Chương 14: Hồi ức 3

Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Tôi chạy đi tìm vợ và muốn về ngay nhưng cô ấy lại phớt lờ tôi, không ai trong nhà nghe tôi nói. Tôi không thể bỏ mặc họ để chạy một mình, đành phải nhẫn nại và sợ hãi. Nhưng "nó" không bao giờ xuất hiện nữa. Tuy nhiên, tôi thấy mọi người xung quanh không ổn, cả gia đình tôi đều kỳ quặc, không chỉ nặng lời với tôi hơn bình thường, vợ tôi còn tán tỉnh chủ khách sạn, chủ khách sạn cũng có biểu hiện bất thường, thậm chí có lúc tôi còn cảm giác họ… là những người khác. Tôi không biết liệu có phải do nó tác quái gì không, nhưng tôi chỉ quyết tâm nhẫn nhục chịu đựng, đợi cho đến khi kỳ nghỉ của chúng tôi kết thúc, cuối cùng chúng tôi có thể rời đi.

Nhưng không ngờ là nó đã trở về cùng chúng tôi!

Khi tôi phát hiện ra sự thật này, tôi đã tuyệt vọng và sợ hãi đến cực điểm. Lúc tôi mở tủ lạnh, nó biến thành một cái mặt trên quả dưa hấu và cười với tôi; khi tôi vào phòng ngủ, nó biến thành cái gối và cười với tôi ở đó; tôi đi vào phòng tắm, nó cười với tôi trong gương; khi tôi vào bếp, nó biến thành đủ các loại thức ăn cười với tôi, dù tôi có dùng dao cắt thành nhiều miếng, nó vẫn ngoác mồm ra như thể cười cuộc đời tôi là một thứ đáng chê cười. Tôi không thể chịu đựng được nữa, cầu thần bái Phật, tìm rất nhiều người tài giỏi tự nhận mình có khả năng đánh quỷ trừ tà nhưng không có tác dụng gì. Tôi nói với gia đình, bọn họ nói tôi bị điên, nhưng thực tế, tôi nghĩ họ bị điên. Bởi vì họ cùng trở nên kỳ quặc khi ở cổ trấn, thường xuyên xảy ra xung đột gay gắt với tôi, và một sự kiện xảy ra sau đó khiến tôi chợt bừng tỉnh.

Lúc đó, tôi đang cãi nhau rất to tiếng với vợ trong phòng ngủ, thế là tôi chạy ra ban công hóng gió. Kết quả là tôi thấy vợ ở dưới nhà đang nói chuyện với một người hàng xóm, còn một "bà vợ" khác vẫn đang chửi ầm lên sau lưng tôi. Đến lúc đó tôi mới nhận ra, nó biến thành hình ảnh của người khác để gạt tôi, cái gia đình quái đản từ trước đến nay vẫn luôn là nó!

Với nhận thức này, tôi quyết định diệt trừ nó, để bảo vệ tổ ấm dù họ không cần đến tôi, tôi cũng muốn diệt trừ nó. Nhưng nó là ma thì tôi phải làm sao mới được? Trong lúc đang lo lắng, tôi tình cờ nghe nói rằng một phụ nữ nông dân ở một quận ngoại ô có đại tiên nhập vào người, đặc biệt linh nghiệm. Những biểu tượng bà ấy vẽ có thể diệt quỷ và trừ ma. Thế là tôi cẩn thận chọn một con dao kiểu Cuba rồi phóng xe đi, dùng số tiền bán máu lần trước và số tiền trộm được của vợ để nhờ bà ấy vẽ bùa gϊếŧ ma trên dao. Tôi không biết nó có hiệu quả không, nhưng tôi phải cố gắng kể cả khi chỉ có một tia hy vọng.

Tôi chịu đựng nó biến thành nhiều hình ảnh khác nhau để tra tấn tôi, chờ đợi cơ hội. Cuối cùng vào ngày hôm đó, vợ tôi đã gây gổ với tôi vì cô ấy phát hiện ra tôi ăn trộm tiền, sau đó đưa cả nhà đi ăn tối, để tôi ở nhà một mình và về rất khuya. Nhưng tôi biết đó không phải là cô ấy, là nó biến thành, bởi vì cơ thể cô ấy không khô ráo ấm áp như người thường, mà ướt lạnh. Tôi muốn đợi cô ấy ngủ say để gϊếŧ nó, nhưng tôi quá lo lắng, sau khi đánh thức nó. Nó vẫn dùng bộ dạng của vợ để lừa dối tôi. Tôi lao đến chém cô ấy, chắc cô ấy sợ bùa chú trên dao nên đã biến thành bố mẹ vợ, dì út, con trai tôi để xông tới cướp lấy dao, vì vậy tôi đã gϊếŧ hết.

Nhưng khi đang chém con, có lẽ do bản tính cha con, chẳng hiểu sao bất ngờ không hạ thủ được. Đang chần chừ thì nó đã nhảy khỏi ban công bỏ trốn. Tôi giật mình, tim tôi như xoắn lại thành một quả bóng, mồ hôi lạnh toát ra. Tôi không dám nghĩ rằng mình đã bị lừa và gϊếŧ chết hết người nhà của mình. Lúc này, TV bỗng nhiên tự động bật lên, nó nói với tôi rằng ma sẽ phát ra khói đen khi bị chặt đầu, sao tôi không thử xem. Lúc đó đầu óc rối bời, ma xui quỷ khiến bắt đầu chặt đầu bọn họ. Nhưng… không có khói đen, một chút cũng không có… tôi đã gϊếŧ gia đình tôi. Chính tôi đã gϊếŧ gia đình tôi. Ngay từ đầu nó đã nói dối tôi, và đây là cái bẫy của nó từ đầu đến cuối. Nó muốn tôi tự mình thực hiện tội ác tày trời này!

Lúc này, nó có vẻ rất vui, cười haha cho đến khi cảnh sát đến. Nhưng tại sao! Nó đã nói dối tôi! Tại sao nó lại làm hại tôi, tại sao nó không tự tay gϊếŧ chúng tôi, tại sao nó lại lừa dối tôi! Nó đã nói dối tôi! Nó đã nói dối tôi!"

Sau khi Lý Cảnh Minh nhớ lại một hồi lâu, đột nhn lại trở nên kích động, Nguyễn Chiêm nhanh chóng đứng lên, chỉ tay giữa lông mày anh ta, khiến anh ta bình tĩnh một chút.

"Nhanh lên, tôi không thể phong ấn con ma đó được nữa."

“Tôi vừa rồi chỉ tùy tiện nói thôi mà. Anh thật sự không thể phong ấn lâu sao?” Tiểu Hạ hoảng sợ, thăm dò xem có kinh động cảnh sát bên ngoài hay không. “Đây không phải là nói đại thành sự thật sao?

"Đừng quên, tôi chỉ là pháp sư mà cô mời đến, hơn nữa cấp RPG rất thấp."

"Mạng người đang bị đe dọa, anh đừng đùa nữa. Tôi xin lỗi còn chưa được à?"

"Tôi nói thật đấy."

"Thật sao! Tôi phải làm sao đây?" Tiểu Hạ đã bị sốc khi cô ấy thấy rằng Nguyễn Chiêm không nói đùa.

"Nếu cô còn bất kỳ câu hỏi nào, hãy tiếp tục hỏi. Đi ra ngoài rồi nghĩ cách sau."

“Cũng chỉ có vậy thôi.” Tiểu Hạ bực bội nhìn Lý Cảnh Minh, “Anh ta vẫn còn có thể trả lời câu hỏi sao?”

“Ừ.” Lý Cảnh Minh nói, kìm nén cơn đau trong l*иg ngực.

"Khi anh phát hiện ra rằng anh đã bị lừa gϊếŧ cả gia đình… ý tôi nói, đây có phải là lý do anh cố tự tử không?"

"Đúng."

"Nhưng tại sao sau đó anh lại im lặng đối mặt với chuyện này, hơn nữa lại bình tĩnh để các chuyên gia giám định tâm thần pháp y?"

"Bởi vì… hóa ra nó chưa bao giờ rời khỏi tôi, kể cả trong tù. Nó nói rằng nó phải chứng kiến tôi bị bắn chết, nếu không nó sẽ gϊếŧ con trai tôi. Tôi biết Thư Luân chưa chết, tôi phải bảo vệ thằng bé."

"Vậy khi tôi đến lần trước, tại sao bạn lại nhờ tôi giúp anh? Ngày hôm đó là anh… hay là một trò đùa dai của nó?"

"Là tôi, ít nhất là lúc mới bắt đầu. Về sau… tôi không có ấn tượng gì cả, có lẽ nó muốn ra tay hại người. Chẳng hiểu sao, nó đã bám vào người tôi từ rất lâu rồi, dù chẳng biết bao giờ nó biến thành cái gì xuất hiện, lúc nào nó kiểm soát tôi. Nhưng thật kỳ lạ là tôi có thể hiểu được một chút suy nghĩ của nó. Lúc đó, tôi hiểu rằng nó vẫn đang nói dối tôi, nó không muốn để giọt máu duy nhất của tôi ở lại thế giới và điều khủng khϊếp là nó muốn chiếm lấy cơ thể của Thư Luân. Tôi rất lo lắng, và cô là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi. Vì vậy… thực xin lỗi, tôi chắc chắn đã làm cô sợ và mang lại phiền toái cho cô. Nhưng tôi thực sự không có ai để cầu xin. Xin hãy giúp tôi, giúp Thư Luân. Ít nhất đừng để Thư Luân xảy ra chuyện gì, tôi chết cũng không thành vấn đề. Kỳ thật, tôi rất muốn chết. Như vậy tôi cũng là ma, tôi có thể bằng nó, ít nhất có thể bảo vệ Thư Luân không bị nó làm hại."

“Anh có chết cũng không giúp được ai đâu.” Nguyễn Chiêm lạnh lùng nói, hoàn toàn không để ý tới những gì người khác có thể cảm nhận được. “Nó không phải là ma bình thường, anh căn bản đấu không lại nó.”

"Vậy làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao? Pháp sư? Tôi phải làm gì bây giờ?" Lời nói của Nguyễn Chiêm gần như khiến Lý Cảnh Minh tuyệt vọng.

“Luật sư Nhạc sẽ giúp anh.” Nguyễn Chiêm chỉ vào Tiểu Hạ, “Anh chỉ cần nghe lời cô ấy mọi chuyện. Chỉ cần anh làm theo, không cần quan tâm đến những chuyện khác, chúng tôi sẽ tìm ra cách.”

“Luật sư Nhạc?” Lý Cảnh Minh nhìn Tiểu Hạ với ánh mắt đầy hy vọng.

Tiểu Hạ nuốt nước bọt, cảm thấy rằng trách nhiệm của mình hiện giờ vừa to lớn lại vừa không khả thi...

--------------------------------------------

Truyện đã hoàn thành phần 1 tại page có link trên tường của mình. Các bạn ghé qua nhớ cho 1 like nhé Người Trừ Tà - Chương 14: Hồi ức 3