Chương 9: Nguyễn Chiêm ra quân

Sau khi ăn sáng, Nguyễn Chiêm đề nghị cùng Vạn Lý đến nhà Tiểu Hạ để xem qua, nhưng Tiểu Hạ vẫn đang còn sợ hãi, cô không muốn ở một mình trong quán vắng. Kết quả là, để an ủi Tiểu Hạ, khi Nguyễn Chiêm hơi một chút không để ý đã bị Vạn Lý tiết lộ những bí mật khác - ví dụ, quán bar có vẻ bình thường, nhưng nó được sắp xếp theo 1 trận pháp cổ xưa đã thất truyền từ lâu. Phòng ngủ là nơi cực dương, và ngay cả ba ngọn nến hình hoạt hình trên giá sách của anh cũng là những pháp khí có linh lực cực lớn được ngụy trang do cha anh để lại.

Bằng cách này, Vạn Lý đã khiến Tiểu Hạ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút nhưng lại khiến Nguyễn Chiêm tức giận đến mức suýt chút nữa đã niệm chú ngay tại chỗ khiến Vạn Lý chết lặng. Anh không hiểu tại sao Vạn Lý - một người luôn trung thành và kiên định, lại hấp tấp như vậy. Tiểu Hạ là người đáng tin cậy hay cô ấy thật sự đặc biệt quan trọng đối với anh? Giờ anh mới hiểu được câu nói: "bạn bè là để bán đứng" hóa ra lại đúng! Đặc biệt là sau khi họ bước ra khỏi nhà của Tiểu Hạ.

“Cô ấy không thể sống với tôi!” Nguyễn Chiêm nhìn thấy Vạn Lý ném hành lý của Tiểu Hạ lên ghế sau thì lập tức từ chối.

"Nếu không thì làm sao bây giờ? Để cô ấy bị bóp cổ?"

"Cô ấy có thể sống trong khách sạn, hoặc cô ấy có thể sống với anh!"

"Nhưng làm thế nào cậu có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không gặp ác mộng hoặc bị ma tấn công lần nữa? Chỉ có chỗ của cậu là an toàn nhất."

"Tôi không đồng ý. Tôi cũng có thể bày một trận pháp hoặc dán vài lá bùa trong nhà của cậu, hoặc cho cậu mượn tạm pháp khí." Nguyễn Chiêm dốc hết sức để nói, miễn làm sao để người ngoài không thể làm phiền cuộc sống trật tự của mình.

“Thôi đi, đừng keo kiệt như vậy!” Vạn Lý ra sức ăn vạ anh, “Chỉ là mấy ngày, đến lúc cậu diệt trừ thứ đó đi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Nguyễn Chiêm không thể để Vạn Lý ấy lừa:. "Tôi không nói muốn thay cậu trừ bỏ nó. Tôi chỉ hứa với cậu để cho Nhạc Tiểu Hạ được bình an vô sự, làm nó không hại cô ấy. Về phần sinh tử của người khác nằm ngoài phạm vi suy xét của tôi, cậu có nói gì cũng vô dụng."

"Quên đi, cậu nhẫn tâm kiểu gì cũng được. Đừng lo lắng, tôi đảm bảo Tiểu Hạ sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt của cậu."

Không ảnh hưởng sao? Nói thật dễ nghe, nó đã ảnh hưởng rất nhiều rồi.

“Tôi sẽ nói cô ấy đảm bảo không xuống cầu thang khi quán bar của cậu mở cửa.” Vạn Lý nói thêm, “Chỉ cần cậu không để người nào lên lầu hoặc người làm của cậu đi dọn đồ đạc, vì vậy sẽ không phá hủy vườn hoa của cậu đâu.”

“Câm miệng!” Nguyễn Chiêm không còn khí lực mà tranh luận với anh nữa. Anh ấy không sợ ảnh hưởng đến vị trí của mình trong tâm trí phụ nữ, chỉ là không muốn có ngoại lệ. Nhưng hôm nay Vạn Lý đã nhiều lần bắt anh phải phá lệ.

Thấy anh ấy im lặng lái xe, Vạn Lý nhanh chóng đổi chủ đề ngay khi anh không muốn nói chuyện.

"Không phát hiện gì sao?"

Nguyễn Chiêm im lặng một lúc.

"Nhìn bề ngoài thì không có gì nhiều. Ngoại trừ việc âm khí nặng hơn một chút và linh khí không hoạt động nhiều."

"Nó đi rồi? Hay là còn ẩn nấp? Anh tìm không thấy sao?”

“..."

"Vậy phải làm gì bây giờ?"

"Hãy đợi đến khi nó xuất động vào lúc nửa đêm. Nếu nó bám vào thứ gì đó hoặc trốn ở một nơi tối tăm, ban ngày sẽ rất khó tìm thấy. Hơn nữa, mặc dù cha tôi đã truyền thụ cho tôi sở học cả đời của ông, tôi cũng có cái gọi là "linh lực" tự nhiên, nhưng cậu nên biết rằng tôi đã tự phong ấn và tôi chỉ sử dụng nó hai lần từ khi còn nhỏ. Kiểu này giống như chơi một trò chơi RPG, cậu không gϊếŧ người phóng hỏa, dù nền tảng của cậu có tốt đến đâu, cấp bậc của cậu cũng không cao, năng lực liền không đủ. Vì vậy, tôi thậm chí không biết liệu mình có đủ khả năng để đối phó với nó hay không." (RPG = Role-playing game, game nhập vai)

"Cái con này - ý tôi là cái này, cậu cảm thấy nó lợi hại cỡ nào?"

"Không ổn. Ban ngày không phát ra một chút ma khí, tôi lại không thể dùng thuật pháp, bằng không nó sẽ phát hiện và có chuẩn bị, ban đêm lại càng khó đối phó."

“Vậy thì, tối nay tôi sẽ đi cùng cậu.” Vạn Lý cảm thấy có lỗi. Anh chỉ muốn giúp Tiểu Hạ và bảo vệ Tiểu Hạ, nhưng anh không nghĩ đến những rắc rối mang đến cho người bạn cũ. Anh nghĩ rằng đó chỉ là một tình huống đơn giản, nhưng bây giờ nó dường như không phải như vậy. Nếu lần này nguy hiểm hơn hai lần trước, anh có thể khiến Nguyễn Chiêm rơi vào nguy hiểm tính mạng.

"Không được, tôi lúc đó sẽ phải chăm sóc cậu, vướng chân vướng tay."

"Ai nói vậy? Chúng tôi đã đồng sinh cộng tử hai lần, có thể tiếp ứng cho nhau sẽ tốt hơn."

“Không, lần này thực sự có chút khác biệt.” Nguyễn Chiêm rất kiên quyết “Nó có thể điều khiển từ xa cơn ác mộng của Nhạc Tiểu Hạ, sau đó để cho cô ấy ‘thấy’ vụ án mạng xảy ra trong bệnh viện, và có lẽ nó đã điều khiển Lý Cảnh Minh và con trai anh ta. Nó có thể bám vào lọ thuốc và trở về cùng các cậu, sau đó một bên làm ma đánh tường, một bên còn muốn làm bị thương Nhạc Tiểu Hạ. Dù không thành công nhưng nó vẫn khiến cô ấy sợ hãi. Đây không phải điều mà những hồn ma bình thường có thể làm được."

"Ý cậu là nó rất mạnh - đợi đã, ý cậu là lọ thuốc? Cái nào?"

"Đó là chai thủy tinh màu trắng trên bàn cạnh giường với một luồng khí đen mờ trên đó. Nếu cậu hỏi tôi, đó là thứ duy nhất tôi phát hiện ra sáng nay."

“Trời ạ!” Vạn Lý sửng sốt, “Thật đáng trách, chính là tôi đã giúp Tiểu Hạ thu dọn. Lúc đó tôi không nhìn ra, khi về nhà mới phát hiện ra Tiểu Hạ không cần uống đến lọ thuốc ấy”.

"Nếu cậu không cầm lọ thuốc đó, nó cũng sẽ tự tìm đường khác. Lúc cô ấy ở bệnh viện, ngoài gặp ác mộng, có ai tiếp cận cô ấy không?"

"Không, tôi đã trông chừng cô ấy rất cẩn thận. Nhưng ...” Vạn Lý đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Khi cô ấy tỉnh dậy sau cơn ác mộng, tôi đã đi lấy nước. Khi quay lại, cô ấy hỏi tôi có ai ở đây không, tôi nói không. Nhưng thực ra là có một y tá lướt qua ở hành lang, như thể cô ấy vừa từ trong phòng rời đi. Bây giờ nghĩ lại, tư thế đi lại của cô ta rất bất thường, giống như đang bay vậy. "

"Đó có lẽ là y tá đã bị gϊếŧ, điều đó có nghĩa là “nó” còn có thể điều khiển những hồn ma khác."

"Tại sao nó lại làm như vậy? Có liên quan đến vụ án đó không?"

"Rất có thể, nhưng chưa thể xác định được."

“Ác ma?” Vạn Lý bất an.

"Lo cái đó làm gì! Kiểm tra đã rồi nói."

Nguyễn Chiêm càng coi nhẹ lời Vạn Lý thì Vạn Lý càng cảm thấy mình cũng phải có trách nhiệm, vì vậy anh ấy nhất quyết muốn cùng hành động với Nguyễn Chiêm. Cuối cùng, họ quyết định để Nguyễn Chiêm đi lên một mình, và Vạn Lý cầm một pháp khí đứng dưới lầu để tiếp ứng. Nếu lớp sáp ở lớp ngoài của pháp khí bị tan chảy, anh sẽ lập tức lên lầu để chi viện.

"Thanh huyết mộc kiếm này có phải là trong con thỏ nến đó không?"

"Ừ. Nhưng cẩn thận một chút, đừng để sáp nhân tạo tan chảy, tôi vất vả lắm mới niêm phong được nó đấy." Nguyễn Chiêm dặn dò. Trên thực tế, anh không nghĩ sẽ có cơ hội lớn để sử dụng thứ này tối nay, nhưng nó khiến Vạn Lý cảm thấy an tâm.

Lần đầu tiên kể từ ngày khai trương quán bar ‘Người sống về đêm’, khách hàng nhận thấy ông chủ đẹp trai vắng bóng. Nguyễn Chiêm, người đáng lẽ phải ở sau quầy bar với nụ cười dịu dàng, bây giờ đang chuẩn bị đi đàm phán với một con ma. Nghe thì có vẻ hay ho nhưng thực ra nó rất nguy hiểm và rắc rối.

Anh sắp xếp cho Vạn Lý ngồi xổm bên cạnh thùng rác, người được sắp xếp thì thật không tình nguyện. “Cậu đang tận dụng cơ hội để chỉnh tôi à.” Vạn Lý nói “Ở đây bẩn thỉu và hôi hám quá. Tôi là bác sĩ tâm lý. Lỡ mọi người nhìn thấy tôi, họ sẽ nghĩ tôi bị bệnh đấy.”

"Hơn 80% mọi người có vấn đề về tâm lý, tại sao cậu lại không thể? Một là thành siêu ngốc hai là cậu có thể biến khỏi đây! " Anh không rảnh rỗi để chỉnh Vạn Lý, là vì chỗ này mới không có ma lui tới.

Nguyễn Chiêm có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn ra được, đó là lý do tại sao anh ấy không muốn ra ngoài vào ban đêm. Những hồn ma lang thang hầu hết là do chấp niệm mạnh mẽ trong trái tim của họ, họ còn lưu luyến, không cam lòng, còn tình yêu hoặc thù hận, cũng như những bóng ma bị đột tử và một số ít ác linh. Nếu không cẩn thận, các hồn ma đó sẽ biết được khả năng của anh, và tất nhiên sẽ muốn sử dụng khả năng của anh để thực hiện mong muốn còn lại của chúng. Anh không muốn bị vướng người dây dưa vào ban ngày và phải đối phó với những "hảo huynh đệ" vào ban đêm. Điều đó thật quá rắc rối!

Nhạc Tiểu Hạ nói rằng anh ấy thờ ơ với bất cứ điều gì!? Đúng! Nhưng anh ấy không phải trời sinh ra đã như thế này, anh đã được luyện thành thép sau rất nhiều sự tra tấn về tinh thần.

“Đừng mở hộp giấy ra, sẽ làm hỏng lớp sáp.” Anh ngăn lại động tác của Vạn Lý, sau đó nhấc chân rời đi.

"Hãy cẩn thận một chút!"

Anh khựng lại một lát, nhưng không trả lời, hết thảy đều không nói gì.

Nơi ở của Tiểu Hạ nằm ở rìa tiếp giáp thành thị và nông thôn, giá nhà rẻ, nhưng nghe nói nơi này từng là pháp trường trước giải phóng, nên có tương đối nhiều linh hồn lang thang hơn. Không giống như những nơi khác, có lẽ đi bộ nữa ngày cũng không nhìn thấy một cái. Nguyễn Chiêm cố gắng hết sức để đi ở giữa, không muốn đi qua chỗ âm u nơi họ lang thang, và anh cố gắng không bước nhanh nhất có thể, vì sợ phản ứng không kịp dẫn đến không biết phải né tránh thế nào. Đi vòng qua sẽ cho thấy anh có thể nhìn thấy, và nếu đi ngang qua thì cả hai bên sẽ không thoải mái.

Anh bước vào tòa nhà mà không vội vàng, mắt luôn nhìn thẳng và ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí u ám mạnh mẽ khi bước vào thang máy. Anh đoán rằng những cư dân ở đây có thể cảm thấy ớn lạnh sống lưng mà không có lý do gì, nhưng họ sẽ nhanh chóng bỏ qua. Nhưng Nguyễn Chiêm dựa theo lượng âm khí ngày càng dày đặc này trực tiếp tìm tới phòng 1205. Cho dù đèn công cộng tầng mười hai bị hỏng, anh vẫn có thể nhìn mà không cần chiếu sáng.

Anh mở cửa.

Tiếng cửa tự động đóng sầm lại sau lưng anh, như thể bị ai đó dùng sức đóng lại. Sau đó đèn trong bóng tối tự động bật lên, ánh sáng mạnh khiến anh lóa mắt trong giây lát.

Nguyễn Chiêm không quan tâm, tiếp tục đi đến phòng ngủ của Tiểu Hạ, nhưng anh đã sửng sốt khi mới bước vào cửa.

Anh lại quay lại thang máy!

Chưa kịp phản ứng gì thì cửa thang máy đóng sầm lại, các số khác nhau nhấp nháy điên cuồng, cuối cùng thang máy khởi động, đi lên đi xuống, có một giọng nữ sắc bén tự động báo số. Tầng một-tầng hai-tầng ba-

Nguyễn Chiêm lạnh lùng đứng yên, chờ xem nó có thủ đoạn gì mới. Anh đã vẽ một vài lá bùa trên không trung trong lúc thang máy rơi xuống như không trọng lượng. Cầu thang máy bắt đầu run lên và dừng lại, nhưng anh vẫn bị khóa bên trong. Nguyễn Chiêm nhíu mày, biết rõ ác linh này không đơn giản, liền vẽ thêm vài nét, sau một hồi lần mò trong bóng tối anh mới về lại tiền sảnh nhà Tiêu Hạ.

“Ngươi muốn cái gì?” Anh hỏi. Đáp án anh nhận được chính là chiếc đèn chùm trong phòng khách đột nhiên rơi xuống, nếu không nhanh chóng tránh, anh rất có cơ hội trở thành đồng loại với ma. Vì vậy, Nguyễn Chiêm ngừng nói và trực tiếp bước vào phòng ngủ của Tiểu Hạ một lần nữa.

Bóng tối dị thường giống như một lớp sương mù quá dày không thể hòa tan, khiến Nguyễn Chiêm không nhìn thấy gì, vì vậy khi gió âm ập tới, anh chỉ có thể rùng mình, cảm thấy bên má phải đau nhói, sau đó là tiếng kính vỡ. Anh biết rằng “nó” không có hình dạng thực tế và chỉ có thể điều khiển các vật thể khác để gây thương tích cho con người, nên dù có ở trong bóng tối mà nó tạo ra thì ngay cả mắt âm dương của anh cũng không thể nắm bắt được vị trí của nó.

Anh đưa tay sờ bên má phải dính ướt của mình, duỗi ngón tay ra giữa ngang qua lông mày, trong lòng thầm niệm một câu thần chú làm thiên nhãn sáng hơn một ít, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hắc khí ở góc tường. Điều kỳ lạ là hình người không đầy đủ, như thể chỉ có một nửa. Nhưng anh chưa kịp suy nghĩ thì luồng khí đen đã lao thẳng về phía anh. Tay anh vẫn đang tiếp tục vẽ những lá bùa trong khoảng không, bởi vì những ngón tay của anh dính máu của chính mình, điều này làm tăng gấp đôi lượng pháp lực của những lá bùa, và trong ánh sáng đỏ mờ nhạt, luồng khí đen bị ép dồn vào góc tường.

Có một tiếng hét chói tai, như thủy tinh cào xé, khiến anh quay đầu lại. Hắc khí nhân cơ hội này đã vọt lên suýt chút nữa hạ gục Nguyễn Chiêm, buộc anh phải tập trung toàn bộ sức lực.

“Hãy trở về vùng đất của ngươi, nơi này không thuộc về ngươi.” Anh hét lên một tiếng.

Hắc khí vẫn im lặng, cùng giằng co với Nguyễn Chiêm trong bế tắc, đồ vật trong phòng bay tứ tung cho đến khi hắc khí bị áp càng ngày càng nhỏ, chỉ còn một khối nhỏ, xung quanh cũng dần yên tĩnh lại.

"Còn chưa cút!"

Hắc khí cuối cùng trả lời: "Kẻ tọc mạch phải chết! Người phụ nữ đó và ngươi! Ta muốn các ngươi chết, vĩnh viễn không siêu sinh!"

Nguyễn Chiêm cười nhạo, “Ta sợ ngươi sao?” Đồng thời tăng lực trên tay.

Hắc khí hét lên một cách thảm thiết, không cam lòng mà rống "Ta sẽ trả thù! Ta sẽ trả thù! Cẩn thận, ta sẽ trả thù! Cẩn thận!" Giọng nói dần yếu đi, xung quanh dần dần an tĩnh lại, căn phòng sáng trở lại, thấy được cả ánh trăng chiếu vào.

Nguyễn Chiêm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi ngồi xuống giường một hồi lâu mới đi tìm Vạn Lý đang núp bên thùng rác.

“Sao lâu như vậy?” Vạn Lý nhảy ra ngay khi nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Chiêm, “Tôi tưởng cậu bị tai nạn, suýt chút nữa xông vào.

“Sáp bị chảy sao?” Nguyễn Chiêm hỏi khi đi đến chỗ đậu xe, tận mắt chứng kiến một con ma vì đuổi theo anh bị Vạn Lý đυ.ng cho ngã trái ngã phải.

"Không có."

"Vậy có nhìn thấy hay nghe thấy gì bất thường lúc ở bên ngoài không?"

"Cũng không có. Vì vậy, tôi đã chịu đựng không di chuyển."

“Chúc mừng cậu, không có vô ý bị thương.” Đương nhiên người khác không thể nhìn thấy dị thường, bởi vì anh đã phong tỏa không gian, bằng không ở những nơi đông dân cư như vậy, ai cũng sẽ ra xem thứ như cuộc chiến với ma chỉ xuất hiện trong phim mà anh vừa mới trải qua. Khá là lợi hại!

"Vậy trận chiến ác liệt lắm à?"

"Nếu cậu có hứng thú, ngày nào đó có thể qua xem phòng của cô ấy, nó hỗn loạn như trải qua Thế chiến thứ hai vậy."

“Trông dữ tợn vậy á!” Vạn Lý đợi xe nổ máy rồi mới chú ý đến vết thương trên mặt của Nguyễn Chiêm, “Cậu bị thương à.”

Nguyễn Chiêm nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện vết thương kéo dài từ gò má đến khóe miệng, không biết là do cái gì làm bị thương. Máu đã đông lại, xem ra vết thương không sâu, tuy rằng sẽ không để lại sẹo, nhưng chắc chắn phải mất một thời gian mới lành hẳn.

Vạn Lý chỉ vào mặt anh ấy, "Cậu trông bê bết máu thế này - đã hoàn toàn khuất phục nó chưa?"

"Tôi không biết."

"Không biết có nghĩa là gì?"

"Điều đó có nghĩa là tôi không thể chắc chắn. Nó mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi đã lên kế hoạch phá vỡ sự oán hận của nó và đưa nó trở lại nơi nó ở ban đầu. Cuối cùng, mặc dù nó đã trốn thoát nhưng tôi không chắc rằng oán khí của nó đã bị phá vỡ hay chỉ là tạm thời bị phong ấn, còn có thể phong ấn bao lâu nữa thì tôi không rõ?"

"Trời ơi, chắc chúng ta đã gặp một con mèo to xác."

“Vớ vẩn, một con mèo con có thể khiến tôi trở nên như thế này sao!” Nguyễn Chiêm vô thức sờ sờ khuôn mặt của mình, “Nó buộc tôi phải thêm máu của mình vào câu thần chú, và dùng huyết chú thì mới miễn cưỡng ngăn chặn được nó, quá là mất sức."

"Cậu nên luyện tập năng lực của mình thường xuyên. Sớm biết như vậy đã tìm nhiều việc kiểu này cho cậu làm rồi."

"Câm miệng! Còn có mặt mũi nói à, nếu không phải tại cậu, trời sập xuống cũng có liên quan gì đến tôi?"Đó là vẫn chưa nói ác ma kia chỉ là một nửa thân thể không đầy đủ, nếu nó ở thể hoàn chỉnh thì chắc chắn sẽ cho anh lãnh đủ. Hơn nữa, anh phải suy nghĩ thêm về một số thứ.

"Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Ở yên xem sự thay đổi."

"Điều đó có nghĩa là Tiểu Hạ sẽ ở lại với cậu trong vài ngày?"

"Cậu nghĩ tôi có tình nguyện á? Tôi phải thuyết phục cô ấy bỏ vụ án này để mọi người đỡ phiền phức. Hoặc là, để cậu đưa cô ấy đến chỗ nào đó đi."

“Không không, ở bên cậu vẫn an toàn nhất.” Vạn Lý nhanh chóng từ chối đề nghị. Con ma đó chắc chắn không thể làm bất cứ điều gì vào ban ngày, vì vậy Tiểu Hạ ở chỗ Nguyễn Chiêm sẽ được an toàn vào buổi tối. “Cậu sẽ không đột nhiên trở thành người sói chứ?” Vạn Lý lại bắt đầu đùa cợt.

"Đừng lo lắng! Tôi già rồi, tôi không có cảm giác ngon miệng để tiêu hóa nha đầu cả người toàn gai đó đâu."