Sáng hôm sau, sau khi thân nhiệt ổn định, Tiểu Hạ nhất quyết đòi về nhà ngay lập tức. Vì cơn ác mộng kinh hoàng là quá thật nên việc tránh xa bệnh viện khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Nhưng khi họ đang thu dọn đồ đạc thì người nhà của người nhà của bệnh nhân nữ ở giường bệnh kế bên bí ẩn chạy vào báo tin sốc mà họ vừa nghe được.
“Đã có một vụ án mạng trong phòng chăm sóc đặc biệt của Tòa nhà phía Đông.” Cô ta vừa hoảng loạn vừa phấn khích mà dõng dạc tuyên bố.
Túi da của Tiểu Hạ rơi xuống đất kêu ‘bang’ một cái, khuôn mặt cô tái đi ngay lập tức. Vạn Lý kinh ngạc liếc cô một cái, nhặt ví và mấy món đồ vương vãi trên đất, cũng thuận tay bỏ vào đó loại thuốc bác sĩ kê cho, bao gồm cả lọ thuốc trên bàn.
“Đừng sợ, tòa nhà Đông cách đây mười phút đi bộ lận!” Người nhà của bệnh nhân nữ an ủi với một chút cười nhạo mà vỗ vỗ Tiểu Hạ với vẻ mặt khó hiểu, “Xem ra cô hơi nhát gan đấy, chỉ mới nghe thôi mà đã sợ như vậy rồi. Tôi không giống như cô, tới đó nhìn mà còn không sợ đây này. Nhưng nhìn thấy bạn trai của cô đối xử với cô tử tế như vậy, có chuyện gì anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ cô thôi-- "
“Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Tiểu Hạ nóng lòng muốn nghe sự việc và nhanh chóng ngắt lời nếu không cô ta sẽ không biết mình đang nói luyên thuyên đến mức nào nữa.
Người nhà của bệnh nhân nữ chen qua, ngồi cạnh trên giường Tiểu Hạ, và thì thầm một cách đắc ý: "Tôi là tin tức trực tiếp đây này. Em gái của một bạn học của tôi là y tá trong phòng chăm sóc đặc biệt. Cô ấy tình cờ trực ca đêm tối hôm qua, vì vậy sáng nay tôi muốn gặp cô ấy trước khi cô ấy tan sở. Nhưng tình cờ thấy một lượng lớn cảnh sát đến hiện trường. Chúng ta ở đây hơi xa, không thể nghe thấy tiếng còi cảnh sát, nhưng bên đó đang kinh động lắm đấy!"
Vạn Lý rất ngạc nhiên khi cô ấy dùng từ "kinh động" để mô tả một vụ gϊếŧ người dã man, nhưng cô ấy không thể giữ mồm miệng, chỉ thấy khuôn mặt của Tiểu Hạ ngày càng bệch đi, gần như không còn chút máu.
"Em gái của bạn tôi nói rằng họ đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, nơi người nhà không được phép đến gần giường. Họ đều là y tá toàn thời gian. Có năm y tá và một bác sĩ trực đêm qua, mọi chuyện bình thường trước nửa đêm. Nhưng sau đó lại không biết như thế nào, cô ấy và bốn người khác đã ngủ say, nửa đêm không biết chuyện gì xảy ra. Người y tá còn lại biến mất cả đêm và cuối cùng được tìm thấy trong phòng nước của họ.”
“Phòng nước!” Tiểu Hạ kêu lên.
"Phải, đó là phòng nước. Cô biết đấy, ngày thường họ không hề như vậy. Chắc họ bị mê hoặc bởi thứ gì đó. Để nói tại sao điều xấu lại đến với cô y tá không may mắn, có lẽ vì cô ấy có máu trên người. Tôi nghe nói tối hôm qua cô ấy sơ ý làm xước sống mũi, xót xa suýt nữa thì bị phá mất tướng mạo!”
Trên sống mũi bị xước? Y tá trong giấc mơ của tôi cũng có.
“Điều khủng khϊếp còn ở phía sau!” Người nhà nữ bệnh nhân bán tín bán nghi, rất tự hào về hiệu ứng sốc gây ra cho Tiểu Hạ. “Tôi nghe nói khi tìm thấy cô ấy, đầu cô ấy đã bị cắt rời và người cô ấy quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt quay lên phía trên, vẫn cười, máu chảy khắp sàn, quỷ dị vô cùng, khiến y tá phát hiện cô ấy sợ hãi ngất xỉu tại chỗ.” Sau đó cô ấy tiến lại gần Tiểu Hạ và nói nhỏ hơn. "Cô không thể lan chuyện này ra ngoài nhe. Em gái của bạn tôi đã được yêu cầu giữ kín mồm miệng - Cô ấy nói rằng sau khi gọi cảnh sát, họ phát hiện ra rằng một bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt có thể là một kẻ gϊếŧ người vì cả người anh ta đều bê bết máu nằm trên giường bệnh, trong tay vẫn cầm con dao cắt đầu kia. Nhưng người đó ban đầu được chuẩn đoán là một người thực vật và hiển nhiên là anh ta không thể cử động được. Khi được tìm thấy, những chiếc ống trên người anh ta vẫn còn cắm đầy đủ, bản thân anh ta không thể tự làm được. Bác sĩ sau đó không phát hiện anh ta có dấu hiệu tỉnh lại, không thể là giả bộ được. Cô nói xem như thế có lạ không, chắc chắn trên người hắn bị ma ám, nếu không thì làm sao giải thích được, cảnh sát sẽ không ra lệnh kín miệng. Chuyện này chỉ cô biết thôi nhé, đừng lan truyền tin đồn. Chao ôi, thật là ác nghiệt. Cô y tá đó chỉ mới hai mươi ba tuổi, còn rất trẻ lại xinh đẹp. Cô ấy còn là một y tá mẫu mực! Ồ, cô ấy chính là người đầu tiên từ bên trái trên hàng thứ ba trên bảng vàng danh dự. Còn nữa, bệnh nhân bị ám trên người chính là con trai của tên sát nhân gϊếŧ cả nhà mấy ngày trước! Cô nói có đáng trách không! Này, cô đi đâu vậy?"
Tiểu Hạ mặc kệ cô ấy và chạy ra ngoài không nói lời nào.
“Xin lỗi, cô ấy nhất định rất sợ hãi.” Vạn Lý thản nhiên giải thích, lấy đồ đạc và đuổi theo. Khi tìm thấy Tiểu Hạ ở sảnh bệnh viện, anh thấy cô đang nhìn chằm chằm vào bảng vàng danh dự như thể sắp ngất đi.
“Có chuyện gì vậy?” Anh lo lắng hỏi.
“Tin không?” Tiểu Hạ cười khổ. “Đây không phải ác mộng. Tối hôm qua tôi là nhân chứng.”
Tiểu Hạ gần như muốn chạy về nhà trốn, Vạn Lý thực sự nghĩa khí vẫn luôn ở cùng cô ấy. Trên đường đi, cô kể cho anh nghe tất cả những gì cô đã gặp phải đêm qua, và có một vết bầm tím vô cớ trên mắt cá chân của cô để chứng minh cho câu chuyện.
"Có vẻ như chúng ta nên sống cùng nhau trong vài ngày. Tôi đã chờ đợi cơ hội này từ lâu rồi." Vạn Lý nói đùa, cố gắng truyền tải những thông điệp tích cực và thoải mái đến Tiểu Hạ. "Nhưng tôi muốn trở lại phòng khám và nhà để lấy vài món đồ, vì vậy tôi có thể xin nghỉ phép cùng với cô. Thế này thật tuyệt, cao ốc lại sắp truyền ra chuyện tình của chúng ta."
"Để bọn họ truyền đi."
"Cô không sợ ảnh hưởng đến việc tìm bạn trai sao? Không phải như vậy, với người có điều kiện tốt như cô, những người đàn ông khác sẽ cảm thấy tự ti, nhất định sẽ chặn đường tình duyên của cô."
“Đừng lo lắng, tôi đã quan sát những người đàn ông trong toàn bộ tòa nhà nhiều lần, không có ai làm tôi hứng thú cả.” Tiểu Hạ làm sao mà không biết rằng Vạn Lý đang an ủi cô, vì vậy cô cũng pha trò một chút.
"Anh chàng làm quảng cáo ở tầng 21 đâu?"
"Anh ta ẻo lả lắm."
"Nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Vậy tôi về trước đây, muộn nhất là trưa tôi sẽ quay lại. Ban ngày ban mặt, cô ở một mình cũng không phải sợ đâu."
"Hiểu rồi, anh nói nhiều quá đấy. Tiện thể giúp tôi lấy lại hồ sơ, tôi muốn xem thêm một chút." Thực ra cô vẫn cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, nhưng cô buộc mình không được quá dựa dẫm vào người khác. Về phần hồ sơ, cô rất muốn nghiên cứu lại, phải tìm hiểu xem việc mình bị ma quỷ dây dưa có thực sự liên quan đến vụ án này hay không.1
Sau khi Vạn Lý rời đi, cô cảm thấy cả căn phòng tràn ngập không khí lạnh lẽo, nhưng cô vẫn leo lên giường đi ngủ. Cô nghĩ đó chỉ là tác động tâm lý, bầu trời trong xanh đã cho cô dũng khí, còn sự hành hạ của bệnh tật đã vắt kiệt ý chí và khiến cô bỏ qua những cảm giác khác. Kỳ lạ là lần này cô ngủ vô cùng yên bình mà không gặp ác mộng gì.
Khi Vạn Lý quay lại, anh đã thấy cô ngủ mê mệt. Thậm chí chỉ cần uống thuốc, cách 4 tiếng, cô lại chìm vào giấc ngủ ngay sau khi ăn. Sau khi xác nhận cô không gặp ác mộng và nhiệt độ vẫn bình thường, anh trốn trong phòng khách đọc tài liệu của mình, quyết định không đánh thức cô và ngày mai sẽ tới quán bar nói chuyện với Nguyễn Chiêm.
Khi không ai chú ý, một chai thuốc chui ra khỏi túi da của Tiểu Hạ và nhảy nhảy lên trên bệ cửa sổ của căn phòng.
Tiểu Hạ vẫn ngủ cho đến nửa đêm sau đó đột nhiên tỉnh dậy. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có cây đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo. Bụng cô thắt lại kêu ọc ọc, nhắc nhở cô đã gần hai ngày không ăn gì.
“Vạn Lý.” Cô khẽ kêu lên, nhưng không có ai trả lời. Sau đó cô hét thêm vài lần nữa, nhưng cũng không thấy tiếng đáp lại. Cô đoán Vạn Lý có lẽ đã ngủ quên trong phòng khách nên muốn xem anh ấy có vật gì để đắp không. Nhưng khi bắt đầu di chuyển, cô nhận ra rằng cô không thể cử động được một chút nào.
Tất cả đều là tay người, những bàn tay lạnh như băng đang đè chặt cô tại chỗ!
“Vạn Lý!” Cô hét lên, trong tiềm thức vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng không có tác dụng.
"Đây là một giấc mơ! Hẳn là một giấc mơ, lại là một cơn ác mộng! Mau tỉnh lại! Nhất định phải tỉnh lại!" Cô lẩm bẩm trong lòng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cảm giác ớn lạnh từ tứ chi truyền đến l*иg ngực, khiến thân thể cô dần dần cứng ngắc. Tử thần dường như đang đến gần, nhưng vào lúc này, một cảm giác ấm áp đột nhiên dâng lên trong l*иg ngực, đẩy lùi cơn lạnh lẽo tức thì, cô cũng nhân cơ hội nhảy ra.
"Vạn Lý! Vạn Lý! Anh có ở đó không? Trả lời tôi đi!" Tiểu Hạ nhảy ra khỏi giường, đập mạnh cửa không mở được, hét đến khản cả cổ, nhưng đáp lại cô chỉ có sự im lặng, và có một tiếng cười “haha” từ phía sau cô.
Cô đột ngột quay lại thấy máu đỏ chảy dọc khung cửa sổ không có rèm che như mưa. Cô biết đó là máu, nhưng cô không biết nó từ đâu ra. Và nơi cô vừa nằm ngủ đang có nằm người ngồi cạnh nhau. Không, đó là năm con ma.
Người thứ nhất đang ôm đầu của mình; người thứ hai đầu còn dính chút da treo thõng xiên xẹo; người thứ ba chỉ còn phần thân và đầu đã lăn xuống giữa phòng; đầu người thứ tư quay tới lui trên cổ còn đầu của người thứ năm thì xoay 180 độ so với cơ thể. Đây chính xác là tình huống bi thảm của gia đình Lý Cảnh Minh và nữ y tá trong phòng nước.
Bọn họ không nhúc nhích mà vẫn tiếp tục nói chuyện, nhưng chắc chắn không phải là tiếng người, ồn ào mất trật tự kí©h thí©ɧ giác quan của Tiểu Hạ, giọng nói càng lúc càng lớn cho đến khi đủ lớn để Tiểu Hạ có thể nghe rõ.
"Một, hai, ba, bốn, năm ..." Họ đang điểm từng con số một, không ngừng nghỉ.
Sau đó, một cái gì đó từ từ bò ra từ phía sau giường. Đợi đến khi nó đứng thẳng, Tiểu Hạ bàng hoàng phát hiện đó là một bản sao khác của chính mình, trên người đầy máu, vẻ mặt uể oải, đầu trên cổ lắc lư không ổn định, phải liên tục giữ chặt.
"Nó" di chuyển, di chuyển, đi đến trước mặt Tiểu Hạ, đưa tay ra và chỉ, "Ngươi là tên thứ sáu." Giọng nói từ địa ngục tuyên bố.
Mặc dù thần kinh của Tiểu Hạ rất cứng rắn, nhưng cô đã ngất xỉu xuống đất.
Ai nói không cảm thấy gì thật bất hạnh? Lúc này Tiểu Hạ đã được bảo vệ trong bóng tối dài dằng dặc, không nhìn thấy những bóng ma kia biến hóa cố xông vào trong cơ thể mình nhưng lại luôn bị ánh sáng dịu dàng trên l*иg ngực chặn lại. Cho đến khi ánh bình minh yếu ớt chiếu vào người cô, bên tai cô mới vang lên tiếng phá cửa.
“Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, cô có sao không. Trả lời tôi nhanh lên!” Vạn Lý đỡ lấy người cô đang nằm cạnh cửa.
Trời ơi! Tại sao anh không trả lời khi cô gọi anh trong tuyệt vọng đêm qua? Người này luôn đi vắng khi cần thiết, chuyên môn chờ đến cuối để dọn dẹp hiện trường, có thể giống với cảnh sát đấy.
"Nói một tiếng nghe nào, đừng làm tôi sợ."
"Tôi còn sống sao?"
"Hoàn toàn!"
"Tại sao đêm qua anh không vào?"
"Tôi không vào được!"
"Vậy thì đưa tôi rời khỏi đây! Tôi không muốn ở đây một giây phút nào nữa!"