Tối đó Vạn Lý gọi điện cho Tiểu Hạ.
“Buổi chiều tôi trở lại phòng khám, không tìm thấy cô, lại sợ cô quá bận vì vụ án nên không dám gọi điện thoại di động.” Anh nói: “Hôm nay thế nào?
"Không ổn cho lắm..."
"Sao mà nghe thiếu sức sống vậy, đêm qua cô lại ngủ không ngon à?"
“Ừ.” Thật ra mấy ngày nay cô rất mệt, nhưng vì sợ gặp ác mộng nên mỗi ngày khi đi ngủ cô cũng có chút lo lắng, hiện tại cô đang cân nhắc có nên ngủ một giấc không.
“Cô… đã đến chỗ Nguyễn Chiêm chưa?” Vạn Lý ngập ngừng hỏi, “Cô chắc không quên, người bạn có khả năng ngoại cảm của tôi chứ!
"Làm sao anh có thể có một người bạn biết ngoại cảm chứ?! Tôi mới chỉ gặp được một người bạn nhìn là muốn đánh cho một trận của anh." Khi nhắc đến Nguyễn Chiêm, Tiểu Hạ bùng lên một ngọn lửa không biết từ đâu, và ngay lập tức từ sống dở chết dở thành gần như nổi trận lôi đình.
"Có vẻ như cô đã tìm anh ta rồi."
"Hai lần!"
"Điều đó có nghĩa là anh ấy đã không hứa sẽ giúp cô?"
"Anh còn bảo tôi đi khi biết trước kết quả á? Đây là anh đang cố ý làm tôi khó xử sao?"
"Này, nói chuyện có lý chút đi. Lúc trước tôi nói anh ấy sợ phiền phức, rất có khả năng không đồng ý. Nhưng tôi không ngờ lại làm cô tức giận như vậy. Anh ấy là người được lòng phụ nữ cơ mà."
"Đó là bởi vì những người phụ nữ đó không có mắt, còn tôi thì có. Thực ra, tôi đã nhờ người ta giúp. Người ta giúp là tình nghĩa, chứ không có bổn phận phải giúp, còn tôi hoàn toàn không nhìn vào khuôn mặt. Tôi có điều gì để phàn nàn cơ chứ, người ta cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ tôi. Nhưng tôi chỉ thấy giận thái độ anh ấy. Nụ cười trên khuôn mặt anh ấy rất dễ thương và thân thiện, nhưng sự thực là anh ấy cự tuyệt và thờ ơ với mọi thứ. Anh ấy trông giống như một hoàng tử hiền lành quyến rũ, nhưng thật ra là một phù thủy xấu xa! Không lo phụ lòng người, không tình yêu, không tốt bụng!" Tiểu Hạ tức điên. Mặc dù cô cũng biết cầu xin là phải nhún nhường và kết quả sẽ không rõ, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Nguyễn Chiêm, cô không khỏi tức giận, cũng không biết tại sao.
“ Tức giận một chút là tốt, tức giận cũng tốt, những cảm xúc xấu khác có thể được giải tỏa."
"Vạn Lý!"
"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận. Ngày mai... không được, ngày mai tôi không đi được. Ngày mốt, ngày mốt tôi sẽ cùng cô đi gặp anh ấy. Tiểu tử này thật không để cho tôi chút mặt mũi nào, cũng không nhìn xem người nhờ hắn giúp là ai. Luật sư Nhạc đại tài nhờ anh ta chiếu cố một chút, không xứng với anh ta sao! "
"Tôi không đi!"
"Tại sao không đi. Hắn càng sợ phiền phức thì hãy làm phiền cho hắn chết! Rồi nhờ cho hắn chết luôn!" Vạn Lý kí©h thí©ɧ sự tức giận của Tiểu Hạ. Anh biết Tiểu Hạ tính tình rất trẻ con, tốt hơn hết là nên khơi dậy sự trả thù để an ủi cô. Anh vẫn không thể biết được những cơn ác mộng khủng khϊếp gần đây của Tiểu Hạ là một vấn đề tâm lý hay là bị ma ám, vì vậy dù gì anh cũng phải tìm ra sự thật.
Quả nhiên, Tiểu Hạ cũng đã tỏ vẻ ngầm đồng ý.
“Thực ra, nói đi nói lại, cô cũng không thể trách anh ấy quá nhiều.” Vạn Lý lại nói giúp gì đó cho Nguyễn Chiêm: “Mỗi người đều có một tính khí khác nhau, Nguyễn Chiêm là người không hiểu chuyện lắm. Tôi cũng không thể hiểu hết về anh ta. Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng cô có thể nhìn thấu được lớp ngụy trang của anh ta ngay lập tức. Ghê thật nhe!"
"Cắt, không nhìn xem tôi là ai à?"
"Đúng vậy, trực giác nhạy bén là sức mạnh lớn nhất của cô. Đáng ra cô nên chọn đi cùng tôi. Thật tiếc khi trở thành một luật sư."
"Còn có lời khen nào thì nói hết đi."
"Nói cả đêm cũng không xong đâu! Hay là nói về Nguyễn Chiêm đi. Cô không muốn biết tại sao chúng tôi là bạn, và tại sao tôi lại nói rằng anh ấy là nhà ngoại cảm à?"
“Không có hứng thú.” Tiểu Hạ tức giận, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy tò mò.
"Được rồi. Cứ xem nó như một câu chuyện trước khi đi ngủ nhé. Anh ấy và tôi đã là bạn của nhau nhiều năm. Thật ra chúng tôi đã biết nhau từ năm bảy tuổi, đến bây giờ đã được hai mươi tư năm. Nguyễn Chiêm không phải là con ruột của cha anh ấy. Khi anh ấy 5 tuổi, cha anh ấy đã nhặt về nuôi. Tôi không biết anh ấy có nhớ gì trước năm 5 tuổi hay không, tại vì dù sao anh ấy cũng không bao giờ nói cả. Cha nuôi của anh ấy hóa ra lại là một đạo sĩ, và vì để nhận nuôi Nguyễn Chiêm nên ông đành phải hoàn tục, sau này sống ở thị trấn của tôi. Cha anh ấy rất giỏi văn học cổ và nghiên cứu linh tinh, ngay cả tên anh ấy cũng được lấy trong sách cổ.”
"Đừng nói nhảm nữa, tên của hắn chẳng có gì thâm thúy ngoại trừ sự kỳ quái."
"Tôi không biết, tên của anh ấy xuất phát từ "Tấn thư -- Nguyễn chiêm ngộ quỷ". Tôi nghe nói người cổ tên Nguyễn Chiêm này là người theo chủ nghĩa Vô Ma, về sau có 1 người tranh luận với ông ta, cuối cùng người đó thua cuộc tranh luận. Nhưng anh ta nói với Nguyễn Chiêm rằng anh ta là một hồn ma và biến mất. Sau đó Nguyễn Chiêm bất ngờ ngã bệnh và chết. Tôi không biết tại sao cha anh ấy lại đặt cho anh ấy cái tên này. Có thể là một phép ẩn dụ rằng anh ấy được sinh ra với một khả năng đặc biệt nào đó nhưng nó không thực sự cần thiết. Giống như cô sinh ra vào mua hè nên tên là Tiểu Hạ. Cha mẹ tôi hy vọng tôi bay xa vạn dặm, cho nên tên của tôi là Vạn Lý. "
“Sao anh biết anh ta có ‘loại năng lực’ đó?” Trời đã khuya, Tiểu Hạ không dám nói ra từ “ma”, nhưng chuyện khiến cô tò mò nhất là quan hệ giữa Vạn Lý và Nguyễn Chiêm.
"Tôi không biết cho đến khi tôi gặp anh ấy lúc chúng tôi bảy tuổi. Một sự việc kỳ lạ đã xảy ra trong trường của chúng tôi vào năm đó, sà sau khi tôi vào đại học cũng đã xảy ra một sự cố tâm linh khác, nhưng hiện tại không thể nói cho cô được. Trạng thái tinh thần của cô không ổn định có thể nhất thời sẽ sợ hãi. Tôi sẽ nói chuyện này với cô nếu có cơ hội. Dù sao thì hãy tin tôi đi, anh ấy quả thực có thể nhìn thấy những thứ chúng ta không thể nhìn thấy ngoài ra còn có thể xua đuổi được chúng.”
"Anh không sợ sao? Vẫn làm bạn với anh ta sao?"
"Sợ! Tại sao không! Nhưng vì sự tò mò quá lớn nên tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi. Nói cách khác, số phận của chúng tôi thật sự đã an bài như vậy rồi. Chúng tôi học chung một lớp từ tiểu học đến trung học cơ sở, cấp hai khi phân chia nam nữ thì chúng tôi ngồi cùng bàn. Ở trung học, sau khi gia đình tôi đi Trùng Khánh, tôi vẫn liên lạc với anh ấy ở quê. Sau này anh ấy không nhắn tin lại cho tôi nhiều, tôi tưởng chúng tôi đã thất lạc, ai ngờ gặp lại anh ấy khi học đại học ở Bắc Kinh, không những thế lại còn là học cùng khoa."
“Anh ta cũng nghiên cứu tâm lý học à?” Tiểu Hạ ngạc nhiên. Thảo nào anh ta có thể giả vờ nhiều như vậy, nhưng điều đó cũng không thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Nhạc Tiểu Hạ.
"Đúng vậy. Nhưng sau khi tốt nghiệp anh ấy lại biến mất. Sau đó, tôi đến thành phố này làm việc, tôi cũng không mong đợi là sẽ gặp lại anh ấy. Lúc đó anh ấy mở quầy bar này, tôi không biết tại sao anh ấy không làm việc đúng ngành của mình. Nhưng cô thấy đấy, vòng đi vòng lại, chúng tôi sẽ lại gặp nhau. Chúng tôi sinh ra định mệnh đã là bạn, không thể chạy trốn."
“Có vẻ như anh đã luôn theo đuổi anh ta.” Tiểu Hạ mỉa mai.
"Hả? Cũng coi là như vậy thật. Con người của anh ấy rất thụ động đối với tình cảm. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ quen nhau quá lâu. Hơn nữa tôi lại là người chu đáo, rất khó để chúng tôi làm bạn."
"Tôi nghĩ đó là bởi vì các anh đã là thành bạn của nhau từ khi còn rất nhỏ."
"Đúng, đây là yếu tố then chốt. Trẻ con có xu hướng dễ kết bạn với nhau bất kể chúng từ chối thế giới bên ngoài như thế nào. Nếu tôi gặp anh ấy khi trưởng thành, anh ấy có thể sẽ đối xử với tôi như cô nói - bề ngoài tử tế và hiền lành, nhưng thực tế xa cách vạn dặm."
“Nói ra đều là lỗi của anh. Biết anh ấy có tính cách như vậy nhưng vẫn không chịu đi cùng tôi.” Tiểu Hạ lại nhớ tới lời từ chối lịch sự và kiên quyết của Nguyễn Chiêm, không khỏi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.
“Cái này cô không hiểu.” Vạn Lý thấy được Tiểu Hạ không cam lòng, nhanh chóng nói ra suy nghĩ của chính mình, “Mặc kệ nói như thế nào, tôi muốn giúp cô là tôi đã phản bội anh ấy. Bởi vì tôi đã hứa sẽ không nói ra chuyện của anh ấy. Chắc chắn anh ấy sẽ giận tôi vì đã phản bội lời hứa, nếu tôi đi đến thì chuyện sẽ chỉ tệ hơn thôi. Chờ anh ấy bớt giận một chút, tôi sẽ có cơ hội thể hiện nhiều hơn.”
"Nhưng anh ấy thực sự có thể giúp tôi sao?"
"Nghi người thì không dùng, đã dùng người thì không nghi ngờ. Tôi không biết có ai hơn anh ấy không, nhưng tôi chỉ biết anh ấy, nên đây là việc duy nhất tôi có thể giúp cô. Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc thật ngon, ngày mốt chúng ta sẽ tìm anh ấy. Dù có được hay không thì hãy thử xem. Được rồi, tôi cúp máy đây, chúc cô ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Hạ lại bắt đầu lo lắng. Còn ngủ được sao? Cô sẽ lại gặp phải ác mộng, cô không thể chịu đựng được nữa rồi. Không ngủ? Nhưng ngày mai phải đi làm. Bây giờ cô cảm thấy thật nặng nề và khó chịu...
Quên đi! Kệ nó vậy!