thành phố điện ảnh không tính là xa, nửa giờ liền chạy tới.

Ở trạm bảo vệ chỗ cửa lớn có một cụ già tầm 60 tuổi gầy gò nhưng vẫn nhanh nhẹn đang ngồi, áo đồng phục rộng lớn bao lấy ông, không nói câu nào.

Mạc Hiểu hạ cửa xe, ấn còi, "Cô Mạc, lại đến thăm An Nhiên nữa?"

Mạc Hiểu cười nói, thanh chặn ở cửa lớn từ từ nâng lên, nói tiếng cảm ơn với ông cụ.

Viện mồ côi này rộng rãi lâu năm, rất có cảm giác lịch sử, trùng trùng các lầu nhỏ gạch xanh ngói trắng bị nắng chiều phủ một tầng đỏ nhạt, hai bên đường là bụi cây cao cỡ nửa người. Mạc Hiểu đi nhanh, ba ngõ hai rẽ liền đến trước mặt một căn nhà hiện đại nhỏ có ba tầng, đây là nơi khám bệnh ở viện mồ côi.

Hành lang yên tĩnh, đèn đường còn chưa mở, có một vẻ hôn ám lạnh lùng, chỉ có một căn phòng mở đèn, cửa không khóa, ngọn đèn trên hành lang chiếu ra một luồng ánh sáng hình vuông, Mạc Hiểu thuận theo ánh sáng đi tới.

Trong phòng, một bé trai nhỏ 6 tuổi ngồi trên băng ghế nhỏ, da rất trắng, một đôi con ngươi đen nhánh chiếu ngọn đèn, trong chớp mắt kia, Mạc Hiểu cảm thấy trong đôi mắt ấy lóe rạng ánh sáng lộng lẫy. Nhìn kỹ lại, cặp mắt kia tối om, mơ hồ tối tăm, chết cứng mà nhìn chằm chằm một chỗ, không có chút màu sắc nào.

Bác sĩ nắm cánh tay đứa bé, rút tay nó ngâm trong nước lạnh ra, lộ ra một mảnh da bị phỏng nhìn thấy mà giật mình.

Mạc Hiểu không tiếng động đi vào phòng, ngồi xổm bên cạnh cậu bé nhỏ, xoa xoa đầu cậu, nhìn thấy trên cánh tay nhỏ bị bỏng nổi lên bọt nước, chỗ bị nghiêm trọng biểu bì đã tổn hại. Ngũ quan cau có, thân mình căng chặt, lại không khóc cũng không kêu đau.

Mạc Hiểu nuốt nước miếng một cái, muốn an ủi An Nhiên một chút, lại cảm thấy bản thân nói gì cũng là dư thừa.

Trẻ nhỏ mắt manh (mù), cảm giác đặc biệt nhạy, An Nhiên liền cọ cọ Mạc Hiểu tay: " Chị tiểu Mạc, là chị sao?"

Mạc Hiểu nở nụ cười: "Ừ, là chị, có đau không?"

An Nhiên gật đầu, lại lắc đầu: "Dì Vương nói, thoa thuốc liền hết đau."

Lúc này bác sĩ đang mang thuốc sang đây, Mạc Hiểu thấy bị thương khá nặng, nói với bác sĩ, "Bỏng nặng quá, tôi dẫn em ấy đi bệnh viện đây."

Bác sĩ gật đầu, đặt thuốc lên mặt bàn, "Đi bệnh viện lớn đương nhiên tốt hơn, điều kiện ở đây dù sao cũng có hạn."

Mạc Hiểu không dám chậm trễ, để tay ở sau đầu An Nhiên, vuốt một cái thuận theo mái tóc mềm mại, "Chị đưa em đi bệnh viện, để bác sĩ bôi thuốc cho em liền hết đau." Nói xong liền ôm cậu đứng đậy.

Dì Vương đứng ở phía sau nói: "Dì đi cùng."

Mạc Hiễu gật đầu: "Vâng, nhiều thêm một người chăm sóc tốt hơn."

Tám giờ tối, Cố Ngôn Thầm vừa kết thúc buổi họp hôm nay.

Một vị biên đạo kêu gọi mọi người: "Mệt cả một ngày, mọi người cùng ăn cơm tối, uống chút rượu chứ?"

Mọi người đều hăng hái, nhao nhao nói được.

Cố Ngôn Thầm ngồi ghế đầu nói: "Tối nay tôi có chút việc, mọi người chơi, chi phí ghi vào sổ sách, tính cho tôi."

Tính cách Cố Ngôn Thầm lành lạnh hướng nội, từ trước đến nay nói một không hai, mọi người cũng không miễn cưỡng, mỗi người thu dọn đồ đạc cũng nhau rời khỏi.

Đi tới phim trường, ánh mắt quét một vòng, tất cả thiết bị đạo cụ đều đã được thu dọn, cũng không còn nửa bóng người, trống rỗng chỉ có một cây hòe già trong gió đu đưa.

Cố Ngôn Thầm nhíu mày, lấy điện thoại bấm số điện thoại của Mạc Hiểu, di động đặt bên tai, ngón trỏ có nhịp điệu khẽ gõ nhịp ở mặt lưng điện thoại, gõ đến cái thứ ba truyền đến giọng nữ: Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy.

Được, tắt máy.

Lời thề son sắt kia, cô gái một lời son sắt "Em chờ anh", không chỉ thả bồ câu anh còn dám tắt mày, ha-

11/23/2019 11:38:51 PM

- -------

Editor: Nay có một sự kiện được bạn mình coi là để đời, thực ra đời sv ai cũng trải qua thôi.

Chương nay để chúc mừng lớp mình.

- ---------

Truyện chỉ được đăng tải chính thức tại truyenhdt.com @xiaoye_ với mục đích phi thương mại, nghiêm cấm sao chép và chuyển ver dưới mọi hình thức.