Chương 6: Án mạng trong bệnh viện

Những cơn ác mộng lúc nửa đêm cuối cùng cũng khiến Tiểu Hạ sinh bệnh. Cô bị sốt.

Uống đại mấy viên thuốc rồi nằm mãi mà sốt vẫn không dứt nên cô đành phải xin nghỉ để đi bệnh viện. Nhưng cứ trằn trọc mãi đến đêm vẫn không hạ sốt, cuối cùng bác sĩ cho cô nhập viện theo dõi.

Cô không có người thân ở thành phố này, cũng không muốn làm phiền bạn bè của mình, nhưng Vạn Lý đã hỏi thăm tình hình của cô và đến chăm sóc mà không cần cô phải nhờ vả. Điều này khiến cô rất xúc động, nhưng cô lại lăn ra ngủ chỉ sau một vài câu trò chuyện vì thiếu ngủ trầm trọng.

Cô vô cùng khó ngủ, luôn có cảm giác ai đó xô đẩy cô một cách thô bạo khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu, khiến cô có cảm giác mệt mỏi như sắp chết. Nửa đêm, nửa tỉnh nửa mê, cô đột nhiên tỉnh dậy thêm lần nữa, cảm thấy khát nước đến nỗi cổ họng như lửa đốt. Lúc này, Vạn Lý, bệnh nhân ở giường bên cạnh và người nhà đi cùng đã ngủ say, cô không muốn làm phiền họ nên đã tự mình đi đến căn phòng cuối hành lang lấy nước.

Hành lang lúc này vô cùng yên tĩnh.

Các phòng hai bên đều tối om, không nói đến bệnh nhân, thậm chí còn không có một y tá túc trực, cả khu cấp cứu tĩnh mịch như một khu nghĩa địa. Lúc đầu, Tiểu Hạ không nhận thấy điều này vì cô vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng sau đó cô cảm thấy có gì đó không ổn và nhận ra rằng đây không phải là trạng thái bình thường mà bệnh viện nên có.

Toàn bộ hành lang chỉ có tiếng thở dốc rất nhỏ và tiếng bước chân của cô, từng âm thanh đều kí©h thí©ɧ màng nhĩ và đập vào tim cô. Cô cố gắng bước chậm lại và nhẹ nhàng hơn, nhưng dường như âm thanh ngày càng nặng nề và gấp gáp hơn. Dần dần cô nhận ra tiếng bước chân không phải của riêng mình.

Có cái gì đó đang đi theo đằng sau cô!

Cô chậm thì nó chậm, cô nhanh thì nó nhanh, cô dừng lại thì nó dừng lại, duy trì cùng tốc độ với cô. Nhưng Tiểu Hạ cảm thấy rằng vật đó càng ngày càng tiến gần cô hơn, cho đến khi nó ở gần phía ngay sau lưng cô, thổi hơi lạnh vào cổ cô.

Cô không dám quay đầu nhìn lại, bởi vì nghe người khác nói rằng có ba ngọn dương hỏa trên đỉnh đầu và vai của một người. Nếu liều lĩnh quay đầu lại, dương hỏa sẽ bị dập tắt, và sẽ không có gì để trấn áp hồn ma. Cô cảnh cáo bản thân không được quay đầu lại, thậm chí lúc này cô còn cảm thấy có thứ gì đó mò mẫm sau gáy, sau lưng lại có vài âm thanh kỳ quái truyền đến.

Tôi không làm gì ai cả nên đừng chọc ghẹo tôi nữa...! Trong lòng Tiểu Hạ hét lên một tiếng, bước nhanh đi vào phòng nước, nhấn nước rồi xoay người rời đi, nhưng suýt chút nữa cô đυ.ng phải một người phụ nữ mặc áo trắng.

Người phụ nữ đối diện gần như đối mặt khiến cô kinh hãi ném cốc nước xuống đất. Chiếc cốc nhựa đựng nước không vỡ, nhưng âm thanh nhẹ và đanh, rơi xuống rồi vẫn còn tiếng vọng.

“Hừ, cẩn thận một chút, sẽ đánh thức người khác đó.” Người phụ nữ áo trắng thì thào nói. Cô ấy có một khuôn mặt khá điềm tĩnh và một vết thương mới trên sống mũi, như thể nó đã bị cắt bởi một thứ gì đó.

Là một y tá! Tiểu Hạ thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng cô thần hồn nát thần tính, đoán chừng tiếng bước chân cũng là của cô y tá. "Tôi xin lỗi, tôi... tôi luôn dễ bị giật mình, tôi không cố ý... Tôi... về phòng trước."

"Nước của cô đổ rồi, không muốn lấy ly mới sao?"

"Không, cám ơn."

"Được rồi, nhưng lần sau đừng như vậy nữa, cũng đừng quá tọc mạch."

Tọc mạch? Nó có nghĩa là gì? Tiểu Hạ cảm thấy khó hiểu. Tuy nhiên tinh thần lúc này của Tiểu Hạ không ổn lắm, cô cảm thấy bối rối và khó thở, không để ý đến chuyện đó nữa, phải nhanh chóng trở lại phòng. Tiếng bước chân đằng sau vẫn vang vọng khiến cô bất an. Sau một phút, sự lo lắng trong đầu cô đã chuyển thành sợ hãi.

Đây không phải là đường về phòng!

Khi nãy cô không mất đến một phút để đi bộ từ phòng theo dõi ở một đầu hành lang đến phòng nước ở cuối hành lang kia, còn bây giờ cô đã đi ngược lại rất lâu nhưng vẫn không thấy đèn trong đại sảnh.

Trong lòng hoảng sợ, Tiểu Hạ đã quên nguyên tắc không được quay đầu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía phòng nước. Nhưng đằng sau cô là một khoảng tối mờ mịt, không có phòng uống nước, và ngay cả y tá cũng đi rồi.

Cô kinh hãi dựa vào tường nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình đang ở giữa một hành lang u ám, trước mặt và sau lưng là bóng tối mịt mù, phía xa chỉ có một chút ánh vàng mờ nhạt, giống như một ngọn lửa ma đang dụ dỗ người tự chui đầu vào lưới.

Cô cứng đờ cả người, đại não không nghĩ ra được gì mà đứng sát vách không nhúc nhích. Đúng lúc này, trong bóng tối có tiếng bước chân.

Cộp, cộp, cộp....

Một cái gì đó từ từ tiến đến từ phía bên trái của cô ấy.

Cô mở to mắt nhìn vào màn sương đen rất xa mà lại thật gần, nhưng không thể nhìn thấy gì, chỉ có tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng lúc càng gần.

Cộp, cộp, cộp...

Âm thành dừng lại trước mặt cô, như vật gì đó dừng đối diện nhìn cô, nhưng cô không nhìn thấy gì, sau đó một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ chân cô.

Tiểu Hạ hét lớn một tiếng sợ hãi, chạy tới chỗ ánh sáng mà không hề suy nghĩ, hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Cô chỉ muốn thoát ra khỏi thứ đứng bên cạnh nhưng không biết đó là gì.

Dường như một lúc lâu, cô chạy đến một cánh cửa có bốn chữ cái to màu đỏ như máu được viết trên đó - Phòng chăm sóc đặc biệt.

Cô xông vào và dừng lại trước một phòng bệnh đèn sáng rực rỡ. Cô nhìn thấy giường bên trong trống không, bệnh nhân thì mất tích, trên đầu giường viết tên bệnh nhân – Lý Thư Luân. Là con trai ruột của Lý Cảnh Minh, người sống sót duy nhất trong vụ gϊếŧ người.

Tiểu Hạ sau đó nhớ rằng Lý Thư Luân đã được điều trị trong bệnh viện này, nhưng cô không hiểu tại sao cô đến đây, nó có liên quan gì đến cô, và Lý Thư Luân, người hẳn đang hôn mê nặng, hiện tại đã đi đâu.

Cánh cửa phía sau cô mở ra với một tiếng bíp.

Âm thanh đó bay trong không khí chói tai một cách lạ thường, thật đánh động hồn phách, nhưng không có ai ở bên cạnh cửa. Sau đó cánh cửa đóng lại, và tiếng bước chân không hề gấp gáp lại vang lên, vẫn đi về phía Tiểu Hạ, từ xa đến gần, cho đến khi nó dừng lại trước mặt cô. Sau đó bàn tay ma quái vô hình lại nắm lấy mắt cá chân còn lại của cô.

Một con ma mà cô không thể nhìn thấy đang đuổi theo cô!

Nhận thức này khiến Tiểu Hạ kinh hãi, bản năng sinh tồn khiến cô phải chạy không ngừng. Trong hành lang dường như vô tận, chỉ có tiếng thở hổn hển và thúc giục của Tiểu Hạ, bóng ma dường như đang xua đuổi cô, và những bước chân chậm rãi nhưng rõ ràng kia vẫn đang theo sau cô. Khi cô dừng lại có nghĩa là nó cũng ở ngay phía sau cô, Tiểu Hạ không thể thoát khỏi nó cho đến khi cô chạy đến bàn y tá trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Có hai người đang đứng quay lưng về phía Tiểu Hạ, xoắn vào nhau trong một tư thế kỳ lạ, chặn đường cô. Tiếng bước chân phía sau cô lại dần dần tới gần, hai người kia cũng quay người lại, không để cho cô có chỗ trốn.

Đôi mắt bọn họ không có con ngươi, sắc mặt thì tái nhợt, thân hình gầy gò, Tiểu Hạ đã từng nhìn thấy trong hồ sơ hình ảnh của hắn, chính là Lý Thư Luân. Lúc này, anh ta đang dùng dao phẫu thuật cắt cổ một người với khuôn mặt trống rỗng. Người kia đang quỳ đối mặt với Lý Thư Luân, nhưng vì cổ của cô ấy gần như đứt lìa, khuôn mặt của cô ấy quay ngoắt 180 độ đối mặt với Tiểu Hạ.

Là y tá trong phòng nước!

Tiểu Hạ nhận ra chủ nhân của cái đầu bị chặt đó, ngay lập tức sởn tóc gáy. Còn cô y tá thì quay lại mở to mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hạ, vẻ mặt không có gì là đau đớn mà còn có chút hưởng thụ, chỉ kiên quyết trợn tròn mắt nhìn cô như thế. Co ma vô danh đuổi theo Tiểu Hạ lúc nãy bất ngờ đẩy mạnh vào lưng khiến cô ngã xuống trước mặt y tá, máu văng tung tóe từ phần đầu vừa bị cắt đứt lìa. Tiểu Hạ sợ tới mức phải quay mặt đi, nhưng cái đầu bị cắt của y tá lại chuyển hướng về phía mặt của Tiểu Hạ như đèn l*иg bị người vô hình cầm trên tay, “Đừng tọc mạch!” Y tá đột nhiên nói.

Tiểu Hạ sửng sốt đến mức không nói được lời nào, cô nhìn thấy Lý Thư Luân chạy tới, nắm lấy đầu y tá ôm một cách yêu thương, trên mặt nở nụ cười cứng đờ, ảm đạm, kỳ quái nhưng hiểm độc, rồi từ từ biến thành khuôn mặt của Lý Cảnh Minh.

“Đừng tọc mạch!” Cái đầu bị cắt đứt tiếp tục nói, nở một nụ cười sắc lạnh và quỷ dị.

“Tiểu Hạ, dậy đi. Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, cô bị sao vậy?” Giọng nói quen thuộc khiến cô giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt quen thuộc của Vạn Lý khiến ảo ảnh biến mất ngay lập tức, nhưng cảm giác sợ hãi đặc biệt hiện hữu.

“Tôi hét to à?” Cô hỏi một cách yếu ớt, loạng choạng nhớ ra mình đã hoàn toàn mất kiểm soát nên hét lên. “Tôi hy vọng tôi không đánh thức người khác.”

"Không có. Cảm ơn trời đất, cô không giống như những cô gái khác, không hét lên khi có chuyện không ổn, cô không cần lo đã khiến mọi người thức giấc đâu. Nhìn này," Vạn lý nói, chỉ tay về phía giường bệnh bên cạnh, "vẫn đang ngủ rất ngon."

"Tôi lại gặp ác mộng."

"Tôi biết. Tất cả đều tại tôi. Tôi ngủ quên. Nếu không khi cô cảm thấy có chút không ổn, tôi đã đánh thức cô, để cô không phải sợ như vậy. Nhìn mồ hôi trên trán cô kìa." Anh sờ trán cô, "Không quá nóng. Hạ nhiệt rồi."

Tiểu Hạ lau mặt, và sau đó nhìn vào tay mình, không có vết máu, chỉ có mồ hôi. Đây thực sự là một cơn ác mộng, dù đã tỉnh dậy nhưng cổ họng cô vẫn đau như lửa đốt.

"Tôi muốn uống nước."

"Được, tôi đi lấy ngay đây."

Vạn Lý cầm chiếc cốc rỗng đi lấy nước, Tiểu Hạ yếu ớt lật người, dựa vào thành giường thở dài.

Sự tra tấn như bằng giấc mơ này dường như vô tận, và cô luôn bị mắc kẹt trong những cơn ác mộng, không thể tự giúp mình. Cô đã đυ.ng phải cái gì? Trêu chọc cái gì? Hay là có ai đó đang muốn chọc tức cô? Tại sao lại bảo cô không được tọc mạch? Có liên quan đến vụ án của Lý Cảnh Minh không?

Ngay khi Tiểu Hạ đang suy nghĩ miên man, cô y tá phòng nước trong cơn ác mộng đột nhiên lẳng lặng bước vào phòng theo dõi. Cô lặng lẽ đứng sau lưng Tiểu Hạ, trên mặt nở nụ cười xấu xa, vươn đôi tay khô héo đặt sau gáy Tiểu Hạ, nhưng tiếng bước chân rõ ràng từ hành lang truyền đến khiến cô dừng động tác, oán hận đặt một lọ thuốc trên bàn vuông cạnh đầu giường, rồi nhẹ nhàng rời đi. Lúc này Tiểu Hạ mới nhận ra tóc gáy dựng đứng, đột ngột quay người lại, chỉ thấy Vạn Lý đang bưng nước trở lại, đứng ở ngưỡng cửa nhìn xung quanh.

"Có ai tới đây sao?"

“Nửa đêm ai mà tới!” Vạn Lý nhẹ giọng nói bâng quơ. Thực ra, anh nhìn thấy bóng lưng của một nữ y tá, khiến người ta có cảm giác sởn cả tóc gáy. Nhưng có lẽ chỉ là kiểm tra phòng, không cần phải nói với Tiểu Hạ.