Chương 20: Giác đấu 1

Ánh sáng đó phát ra từ nhiều bùa chú do Nguyễn Chiêm vẽ. Những lá bùa bằng giấy này không bị ngấm nước sông và không bị phá hủy, thay vào đó, chúng đứng thẳng trong nước như những cánh buồm trong suốt, tạo thành một vòng tròn bao quanh Nguyễn Chiêm. Tuy nhiên, tình hình của Nguyễn Chiêm lúc này rõ ràng là không mấy khả quan, phải nói là đang miễn cưỡng chống đỡ mới đúng. Tay trái của anh chỉ thẳng về phía trước, toàn bộ cánh tay và chân bên phải của anh ta bị những cây rong cuốn chặt. Những cây rong đó rậm rạp và cứng rắn, uốn éo như có sự sống, nhìn kỹ hóa ra chúng là một mái tóc dài rậm rạp, quấn chặt lấy Nguyễn Chiêm như vô số móng vuốt ma quái, có cái còn cố gắng xé ống dưỡng khí trên bộ đồ lặn.

Rõ ràng Nguyễn Chiêm không ngờ rằng oán linh đã hợp nhất thành công, nên ngay từ đầu đã gặp bất lợi, tuy rằng anh vẫn ngoan cường kiên trì, nhưng nếu tiếp tục nhất định sẽ bị chết ngạt trong nước!

Tiểu Hạ không có thời gian để suy nghĩ, cô nhanh chóng mở hộp giấy mà cô đang ôm chặt trước ngực, và thấy rằng lớp sáp nến đã tự động tan chảy. Hiên tại cô chỉ nhìn thấy một cây kiếm gỗ đỏ như máu dài khoảng hai inch với những câu thần chú được bao phủ trên thân kiếm, trông như những con nòng nọc.

Cô cẩn thận cầm chuôi kiếm nhỏ, không biết phải làm thế nào mới đúng. Nhưng trong khi cô đang do dự, ‘bóng người’ mơ hồ đang đứng quay lưng về phía cô bên ngoài vòng tròn bùa chú đột nhiên nhận ra rằng có ai đó đang làm phiền. Nó không di chuyển, mà quay đầu 180 độ đối mặt với Tiểu Hạ. Nó có một bộ tóc mà những vị tú tài cuối thời nhà Thanh thường có, da thịt trên mặt đã thối rữa thành từng mảnh, thậm chí những cây rong cũng rung rinh, và những con cá nhỏ đang bơi qua. Đôi mắt sâu không đáy không có nhãn cầu nhìn chằm chằm vào Tiểu Hạ, khóe miệng mấp máy.

“Kẻ tọc mạch chết đi!” Tuy rằng không phát ra tiếng, nhưng Tiểu Hạ hiểu được nó đang muốn nói cái gì, lập tức biết chính là kẻ đầu sỏ gây tội, tên tú tài oán khí tận trời kia!

Nó lao thẳng về phía Tiểu Hạ. Tiểu Hạ vô thức nhắm mắt và giơ tay lên. Thanh kiếm gỗ nhỏ bé đột nhiên biến thành kích thước bình thường và bùng ra ánh sáng đỏ chói, buộc con ma tú tài phải vội vàng chạy trốn, thậm chí cả cây rong trói buộc Nguyễn Chiêm ở phía xa phát ra tiếng rít hư ảo. Tuy nhiên, cùng lúc đó, bọt khí bảo vệ Tiểu Hạ cũng biến mất, khiến cô cảm thấy áp lực nước và cảm giác ngột ngạt, từ môi trường không khí đến bờ vực chết đuối.

Cô muốn tiếp cận Nguyễn Chiêm, liều mình bơi trong tuyệt vọng và vùng vẫy về hướng Nguyễn Chiêm, nhưng dòng nước dữ dội đã đẩy cô ngày càng xa anh, cô lại cảm thấy mình sắp chìm vào bóng tối.

Nguyễn Chiêm đã sớm nhìn thấy Tiểu Hạ, nhưng lúc đó anh đang ở trên bờ vực của cái chết và không thể chăm sóc cho cô. Bây giờ thấy cô sắp trở thành đồ ăn vặt cho ác ma, anh đành biến một lá bùa gần mình nhất thành một sợi dây vô hình rồi nhanh chóng kéo Tiểu Hạ lại bên mình, đồng thời tháo mặt nạ dưỡng khí ra và đeo lên mặt cô.

Tiểu Hạ hít sâu một hơi, cảm giác ngột ngạt đó cô không muốn nó đến lần thứ hai.

Lúc này, những ác ma ở kề bên nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, phát hiện cơ hội hiếm có này liền phá vỡ vòng bảo vệ thiếu bùa chú. Bọn họ lập tức bị bóng tối hắc ám vây lấy, xung quanh nghe thấy đủ loại âm thanh khóc thút thít cùng vui cười.

Oooo…

Tiếng huýt sáo như tiếng còi không ngừng vang lên bên tai họ, kích động dòng nước xung quanh đang giống như vô số bàn tay đang vuốt ve và lôi kéo cả hai. Không khí u ám lạnh lẽo đang đến gần như muốn chôn vùi bọn họ vào trong nước.

Trong bóng tối như địa ngục này, họ giống như những con cừu non đợi bị gϊếŧ thịt, và Nguyễn Chiêm là hy vọng sống sót duy nhất. Vì vậy, mặc dù Tiểu Hạ sợ chết khϊếp, cô vẫn tỉnh táo sờ soạng khuôn mặt của Nguyễn Chiêm, lần lượt dùng mặt nạ dưỡng khí, đưa thanh kiếm gỗ huyết vào tay anh, vòng ra phía sau anh để không cản trở hành động của Nguyễn Chiêm.

Trong dòng sông lạnh như băng, qua bộ đồ lặn dày cộp, Tiểu Hạ dường như có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Nguyễn Chiêm và nhịp tim mạnh mẽ, ổn định, điều này càng củng cố niềm tin của cô trong việc đánh bại con ma tú tài này.

Nguyễn Chiêm cầm thanh huyết mộc kiếm và dùng tất cả khả năng của mình để cảm nhận luồng khí tà ác trong bóng tối. Trong khi cảnh giác trước sự tấn công từ các oán linh bất cứ lúc nào, anh mò mẫm tháo bình dưỡng khí và treo nó lên người Tiểu Hạ, bảo vệ cô trong vòng tay của mình, bơi chậm theo hướng ngược lại của tiếng còi. Trực giác của anh tin rằng tiếng huýt sáo đó không có ác ý, vì vậy anh nhanh chóng quyết định tin tưởng nó.

Mặc dù anh biết rằng hôm nay nhất định phải kết thúc mọi chuyện với ác linh đó, nhưng sự hợp thể thành công bất ngờ của nó đã làm tăng sức mạnh gấp mấy lần và khiến anh đã phải chịu tổn thất ngay khi xuất hiện. Nếu không phải Tiểu Hạ đột ngột xuất hiện, anh có thể sẽ bị mắc kẹt đến chết ở đây.

Bây giờ kết giới bảo vệ của anh đã bị phá vỡ, còn kết giới của nó lại đang được bao phủ bởi sóng nước xung quanh, nó có thể nhấn chìm họ bất cứ lúc nào hoặc ngăn họ trốn thoát. Huyết Mộc Kiếm chắc chắn có thể gϊếŧ chết oán linh này, nhưng nó rất thông minh ẩn trong bóng tối khiến anh không thể phát hiện ra. Thời gian tự phong ấn lâu khiến năng lực của anh ngủ yên trong cơ thể, hiện tại không có khả năng thi triển hết uy lực của Huyết Mộc Kiếm. Hơn nữa, anh đang phải dùng chung một bình oxy với Tiểu Hạ, vì vậy nếu cứ tiếp tục họ sẽ chết đuối dưới sông do thiếu oxy.

Bây giờ chỉ có thể hy vọng rằng đoạn tiếp theo của con sông cạn nước, có thể để Tiểu Hạ lên bờ, anh cũng đỡ đi một mối lo. Vấn đề là lượng oxy còn lại cho anh biết rằng không có nhiều thời gian như vậy, và anh cũng không thể vừa đột phá kết giới vừa đương đầu với cuộc tấn công của nó...

Đột nhiên, Huyết Mộc Kiếm rung lên, khiến anh nhận ra không chỉ có truy binh ở đăng sau, mà phía trước cũng có chướng ngại vật.

Liệu nó có phải đang khống chế những oan hồn phía sau đó không?

Anh không biết. Anh chỉ có thể đem lá bùa cuối cùng dùng để phòng thân đặt lên đầu, để ánh sáng phát ra từ lá bùa ít nhất có thể chiếu sáng một khoảng cách vài mét.

Thứ chắn trước mặt họ là một cái hộp bằng đá, ngay cạnh rìa của kết giới. Vì lâu đời nên hộp đá chìm một nữa trong phù sa của đáy sông, nửa nổi đã bám đầy rong rêu. Nắp của nó được đóng chặt, nhưng lúc này, từ bên trong có tiếng đập thình thịch, như thể có thứ gì đó đang cố gắng chui ra. Những oán linh theo sau họ đã rất khẩn trương sau khi nhìn thấy hộp đá thì lao đến bất chấp nguy hiểm.

Tất cả những điều này làm cho Nguyễn Chiêm cảm thấy hưng phấn, biết rằng mồ chôn của tên tú tài mà anh chưa thể tìm thấy chính là ở đây. Anh mơ hồ cảm thấy có thể thừa dịp oán linh hoảng loạng để giải quyết vấn đề, tuy rằng nguy hiểm nhưng hy vọng sẽ thành công.

Cùng lúc đó, oán linh của tên tú tài nhận ra thân phận bại lộ nên đã liều lĩnh lao tới. Biết rằng không thể chống lại sức mạnh của Huyết Mộc Kiếm nên nó hóa thành vô số thủy kiếm nhỏ và bắn tới, khiến Nguyễn Chiêm bị thương đến nỗi vùng nước xung quanh loang đỏ máu tươi. Những cây rong sau khi đâm lên người anh biến thành những con ma nhỏ nheo nhóc với tai miệng sắc bén, gào thét đâm vào trong cơ thể anh, có vài con muốn cắn Tiểu Hạ đang trốn phía sau Nguyễn Chiêm.

Tiểu Hạ sợ hãi gần chết, nhưng cô không thể tránh xa Nguyễn Chiêm. Nhìn thấy anh đang sặc nước sắp chết, lúc này đầu óc cô rất minh mẫn, tránh được sự tấn công của tiểu quỷ, từ phía sau truyền oxy cho Nguyễn Chiêm. Sau đó, khi chắc chắn rằng Nguyễn Chiêm có thể nín thở được một lúc, cô ném mình đến trước hộp đá đã được nới lỏng bởi thanh huyết mộc kiếm, và mở nắp ra.

Cô choáng váng!

Hộp đá không đủ lớn, xương trắng bên trong vặn vẹo khủng khϊếp, nhưng tóc và răng vẫn còn nguyên không tổn hại, một cái thì trôi theo dòng nước, một cái thì đập mạnh, như thể đang nhai thứ gì đó. Còn rất nhiều sợi tóc bị cột vào xương chân của bộ xương trắng, lúc phát hiện ra tiếng kẽo kẹt mở hộp chúng đều muốn lần lượt bò ra.

Điều kỳ lạ nhất là trong l*иg ngực của bộ xương trắng có một trái tim màu đỏ tươi!

Thình thịch, thình thịch!