"Như vầy đi, anh phải cố gắng không để nó biết những gì anh đã nói với chúng tôi. Và ngàn vạn lần đừng tin vào bất kỳ lời nào của nó, bất kỳ ảo giác nào. Kiên định tin tưởng, phải cứu con trai anh. Cũng phải tin rằng chúng tôi có thể giúp anh, cuối cùng nhất định sẽ diệt trừ được cái thứ tai hại này." Tiểu Hạ động viên," Về phần trường hợp của anh, sau phiên tòa tôi sẽ giúp anh xin giám định tâm thần tư pháp. "
“Nhưng đã đi giám định rồi!” Lý Cảnh Minh nói.
"Có thể nộp đơn để giám định lại. Anh không cần phải lo lắng về điều này. Hãy để vấn đề pháp lý cho tôi. Anh chỉ cần hợp tác thôi."
"Làm sao hợp tác? Giả bộ… điên?"
Tiểu Hạ không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi này.
Bị phát hiện xúi giục thân chủ gian dối hoặc làm giả chứng cứ, không phải chỉ bị thu hồi giấy phép hành nghề luật sư, trường hợp nghiêm trọng thì phải truy cứu trách nhiệm hình sự. Ngược lại, đây không phải là điều cô muốn. Phương châm làm người của cô ấy chính là “ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất”.
"Có thể…" cô ấy nói một cách ngượng ngùng: "Con ma đó không biến thành gì cả. Nó chỉ làm cho anh bị ảo giác. Nếu não của anh có ảo giác… đây hẳn là một loại bệnh tâm thần!" Đạo đức của cô đang giãy giụa, cuối cùng ý muốn cứu người chiếm ưu thế.
"Đúng. Là nó khiến anh bị ảo giác, nếu không thì không thể giải thích được những gì anh nhìn thấy trong ngày hôm đó. Anh đã thấy những biến đổi của nó vào ban ngày đúng không?" Sau khi nhận được xác nhận của Lý Cảnh Minh, cô thở phào nhẹ nhõm và nói tiếp: "Ma là một thứ vô hình, nếu nói là ảo giác thì có vẻ đáng tin hơn. Trong trường hợp đó, anh có thể nói những gì anh đã từng nhìn thấy trong quá trình giám định."
"Như vậy là được?"
"Đúng vậy, anh vốn dĩ đã thấy một con ma biến thành nhiều hình dạng khác nhau để gϊếŧ gia đình mình!"
"Được rồi, tôi sẽ nghe lời cô, Luật sư Nhạc." Lý Cảnh Minh đau lòng ôm đầu, "Cô nhất định phải giúp tôi! Luật sư Nhạc, tôi cầu xin cô!"
“Đừng lo lắng, tôi nói được thì làm được - anh bị sao vậy? Anh Lý? Anh Lý? Pháp sư pháp sư, giúp tôi.” Bộ dạng kỳ lạ của Lý Cảnh Minh khiến Tiểu Hạ bất giác cầu cứu Nguyễn Chiêm.
“Nó sắp ra tới rồi.” Nguyễn Chiêm bình tĩnh nói, “Anh Lý, anh hãy nhớ kỹ những gì luật sư Nhạc nói, không cần sợ hãi. Anh không sợ, khí thế của nó sẽ yếu đi một phần.”
“Tôi nhất định sẽ làm được.” Lý Cảnh Minh tiếp tục giãy dụa, “Các người hãy đi đi, nó ghét Luật sư Nhạc, sẽ làm cô ấy bị thương.”
“Cô đi trước.” Nguyễn Chiêm nói.
“Không.” Tiểu Hạ tái mặt sợ hãi trước bộ dạng méo mó của Lý Cảnh Minh, nhưng vẫn ngồi yên, “Anh đánh thức viên cảnh sát này trước đi, sau đó nhiều người sẽ nhìn thấy cảnh ‘Lý Cảnh Minh’ tấn công tôi. Các chuyên gia giám định sẽ lắng nghe những mô tả của cai ngục về hành động của anh ta trong thời gian bị giam giữ, điều này có lợi cho anh ta. "
"Cô chắc chắn muốn làm điều này."
“Nhất định.” Tiểu Hạ khẽ cắn môi, dứt khoát không dám nhìn khuôn mặt dữ tợn của Lý Cảnh Minh.
Nguyễn Chiêm bỗng mềm lòng bởi vẻ ngoài yếu ớt đang cố trở nên mạnh mẽ của cô, "Trốn sau lưng tôi," anh nói.
Tiểu Hạ nghe vậy lập tức nhảy ra sau lưng Nguyễn Chiêm như được ân xá.
“Nhát gan như thế còn giả bộ làm gì?” Nguyễn Chiêm không biết nên cười hay khóc, nhưng anh vẫn để cô trốn đằng sau, rồi làm cảnh sát tỉnh lại ngay lập tức trước sự tấn công của ‘Lý Cảnh Minh’. Hơn nữa, viên cảnh sát không có cơ hội suy nghĩ tại sao đầu óc choáng váng, còn trống rỗng một đoạn trí nhớ, chỉ biết lúc này phải gọi thêm người khác đến để khuất phục nghi phạm cũng đủ để cho anh ta bận rộn.
Ngồi trong quán cà phê đầy nắng, Tiểu Hạ vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi về sự bộ dạng lúc phát tác của Lý Cảnh Minh.
“Tôi không xúi giục Lý Cảnh Minh khai man.” Cô ghét vị đắng của cà phê, uống nước trái cây từ ống hút. “Hẳn là bóng ma đó khiến anh ta bị ảo giác.”
“Cô càng bôi càng đen thôi.” Nguyễn Chiêm chuẩn bị kết thúc lời tự an ủi của Tiểu Hạ. “Thực ra lời cô nói cũng có lý. Ma quỷ là vật vô hình. Chúng không thể trực tiếp gϊếŧ người phóng hỏa. Chúng chỉ có thể dùng sự sợ hãi của con người để dọa chết người ta, hoặc kiểm soát đồ vật và bắt người khác xuống tay. Ngay cả khi có được hình dạng, nó cũng sẽ chỉ hiện hình vào ban đêm và hình tượng phải là hư vô trong suốt, không thể tiếp xúc cơ thể."
"Đó là nói, tất cả mọi thứ xảy ra đều do nó ám lên người Lý Cảnh Minh, khiến anh ta sinh ra ảo giác? Bởi vì nếu không thể tiếp xúc thân thể, vợ anh ta chỉ có thể mắng chứ không thể đánh anh ta!"
"Nó cũng có thể ám vào người khác. Ví dụ, vợ của anh ta, và sau đó lại ám vào cơ thể của người khác nữa."
"Điều này cũng có thể giải thích cho những gì mà lời khai của nhân chứng nói rằng hơn một tháng trước khi xảy ra vụ án, anh ta đã công khai phát sinh xung đột với gia đình mình. Đó chắc chắn là con ma ấy đã đổi tới đổi lui và gieo rắc mối bất hòa".
"Rất có khả năng."
“Trời ơi, tôi hy vọng mình sẽ không bị ma nhập. Điều này thật khủng khϊếp.” Tiểu Hạ nghĩ đến hoàn cảnh bi đát của Lý Cảnh Minh và cảm thông cho anh ta. “Nếu bị khống chế rồi làm tổn thương người thân và bạn bè của mình, lúc tỉnh lại thì phải đối mặt với điều này như thế nào!"
“Đừng lo lắng.” Nguyễn Chiêm nhìn Ngọc Bồ Tát trên ngực Tiểu Hạ nói: “Mang nó, đừng bao giờ cởi ra.”
"Hóa ra cái này phù hộ cho tôi? Vì vậy, nó đã cố gắng làm tổn thương tôi nhiều lần mà không thành công. Xùy, sớm biết đã có cài này thì tôi còn sợ nó làm gì!"
Nhìn cô với vẻ tự tin hiện giờ, Nguyễn Chiêm đột nhiên nhận ra người hiểu cô nhất trên đời có lẽ là Vạn Lý. Chính anh nhất thời quên mất lời dặn của Vạn Lý, nếu nói với cô về chuyện này, quả nhiên cô nàng siêu lạc quan này sẽ nghĩ từ nay mọi chuyện sẽ ổn, đúng như những gì Vạn Lý mong đợi.
"Đây chỉ là một lá bùa hộ mệnh. Nó chỉ có một sức mạnh nhất định để xua đuổi ma quỷ, không thể bảo vệ cô đâu." Anh hù dọa Tiểu Hạ. "Nó không thể làm tổn thương cô vì bây giờ nó chưa hoàn chỉnh."
“Không hoàn chỉnh nghĩa là sao?” Tiểu Hạ bị sốc trước tin tức mới trước khi cô vừa vui mừng được vài giây.
"Chẳng phải Lý Cảnh Minh đã nói rằng nó chưa bao giờ rời đi sao? Và cô biết nó hiện đang ám vào chủ nhà của cô. Làm thế nào nó có thể thay đổi vật ký sinh giữa ban ngày?"
"Tại sao?"
"Trên thực tế, tôi nghi nó ngờ chính là một con ma đã oán hận trăm năm. Nói chính xác, nó không còn là một con ma đơn giản nữa, mà là ‘”sát linh”!”
“Sát linh?” Tiểu Hạ nói như một con vẹt.
"Hoặc có thể gọi là bán sát."
"Có thể đừng nói thuật ngữ chuyên môn đặc biệt của anh không!"
"Có nghĩa là, nó mạnh hơn những linh hồn ma quỷ bình thường, hơn nữa nó có thể tách ra ám vào vài người riêng biệt. Phổ biến nhất là chia làm hai, và mạnh hơn có thể chia ra nhiều hơn. Mặc dù sức mạnh của nó sẽ bị suy yếu một chút, nhưng nó có thể điều khiển nhiều người hơn vào cùng một lúc, giữa chúng còn có sự liên kết với nhau và có thể hợp tác để đạt được mục tiêu.” Lần trước ở nhà Tiểu Hạ, anh đã cảm thấy khó hiểu về sự không hoàn chỉnh của hắc khí đó. Hôm nay gặp Lý Cảnh Minh, anh mới biết nó hóa ra là loại như vậy. Nhưng anh đối phó với một nửa con ma vốn đã rất miễn cưỡng, phải dùng huyết chú mới có thể trấn áp được. Nếu để cho chúng hợp lại thành một, anh nhất định sẽ rơi vào thế hạ phong. Nếu để nó trở về lãnh địa của chính mình, năng lực sẽ tăng lên rất nhiều, cho dù anh có chiến đấu bằng cả tính mạng cũng chưa chắc thắng. Tất nhiên, những điều này không thể nói với Tiểu Hạ. Điều này không thể giúp cô ấy, nó chỉ có thể làm tăng thêm sự lo lắng.
"Ý anh là nó không làm gì tôi vì nó đã chia thành hai nửa. Nếu nó nhập lại thành một, tôi sẽ hết may mắn sao?"
"Rất sâu sắc."
“Này, anh có thể đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu châm chọc này không?” Tiểu Hạ phát hỏa.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."