Chương 11: Cuộc gặp thử hai

Tiểu Hạ đúng là không nói nên lời.

Cô cũng biết rằng những gì Vạn Lý nói là đúng và cũng vì muốn tốt cho cô. Mặc dù cô vẫn còn sợ hãi và do dự, nhưng sức ép của ác ma đó đã khơi dậy sự phản kháng mạnh mẽ của cô. Tại sao cô phải chịu bị bắt nạt như vậy? Tại sao một Lý Cảnh Minh lương thiện, yếu đuối lại bị nó hãm hại vô cớ, bị mọi người đổ oan và phải gánh lấy bi kịch nhà tan cửa nát? Luật sư tiếp quản trong trường hợp này sẽ làm gì? Chẳng lẽ không ai có thể giúp đỡ đương sự tội nghiệp của cô sao?

Không đời nào! Như vậy còn có thiên lý sao!

"Tôi muốn nhận vụ này, thậm chí tôi còn muốn thắng nó." Cô thẳng lưng, "Tôi không thể nhượng bộ! Cho dù tính tình của tôi có hiền như thế nào đi nữa thì lần này tôi cũng không phục."

Vạn Lý thầm thở dài.

Anh ấy biết điều đó! Anh biết rằng khi Tiểu Hạ bị thúc ép, khi trong lòng cô tràn đầy công lý, thì tính hướng thiện trong lòng sẽ khiến cô không màng gì cả - cô sẽ đánh mất lý trí và hành động hoàn toàn bằng sự nhiệt tình.

Nguyễn Chiêm lạnh lùng theo dõi diễn biến của sự việc, không ngờ câu trả lời của Tiểu Hạ lại như thế này, khiến anh có chút khâm phục. Nhưng ngưỡng mộ là ngưỡng mộ, hành vi lấy trứng chọi đá này thực sự là ngốc. Đúng là đại ngốc. Cô ấy đâu phải là đối thủ của ác linh đó!

Tiểu Hạ ở một bên như hiểu được nội tâm của Nguyễn Chiêm, trực tiếp đi về phía anh, cho hắn linh cảm không tốt.

“Lần này anh không thể không giúp tôi.” Cô nắm lấy cánh tay anh, “Lý Cảnh Minh sẽ chết nếu không có anh giúp, và tôi cũng chết chắc luôn đó.”

Nguyễn Chiêm tò mò nhìn cô. Hóa ra cô cũng biết mình sẽ khó giữ mạng mạng trong một hành động dại dột như vậy, hóa ra cô vẫn biết cân nặng của mình, nhưng tại sao lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh. Cô không phải rất ghét anh sao?

“Giúp tôi, giúp tôi, giúp tôi, giúp tôi!” Cô bắt đầu kéo cánh tay anh, không ra vẻ làm nũng mà có chút gượng gạo. Đương nhiên, dựa vào vị trí của cô trong lòng anh, cô không đủ tư cách làm nũng, nhưng cũng chẳng đủ tư cách cưỡng ép?

Là con gái thật tuyệt, có thể thay đổi thái độ của mình tùy theo thời thế. Rõ ràng, sau khi nhận được ân huệ của anh ấy một phút trước còn kinh thường, một phút sau đó liền có thể yêu cầu anh một cách phi lý hơn.

“Rốt cuộc anh như thế nào thì nói đi?” Vạn Lý thấy một người kiên định muốn vượt qua khó khăn, suýt chút nữa thì quỳ xuống van xin còn người kia lại không buồn hé răng, không nhịn được nữa phải chen vào.

Trên thực tế, Vạn Lý rất yên tâm sự hợp tác của họ vì anh ấy biết rõ tính cách kiên trì của Nguyễn Chiêm. Trước giờ anh ta luôn làm việc đến nơi đến chốn, nếu đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho Tiểu Hạ, cho dù Tiểu Hạ có lăn lộn cỡ nào hay ác ma mạnh đến đâu, Nguyễn Chiêm cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình.

Chắc chắn rồi, hiện tại vẻ mặt của Nguyễn Chiêm có chút buông lỏng.

“Trước khi xảy ra sự việc này, cô có tin rằng trên đời này có ma không?” Anh đột nhiên hỏi Tiểu Hạ.

"Tôi ‘hy vọng’ có."

“Để chứng minh rằng sinh mệnh là vĩnh hằng?” Nguyễn Chiêm cười lạnh trong lòng. Đây là con người, cả đời này đã kiệt quệ, đau đớn và phờ phạc, thậm chí còn hy vọng rằng sự sống là bất diệt và kiếp sau lại tiếp tục!

Câu hỏi của anh khiến Tiểu Hạ sững sờ một chút. Cô nhìn xuống chiếc bùa hộ mệnh bằng ngọc trên người mình, nhớ đến người bà đã khuất, trong mắt cô trào ra một chút hơi ẩm.

“Để chứng minh rằng cái chết không phải là vĩnh hằng.” Cô đáp.

Thấy cô đột nhiên trở nên như vậy, Nguyễn Chiêm quyết định sẽ giúp cô lần này, cũng bởi vì Tiểu Hạ quả thật đã đưa ra câu trả lời nằm ngoài với dự đoán của anh.

Vào buổi chiều, Tiểu Hạ hẹn gặp lại Lý Cảnh Minh. Và cũng vào ngày hôm đó cô đã làm điều phạm pháp đầu tiên trong đời - cô làm giả giấy giới thiệu của văn phòng, thậm chí còn hù dọa khiến Tiểu Vương sợ hãi về nhà và yêu cầu Nguyễn Chiêm đóng giả làm luật sư đi cùng cô đến trại giam. Quyết tâm giúp đỡ người khác là chuyện tốt, nhưng vấn đề an toàn cũng nên xem xét, lần trước Lý Cảnh Minh rõ ràng không ổn, nhất định cô phải mang theo vệ sĩ riêng. Bên cạnh đó, vệ sĩ của cô còn là nhà ngoại cảm, điều này khiến cô trang đầy sự tự tin.

Không có gì để chê! Anh ấy thực sự trông giống như một luật sư thông minh và có năng lực trong trang phục tây âu và giày da.

Nguyễn Chiêm cũng không phản đối đề nghị của cô, bởi vì trong lòng anh hiện đang có chút nghi ngờ, anh phải gặp trực tiếp Lý Cảnh Minh để giải quyết.

Khi đến trại tạm giam, vì lần trước Tiểu Hạ từng đến và xém chút nữa đã xảy ra tai nạn trong cuộc tra khảo nên cảnh sát rất ấn tượng với cô. Họ cũng không để ý đến sự khác biệt giữa các luật sư đi cùng. Tiểu Hạ và Nguyễn Chiêm đã thuận lợi gặp nghi can Lý Cảnh Minh.

Khi Lý Cảnh Minh ngồi trước mặt Tiểu Hạ, cho dù có Nguyễn Chiêm ở bên cạnh, trong lòng Tiểu Hạ vẫn rợn cả tóc gáy. Không phải anh ta lại làm điều gì đó khủng khϊếp với cô mà là trông anh ta rất tàn tã chỉ sau hơn một tuần, hiện giờ trông Lý Cảnh Minh như một xác ướp khô khốc.

Chắc hẳn anh ấy đã phải chịu đựng những dày vò về tâm linh nào mỗi ngày!

Tiểu Hạ thương cảm vô hạn với Lý Cảnh Minh, nhưng vẫn thật đáng xấu hổ vì không dám nhìn thẳng mặt anh ta, cô đã nghe nói rằng nếu nhìn khuôn mặt của xác ướp sẽ bị ác ma ám.

“Nói đi.” Nguyễn Chiêm thấp giọng nhắc nhở cô.

"A? Đang nói cái gì rồi nhỉ?" Tiểu Hạ sững sờ, sau đó mới nhớ tới mình tới đây để gặp đương sự, vì vậy vội vàng tiến hành chính thức chào hỏi. Nguyễn Chiêm ở bên cạnh sững sờ, không hiểu làm sao một người như vậy lại trở thành luật sư. Nhìn thấy bộ dạng của cô, liệu có ai dám tìm tới để nhờ biện hộ sao?

Lý Cảnh Minh ngẩng đầu lên.

Tiểu Hạ buộc mình phải nhìn thẳng vào anh ta, cô nhận thấy rõ sự thay đổi trong đôi mắt anh từ đau đớn rối bời, tuyệt vọng, bình tĩnh đến ác ý, quỷ dị và kỳ quặc.

"Ngươi lại tới đây. Ngươi sẽ chết." Anh ta nói với giọng nhỏ tới mức viên cảnh sát bên cạnh cũng không thể nghe thấy.

Tiểu Hạ chắc chắn đây không phải là Lý Cảnh Minh nữa, nhưng con ma đó chẳng phải đã ám lên chủ nhà sao? Tại sao nó lại ở đây! Cô kéo cánh tay của Nguyễn Chiêm một cách vô thức, nhưng Nguyễn Chiêm vẫn ngồi yên như một tảng đá, như thể đang chờ đợi một đợt tấn công của Lý Cảnh Minh.

“Tôi vẫn muốn sống tốt, và tôi sẽ làm mọi thứ có thể để khiến Lý Cảnh Minh và con trai anh ta không chết.” Thái độ của Nguyễn Chiêm nói rằng anh ta muốn chọc tức hồn ma ám trên người Lý Cảnh Minh, vì vậy Tiểu Hạ đã táo bạo hơn và cố gắng hợp tác.

Cảnh sát ở một bên thấy bọn họ thì thào, cũng không có nghe được bọn họ đang nói cái gì, liền hướng phía trước để nhắc nhở.

“Ngươi tìm chết!” Con ma nhất thời tức giận.

"Vậy ngươi phải gϊếŧ ta mới được."

Tiểu Hạ không biết câu này có nặng quá không, dù sao "Lý Cảnh Minh" đột nhiên đứng dậy vồ lấy cô, nhưng Nguyễn Chiêm và cảnh sát còn nhanh hơn anh ta. Viên cảnh sát nhanh chóng nắm lấy vai anh ta, Nguyễn Chiêm dán một tờ giấy bùa lên trán anh ta.

“Anh làm gì vậy?” Viên cảnh sát kinh ngạc, có lẽ nghĩ luật sư bị điên.

“Không có gì, chính là cái này.” Nguyễn Chiêm đưa lòng bàn tay ra, trên đó có một cái túi giấy màu vàng có vẽ những đường nét kỳ lạ. Lợi dụng cảnh sát cúi đầu xuống, Nguyễn Chiêm vỗ vào đỉnh đầu anh ta, “Không có chuyện gì, ngươi chỉ là hoa mắt thôi.” Anh lẩm nhẩm.

Anh cảnh sát ngồi xuống ghế ngoan ngoãn như bà chủ nhà vào buổi sáng, rồi rơi vào trạng thái vô tri vô giác.

Tiểu Hạ nhìn viên cảnh sát dễ dàng bị khuất phục và "Lý Cảnh Minh" dường như bị mắc kẹt bởi một sợi dây vô hình, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút đáng sợ. Anh ấy có thể xua đuổi ma quỷ lại có thể điều khiển người khác. Nếu anh ấy đối phó với chính cô, cô sẽ chết không còn gì cả.

Nguyễn Chiêm dường như biết Tiêu Hạ đang suy nghĩ gì, liền giải thích: “Chỉ là thuật thôi miên cao cấp và một chút đan dược.” Anh ta quơ quơ túi giấy màu vàng trong tay, “Không phải là tà thuật.”

"Đẳng cấp cao như vậy chỉ có trong truyện Liêu trai mà thôi."

"Cô muốn nói gì thì tùy. Đừng lo lắng, nó sẽ không được sử dụng để đối phó với cô đâu."

"Anh thề đi."

"Phương pháp này tất yếu dựa vào đột ngột. Nếu có phòng ngự, nó sẽ bị giảm hoặc thậm chí không có hiệu quả." Đây quả thực là thuật thôi miên, nhưng nó là một thuật cổ xưa đã bị thất truyền từ lâu. Phương pháp thôi miên ở các cấp độ không giống nhau, không tồn tại việc giảm hoặc không có hiệu quả. Nhưng anh không thể không nói dối cô, kẻo cô lại làm loạn vì nghi ngờ.

“Anh thề đi!” Không biết vì sao, Tiểu Hạ cảm thấy người đàn ông này tuy ác liệt nhưng lại rất đáng tin cậy, cho nên anh thề thì cô có thể yên tâm.

“Ừm, tôi thề.” Nguyễn Chiêm thỏa hiệp.

Anh nhìn ra bên ngoài, thấy không ai để ý trong phòng xảy ra chuyện, anh vội nhắc nhở: “Đừng lãng phí thời gian, mau hỏi ‘Lý Cảnh Minh’ xem đã xảy ra chuyện gì, nếu không tôi không thể giúp được cô, cô cũng không giúp được gì cho anh ấy."

“Vậy phải hỏi thế nào đây?” Tiểu Hạ chỉ về phía ‘Lý Cảnh Minh’ vẫn đang chống cự, giãy giụa như đang chèo thuyền.

Nguyễn Chiêm không hề trì hoãn, vẫn cứ vẽ bùa trên không. Điều đó có vẻ kỳ lạ với Tiểu Hạ, cô không hiểu tại sao anh lại vẽ một chiếc xương cá vô hình trên không trung. Nhưng chiếc xương cá này rất hiệu nghiệm. "Lý Cảnh Minh" bình tĩnh trở lại và dần trở thành một "con người" thực sự.