Phải hành động dứt khoát khi làm bất cứ điều gì, nếu không cơ hội chỉ thoáng qua và bạn sẽ không bao giờ đạt được mục tiêu.
Bây giờ Tiểu Hạ đã hiểu sâu sắc sự thật này.
Đáng lẽ cô nên đề xuất thay thế người tiếp quản vụ án gϊếŧ người này với giám đốc ngay khi cô trở lại văn phòng ngày hôm qua, nhưng cô đã không làm. Kết quả là sáng sớm nay, khi biết giám đốc đi công tác do có việc gấp, cô biết mình phải bất đắc dĩ tiếp tục. Ở nơi này, không ai dám tự mình sắp xếp nhiệm vụ mà không cần giám đốc gật đầu, cũng không ai dám điện thoại quấy rầy ông ấy khi đang đi công tác.
Trừ khi cô từ chức! Nhưng cô sẽ không bao giờ tìm được một công việc tốt nữa, và cô sẽ không thể đền đáp lòng tốt của Giám đốc Phan.
Lòng cô ngập tràn những cảm xúc không lời giải, đêm qua cô lại gặp ác mộng, không biết phải làm sao. Trước kia mỗi lúc như vầy, cô ấy sẽ đến gặp bác sĩ tâm lý miễn phí của mình để giải quyết vấn đề. Vì vậy, cô dùng giờ nghỉ trưa của mình để trực tiếp gõ cửa phòng làm việc của anh ấy.
Vạn Lý, một người đàn ông ba mươi mốt tuổi, bác sĩ tại phòng khám tâm lý tầng mười bốn, dáng người cao lớn, sắc sảo, nhưng lại có một đôi mắt trong veo thiện lành như nai tơ, có thể khiến người ta bất giác tin tưởng. Và bởi vì cô đã giúp anh ấy thắng vụ kiện ly hôn, bởi vì họ làm việc trong cùng một tòa nhà, và vì bầu không khí ấm áp và an toàn của anh ấy, họ đã trở thành bạn của nhau.
“Lại ma áp giường à?” Anh hỏi khi thấy ánh mắt cô có chút loạn.
"Bác sĩ tâm lý đôi khi thật khó chịu mà. Nếu biết trước thì cái gì cũng không nói cho anh đâu. Anh không thể giả bộ không biết gì à?"
"Có vẻ như tôi đã đúng, là ma áp giường", Vạn Lý cố ý trêu chọc cô. "Nhưng đã đến lúc nghỉ ngơi, và hơn nữa tôi không phải bác sĩ tâm lý của cô."
"Trên khuôn mặt của anh nói rằng anh là bạn của tôi, kiếm chức bác sĩ tâm lý "miễn phí"."
"Ồ? Còn viết gì nữa?"
"Còn viết rằng Nhạc Tiểu Hạ có thể muốn làm gì thì làm."
"Trong trường hợp đó-okay! Tôi mời cô ăn trưa. Có một cửa hàng ramen ở góc phố tầng dưới. Nó khá rẻ và tiện nghi. Đi thôi!"
Anh hiểu cô. Thật ra công việc của anh là hiểu tâm lý người khác. Mà đối với Tiểu Hạ, anh ấy còn có thêm một lớp tình cảm bạn bè bên cạnh sự thấu hiểu. Anh biết cô dễ dàng thoải mái ở nơi đông người, sẽ khôi phục bản tính hoạt bát sôi nổi, giúp cô điều chỉnh tâm lý. Thời gian gần đây, cô phải chịu quá nhiều áp lực, nhất là sau khi đảm nhận vụ án đẫm máu gây chấn động toàn thành phố. Anh muốn giúp cô.
“Anh nghĩ tôi nên làm gì? Gần đây tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, sắp có nếp nhăn rồi đây này.” Họ ngồi xuống một góc của nhà hàng ramen ồn ào, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Đừng quá lo lắng. Theo thống kê, có khoảng 40% người bị rối loạn giấc ngủ. Tục ngữ "ma áp giường" chỉ là một trong số đó", Vạn Lý an ủi Tiểu Hạ. Trên thực tế, anh có một số nghi ngờ vô lý về tình trạng của cô, nhưng anh không muốn làm cô sợ cho đến khi nó được xác nhận.
“Anh muốn tôi đi kiểm tra tim à?” Tiểu Hạ ăn mì sợi cay đến mức nước mắt chảy ròng.
"Theo giải thích khoa học, hiện tượng ma áp giường là do tư thế ngủ không tốt gây ra vấn đề về tuần hoàn máu. Mà kiểm tra cơ thể định kỳ cũng là một thói quen tốt, nhưng - cô không làm phiền ông ấy nữa chứ?"
“Vâng.” Tiểu Hạ gật đầu, “Tôi không cố ý, nhưng tôi sẽ thốt ra câu Phật hiệu bất cứ khi nào tôi gặp nguy cấp.”
“Cho nên lúc trước tôi đã nói, lá gan của cô rất nhỏ, tính tình nhẹ nhàng, dễ đυ.ng phải thứ tà ác. Nhưng sau khi nóng vội, dũng khí tăng lên một chút, lại có duyên với Địa Tạng Vương Bồ tát. Tổng lại là gặp dữ hóa lành.” Vạn Lý cười thoải mái, không muốn truyền đạt bất kỳ ám chỉ tâm lý xấu nào cho Tiểu Hạ. Thực ra anh rất lo lắng, theo kinh nghiệm trước đây, Tiểu Hạ sẽ gặp một chút nguy hiểm sau những cơn ác mộng thường xuyên như ma áp giường. Mặc dù cô không nhận ra nhưng lần nào cũng có vẻ như có cái gì đó thay nàng đứng ra giải quyết. Nhưng liệu tình huống lần này có được giải quyết một cách an toàn như trước? Điều này có liên quan gì đến vụ án gϊếŧ người đó không?
"Nhìn xem anh đang nói cái gì kìa? Anh là người làm y học xã hội chủ nghĩa, không phải tiên sinh hỏi thần hỏi thánh xem phong thủy. Đồng chí, chú ý lập trường!"
"Hơn 80% các nhà khoa học vĩ đại nhất thế giới tin vào sự tồn tại của Chúa, điều này cho thấy khám phá khoa học không liên quan gì đến niềm tin tâm linh. Bản thân tôi thích những điều logic, nhưng tôi không bác bỏ những hiện tượng phi lý".
“Lời nói thật hay, nhưng anh thật sự tin có ma sao?” Tiểu Hạ bình tĩnh hỏi, không lo có người trong đám người ồn ào sẽ chú ý đến góc này.
"Ma? Chuyện này liên quan đến vụ án của cô sao?" Vạn Lý nhíu mày, "Hay là cô đoán mò?"
Tiểu Hạ do dự.
“Tôi không nên tiết lộ vụ việc cho ai đó không liên quan. Nhưng anh là bác sĩ tâm lý của tôi, điều đó không thành vấn đề.” Cô tìm một cái cớ cho mình, và sau đó nói với Vạn Lý chuyện đã xảy ra ngày hôm qua và cô cảm thấy thế nào.
"Nếu cô không thích tiếp quản vụ này như vậy, tại sao lại ép buộc bản thân. Việc này không công bằng cho cô và đương sự của cô. Tại sao không tìm người khác làm việc đó?" Anh tin lời Tiểu Hạ nói, nhưng anh cũng biết cô khá nhạy cảm nên không thể loại trừ khả năng phán đoán của cô không chính xác. Vì vậy cách tốt nhất là tìm người có thần kinh vững vàng để xử lý vụ án đẫm máu này. Anh ta tin rằng nó sẽ không khó khăn, xét cho cùng thì vụ án này quá giật gân, tuy không có lợi về kinh tế nhưng lại gây tiếng vang lớn. Trên thực tế, anh đã tình cờ nghe được những người khác từ Công ty Luật Trời Cao nói về vụ án gϊếŧ người này. Những người đó cho rằng làm vụ án này cũng không tệ chút nào, bởi vì bất kể thắng hay thua đều sẽ có tỷ lệ lộ diện cao, giám đốc giao vụ án này cho Tiểu Hạ làm là quá bất công với đứa con ghẻ "năng lực kém’ này.
"Tôi muốn nói chuyện với giám đốc sáng nay, nhưng thực ra ông ấy tạm thời đi công tác. Tôi thật xui xẻo mà! Hơn nữa thật khó để mở lời như thế này. Tôi cảm thấy rất thất vọng với chủ nhiệm Phan. Chẳng lẽ tôi không biết ông ấy muốn dốc long đào tạo cho tôi sao? Tôi sao có thể không biết điều như vậy!” Tiểu Hạ bưng bát canh ăn mà không giữ hình tượng nữa,“ Tôi muốn nói chuyện với anh là vì mâu thuẫn trong lòng, nếu không tôi đã đi nói với giám đốc rồi. Tôi cũng sẽ cảm thấy mình lại làm sai rồi ― Sự lựa chọn của bản thân sẽ làm người khác hối hận."
"Đó là một hiện tượng tâm lý phổ biến khi cô luôn cảm thấy rằng mình có thể chọn một người khác tốt hơn. Cô không cần phải tự trách mình.”
"Vậy thì tôi phải làm gì đây? Tiếp tục hay từ bỏ càng sớm càng tốt?"
"Vấn đề không phải là từ bỏ và kiên trì. Đó là cô có muốn tiếp tục làm hay không. Nếu cô ép buộc bản thân, chuyện sẽ càng tệ hơn. Giám đốc của cô không phải là không quay lại -" Vạn Lý nói hoàn toàn từ quan điểm của một người bạn.
"Nhưng phiên tòa sắp bắt đầu rồi!" Tiểu Hạ nói, "Thực ra, tôi có xu hướng bỏ cuộc. Thực không có tiền đồ, đúng không? Nhưng tôi thực sự sợ cuộc gặp mặt tiếp theo. Và tôi không thể không làm gì được. Điều này đối với Lý Cảnh Minh là vô trách nhiệm và đối với giám đốc là vô lương tâm. "
Vạn Lý vỗ nhẹ vào tay Tiểu Hạ an ủi. "Tại sao còn muốn gặp mặt?"
"Bởi vì anh ta thực sự không nói bất cứ điều gì vào ngày hôm đó, làm thế nào để tôi biện hộ? Tôi phải lắng nghe mô tả của anh ta về vụ việc, và cũng muốn biết loại biện pháp pháp lý mà anh ta hy vọng! Thực ra - tôi nghĩ sau khi bắt đầu vào quá trình tố tụng, nên xin xác định lại vấn đề về tâm thần của anh ta.”
"Tôi đã đọc các thông tin liên quan trên báo. Người ta nói rằng anh ta được coi là có vấn đề về tâm lý, nhưng nó chưa đến mức bệnh tâm thần. Có lẽ màn trình diễn của anh ta ngày hôm qua chỉ là ngụy tạo, muốn cô cứu anh ta, để anh ta thoát khỏi hình phạt?"
Tiểu Hạ lắc đầu không do dự.
Hôm qua, cảm giác của cô quá sâu sắc, loại trừ mọi khả năng ngụy trang. Cô xắn ống tay áo che cổ tay, lộ ra vết bầm trên cổ tay trắng nõn, "Nhìn xem, hôm qua anh ta nắm đó. Với thể lực của anh ta, trừ khi có năng lượng tà ác, nếu không tôi có thể bị thương như vậy sao? Hơn nữa, chỉ cần anh ta còn là con người, người bình thường, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Hơn nữa còn là với gia đình của chính mình?"
“Lòng người là thứ phức tạp nhất trên đời.” Vạn Lý xoa xoa vết thương trên cổ tay Tiểu Hạ, trong lòng cảm thấy phương pháp rèn luyện của giám đốc này đối với Tiểu Hạ giống như gϊếŧ gà lấy trứng. "Nếu tâm sinh bệnh, còn phiền phức hơn bất cứ thứ gì."
"Theo quan điểm của chuyên gia như anh, khả năng bao nhiêu phần trăm là anh ta giả vờ hoặc thực sự bị bệnh tâm thần?"
"Tôi chỉ là bác sĩ tâm lý! Tôi chỉ có thể giải quyết các bệnh tâm thần nói chung. Nhưng về mặt y học, bệnh về tinh thần không giống như bệnh tâm thần. Cái mà chúng ta thường gọi là "bệnh tâm thần" dùng để chỉ "bệnh tâm thần nặng", chẳng hạn như tâm thần phân liệt hoặc hoang tưởng nặng. Giám định tâm thần pháp y là một loại kiến thức đặc biệt, và biểu hiện lâm sàng đặc biệt phức tạp. Cô tưởng ai cũng làm được à?"
"Tôi đương nhiên biết không phải ai cũng có thể làm được, tôi chỉ muốn biết như thế nào mới chứng minh được anh ta có bệnh hay không!"
"Đây là một việc rất phức tạp và khó khăn. Ví dụ, thông qua các cuộc trò chuyện, ta sẽ quan sát ý chí và hành vi, hoạt động nhận thức, hoạt động tình cảm và thậm chí cả chức năng thể chất của anh ta, và tìm hiểu xem anh ta có tiền sử bệnh tật hoặc di truyền gia đình hay không. Ghi chép toàn bộ các biểu hiện khác nhau trong suốt thời gian giam giữ đều được đánh giá toàn diện, cuối cùng có thể rút ra kết luận tương đối đúng. Trong y học còn có một tình huống gọi là "rối loạn kiểm soát không chủ ý", tức là anh ta có khả năng nhận biết, nhưng kiểm soát hành vi bị mất, tức là "Hành vi bốc đồng" trong chứng hưng cảm và tâm thần phân liệt nặng. Trong trường hợp này, chúng tôi phải đặc biệt thận trọng và phải đáp ứng các tiêu chuẩn y tế liên quan. "
"Thật sao? Vậy thì tôi phải nghiên cứu kỹ càng một chút."
“Này, cô không phải muốn nghỉ việc à?” Đành phải nhắc nhở người đãng trí.
"Tôi muốn nghỉ việc. Tuy nhiên, tôi không thể làm gì cho đến khi giám đốc quay trở lại. Ít nhất tôi phải cho người tiếp quản một nền móng tốt."
"Không thể tưởng tượng được cô thực quá tốt bụng."
"Không phải vấn đề lòng tốt hay không. Ta còn muốn ở trên trời kiếm ăn nữa, sao có thể làm người không biết trước sau." Tiểu Hạ đáp, nhưng ngay lập tức đi đến suy nghĩ về vụ án. "Trừ lúc anh ta bị giam giữ, ban đầu anh ta có hành vi quá khích, nhưng sau đó anh ta gần như ngầm thừa nhận hành vi phạm tội của chính mình. Anh ta là người có học thức cao, sẽ không thể không biết hậu quả, nhưng lại không có biện mình gì. Nhưng tại sao hôm qua đột nhiên anh ta lại kích động như vậy? Còn kêu muốn tôi giúp anh ta? Điều này giải thích không được! Trừ khi anh ta thực sự bị bệnh, hoặc thực sự có một -- con ma."
Khi Tiểu Hạ nói chữ cuối cùng, cô bất giác rùng mình. Vạn Lý thấy sự kỳ lạ của cô, vươn tay vỗ nhẹ lên trán cô, để cô thoát ra khỏi ký ức.
Cô quá dễ dàng chấp nhận những lời mách bảo về tâm lý, đó chính là điểm yếu tâm lý lớn nhất của cô ấy.
Cô vẫn còn hoài nghi chuyện ma xui quỷ khiến, nhưng bản thân anh đã có một kinh nghiệm độc nhất vô nhị, biết trên đời này việc lạ gì cũng có. Có những tồn tại mà khoa học không thể giải thích được, vì vậy để bảo vệ cô, anh phải tìm cách. Anh biết rằng vấn đề này không phải là chuyện anh có thể giải quyết, nhưng anh có thể tìm người để giải quyết nó. Do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm.
Chỉ người đó mới có thể giúp Tiểu Hạ!
Dù có chút tiếc nuối cho tình bạn nhiều năm nhưng anh không thể để Tiểu Hạ ngày càng lún sâu trong vòng xoáy này. Anh cúi đầu và viết người anh quyết định nhờ giúp đỡ vào một tờ giấy, rồi đưa cho Tiểu Hạ.
"Đây là cái gì? Nguyễn Chiêm- Bar Người sống về đêm – Địa chỉ -" Tiểu Hạ ngẩng đầu nghi vấn, "Vạn Lý, anh có ý gì? Lúc này là lúc nào mà anh còn muốn giới thiệu bạn trai cho tôi! Hắn so với anh thế nào? Tôi không muốn ai đó tệ hơn anh đâu."
"Bạn của tôi ơi, tôi làm sao có thể giới thiệu kẻ khó đối phó như vậy để hại cô. Chỉ cần cô cẩn thận không yêu hắn là được."
"Cắt!"
"Đừng vội nổi giận!"
"Thế rồi sao anh lại giới thiệu hắn cho tôi làm gì? Chẳng lẽ hắn có vướng mắc pháp lý gì nhờ tôi tư vấn giúp à? Nói trước luôn, tôi có thể tư vấn giúp về vấn đề tư vấn giúp, nhưng muốn làm đơn kiện rắc rối thì hắn phải liên hệ với công ty luật. Anh biết không, luật sư chúng tôi quy định không cho phép nhận những vụ việc riêng tư.”
“Cô không thể nghe tôi nói xong sao?” Vạn Lý buồn cười trước tính khí nóng nảy của Tiểu Hạ, nhưng đây là một trong những lý do khiến anh thích cô. Cô hoàn toàn khác với những người được gọi là công nhân cổ trắng ưu tú trong tòa nhà cao cấp này, rất có “vị” con người.
"Anh ta không gặp khó khăn gì đâu. Anh ta mở quán bar này. Tôi giới thiệu anh ta với cô vì tôi muốn cô đi anh ta."
"Bởi vì anh ta đẹp trai đến độ bất thường à?"
"Bởi vì anh ta có khả năng ngoại cảm!"
“Nhà ngoại cảm?” Tiểu Hạ không ngờ anh ta sẽ nói ra lời này, “Thật sao? Hay là tôi nghe nhầm? Anh đang đùa à?”
"Cô không nghe nhầm đâu, tôi cũng không có nói giỡn." Vạn Lý ngăn cản Tiêu Hạ sờ sờ trán của mình. "Tôi cũng không có sốt. Cẩn thận một chút đi! Khăn lụa của cô rơi vào trong bát canh bây giờ."
"Thế thì sao đột nhiên lại nói câu này, không phải là ghét nhất mấy cái giang hồ thuật sĩ đó sao? Lúc trước cùng anh xem một bộ phim loại này, hoặc là xem bói ở cổng chùa, không phải sẽ bị anh chê cười sao?"
"Tôi cười vì tôi biết âm dương sư thực sự là như thế nào."
"Có thật không?"
"Có thật!"
"Không nói dối?"
"Tôi nhân danh vợ cũ của tôi – bỏ đi bỏ đi, tôi lấy danh tiếng học tập của mình ra đảm bảo."
"Vậy tại sao anh không nói với tôi sớm hơn?"
"Con người của anh ấy đặc biệt sợ rắc rối. Tôi sợ cô sẽ quấn lấy anh ấy đòi đoán mệnh bói toán gì gì đó. Và -" Vạn Lý thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, "Khả năng của anh ấy là một bí mật, nếu thực sự không có vụ án quỷ dị này, cô lại là bạn của tôi, tôi sẽ không tiết lộ anh ta. Nếu có ma, hãy nhờ anh ta giúp đỡ. Mặc dù anh ta có thể không nhất thiết phải giúp đỡ - Tiểu Hạ, tôi có thể tin tưởng cô không? "
“Chắc chắn rồi.” Tiểu Hạ hứa.
Nguyễn Chiêm? Cái tên thật kỳ quái! Nhà ngoại cảm? Người cũng kỳ quái!