Một đôi tay chậm rãi bò lên trên cổ Tiểu Hạ.
Đôi tay rối rắm và nứt nẻ như thân cây chết khô, nhưng lại vô cùng cứng rắn, mang theo cái lạnh âm u từ địa ngục, nhất quyết muốn kéo Tiểu Hạ ngồi xuống ghế sô pha.
Cô không thể nhìn thấy chủ nhân của đôi tay đó, nhưng cảm giác được đôi tay này màu nâu, có những vệt hơi đỏ, giống như bị cào chảy máu.
Ngoài cửa sổ, không biết có người đi cà kheo hay là đám cưới cổ điển của Trung Quốc, tiếng trống rất sôi động. Chỉ có xung quanh cô là yên lặng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, như thể cả thế giới đều không biết sự giãy giụa của cô.
Văn phòng ở tầng mười chín của một tòa nhà văn phòng.
Có nghĩa là, ở độ cao này, không một âm thanh nào ngoại trừ tiếng gió có thể nghe thấy, hơn nữa từ vị trí cô cũng hoàn toàn nhìn không tới ngoài cửa sổ. Cho dù có nhìn thấy hay nghe thấy nó, không một đội hình nào lại có thể đi diễu hành trên một con đường giao thông đông đúc như vậy. Cho nên, tuy rằng vẫn đang chìm sâu trong cơn ác mộng, cô hiểu rõ mình lại gặp phải ma áp giường.
Cô biết chỉ cần ngồi dậy thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng đôi tay kia càng kéo xuống càng chặt, mới nhỏm dậy được một chút liền bị kéo xuống lần nữa. Cô biết rõ rằng cô đang loạng choạng ngã trái ngã phải như con lật đật trên ghế sô pha, sự trêu chọc này khơi dậy một tia quật cường từ trái tím yếu đuối của cô, thế là cô càng kịch liệt phản kháng.
Nhưng không có ích gì! Bàn tay khô héo đã bóp lấy cổ cô, không chỉ vậy mà nó còn siết càng ngày càng chặt, chặt đến nỗi cô sắp tắt thở.
Đột nhiên, cô không thể hiểu được mà hét to một tiếng ‘Nam mô Địa Tạng Vương Bồ Tát’!
Đôi tay kia giống bị bỏng bởi sức nóng, rụt trở về với một tiếng rêи ɾỉ rõ ràng. Cái này làm cho Tiểu Hạ có thể thở một chút. Nhưng trước khi cô kịp đứng dậy, bàn tay cây chưa hoàn toàn rời đi đã duỗi ra như muốn trả thù, tuy rằng chần chờ nhưng lại kiên định, rất thống khổ nhưng lại nhất định phải đưa cô vào bóng tối. Tiểu Hạ hoảng sợ, lại vội vàng lớn tiếng niệm vài câu trước khi cố gắng thoát ra.
Khi đồng hổ chỉ 12 giờ 45 phút.
Vào giữa trưa nay, Nhạc Tiểu Hạ, một nữ luật sư từ Công ty Luật Trời Cao, lại thức dậy sau khi bị ma áp giường. Xung quanh không có dấu hiệu đánh nhau ác liệt, cô chỉ đang nằm trên bàn làm việc, hơn nữa lần này chợp mắt với miệng há hốc khiến cô chảy nước miếng lên xấp hồ sơ một cách xấu hổ.
Tiếng gõ cửa đúng lúc khiến cô tỉnh táo hơn một chút, mà sau đó người xuất hiện càng làm cho cô thả lỏng. Là Tiểu Vương, luật sư thực tập của văn phòng. Buổi chiều cô sẽ đi gặp đương sự của vụ án mới. Bởi vì cô là nữ luật sư, nên không thể một mình gặp nghi phạm, mà phải có một luật sư nam đi cùng, cho nên Tiểu Vương sẽ đi cùng cô.
Đường đến trại tạm giam tương đối dài, nên đi sớm để tiết kiệm thời gian vào buổi chiều.
Khi ánh nắng chiều chiếu vào cô, cô cảm thấy cơn ác mộng kinh hoàng vừa rồi đã xảy ra ở thế kỷ trước.
Sau khi tốt nghiệp trường luật, Nhạc Tiểu Hạ lang thang trong vài năm mới bất đắc dĩ tham gia kì thi tư pháp quốc gia. Sau khi đậu, cô trở thành một luật sư chuyên nghiệp. Người khác ngưỡng mộ cô ấy vì công việc tốt của cô, nhưng chỉ có bản thân mới hiểu được khó khăn của riêng mình, cô ấy hiểu rằng cô không phù hợp với ngành này. Cô có tính cách qua loa, mềm yếu, bốc đồng, dễ xúc động, không một chút khôn khéo giỏi giang, ăn to nói lớn, hoạt bát và có thiên hướng kinh doanh. Cho nên, nhược điểm của cô ấy thể hiện một cách không được hài hòa trong thành tích của cô. Từ khi vượt qua kỳ thực tập và bắt đầu hành nghề, cô ấy luôn là luật sư có tỷ lệ thắng kiện nhỏ nhất trong công ty luật lớn nhất thành phố này. Nếu không phải bởi vì luật sư trưởng là giáo viên từ thời đại học của cô, có lẽ cô đã sớm bị đuổi ra khỏi đây. Cô biết đồng sự phía sau nói cô là dựa vào quan hệ mới được lưu lại nơi này, làm lãng phí tài nguyên xã hội, nhưng cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Vốn dĩ đối với những vụ án hình sự đẫm máu như vậy, văn phòng luật sư sẽ không phái một nữ luật sư tiếp nhận, hơn nữa cô còn chưa bao giờ thắng một vụ án hình sự. Tuy nhiên, nghi phạm trong vụ án này không có mời luật sư, hơn nữa có khả năng bị xử tử hình, cho nên theo nguyên tắc trợ giúp pháp lý, toà án chỉ định văn phòng luật sư Trời Cao thực hiện nghĩa vụ này. Đương nhiên loại án tử không có hiệu quả kinh tế và lợi ích này phải do cô thụ lý. Người đến sau thì phải làm những việc này.
Vụ án mạng rất đơn giản, sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực. Mấu chốt nằm ở chỗ trạng thái tâm lý của nghi phạm ngay lúc đó. Tuy nhiên, vụ án này quá tàn khốc và đẫm máu, làm cô không tự kìm hãm được sởn tóc gáy.
Nghi phạm tên Lý Cảnh Minh, 42 tuổi, giáo viên dạy Toán tại trường Trung học cơ sở số 3, một trường trọng điểm của thành phố, sống với vợ, con trai, dì đã ly hôn và bố mẹ vợ. Đây là một nhà giáo viên, ngoại trừ cậu con trai 15 tuổi còn đang học cấp 3, ai cũng đều làm nghề dạy học. Lý Cảnh Minh và vợ dạy cùng trường.
Theo lời khai của đồng nghiệp, bạn bè và hàng xóm xung quanh, Lý Cảnh Minh ngày thường ít nói, ôn hòa cẩn thận, không có hiềm khích với ai. So với gia thế nhà vợ, Lý Cảnh Minh là nổi danh người hiền lành và kiểm soát vợ nghiêm khắc. Nhưng hơn một tháng trước khi vụ án xảy ra, Lý Cảnh Minh đột nhiên như biến thành một con người khác, liên tục xảy ra tranh chấp gay gắt với gia đình, thậm chí có những xung đột bạo lực về thể xác, khác hẳn với tính cách thường ngày, cứ như bị ma nhập.
Đến nửa đêm xảy ra vụ án, Lý Cảnh Minh lại xô xát với vợ, lúc sau hắn dùng dao kiểu Cuba đã chuẩn bị sẵn sát hại dã man vợ cùng chị vợ tỉnh lại can ngăn và bố mẹ vợ, chém bị thương nghiêm trọng con trai của hắn. Sau đó, đứa con buộc phải nhảy ra khỏi cửa sổ trên tầng 6, hiện giờ vẫn đang hôn mê sâu và có thể trở thành người thực vật.
Hiện trường vụ án vô cùng đẫm máu và kinh khủng, thảm không nỡ nhìn.
Khi cảnh sát đến nơi, họ nghe thấy tiếng cười rùng rợn. Hiện trường đẫm máu, trong phòng khách gần như không còn chỗ để bước, bốn thi thể đang ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha. Một trong những xác chết có đầu ở trên đùi, không biết đó có phải là của chính người đó hay không; đầu của một xác chết khác rũ xuống trước ngực, bởi vì bị chém chỉ còn lại một ít da nối lại, nên nó nghiêng theo một góc rất quỷ dị; đầu của xác chết thứ ba chỉ đơn giản là lăn ra cửa, gần như đánh gục viên cảnh sát đang lao vào cửa, trong khi bản thân Lý Cảnh Minh ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, ôm đầu vợ và lẩm bẩm một mình, "Đúng – Không phải -- Đúng - Không phải".
Hắn dường như không nhận thấy có người xâm nhập, hoàn toàn không coi ai ra gì, vì vậy cảnh sát không cần cô sức khuất phục hắn ta. Sau đó, hắn ta bắt đầu vùng vẫy một cách tuyệt vọng, hét lên: "Không phải! Hoàn toàn không phải! Có ma-có ma!" Tiếng than khóc thê lương khiến cả tiểu khu ớn lạnh.
Trong cuộc thẩm vấn, hắn ta từ chối thảo luận về bất kỳ vấn đề liên quan và cố gắng tự tử nhiều lần. Sau khi được giải cứu, hắn ta bắt đầu đối mặt với toàn bộ sự việc trong im lặng. Mối nghi ngờ về vấn đề tâm thần của hắn ta cũng được loại bỏ sau khi hắn ta bình tĩnh và lý trí đối mặt với sự thẩm định của các chuyên gia liên quan, vì vậy điều duy nhất chờ đợi anh ta là thẩm phán.
Nghe nói một số cảnh sát tân binh khi đến hiện trường đã ngất xỉu tại chỗ, có người thất kinh hồi lâu, ngay cả những cảnh sát kỳ cựu đã nhìn thấy vô số chuyện cũng không giữ được bình tĩnh. Và cho đến tận bây giờ, những người hàng xóm của gia đình Lý Cảnh Minh khi trời tối liền không dám ra ngoài, sợ phải tưởng tượng ra hoàn cảnh khủng khϊếp lúc đó. Về vấn đề này, Tiểu Hạ không cho rằng nó khó hiểu. Cô đã từng xem qua một vài bức ảnh chụp hiện trường, chỉ là một vài bức ảnh, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng khiến cô cảm thấy ớn lạnh thấu xương. Cô không muốn liên quan chút gì đến chuyện này.
Nhưng dù muốn tránh xa, dù sợ hãi tột cùng, cô vẫn phải giả vờ bình tĩnh khôn khéo, tự ép chính mình đi vào trại tạm giam để gặp đương sự, kẻ đã tạo ra sự kiện khủng bố này.
Hôm nay cuối cùng cô cũng hiểu tại sao một số người lại nói rằng luật sư là người chuyên giao dịch với ma quỷ.
“Anh Lý, tôi tên là Nhạc Tiểu Hạ. Tôi là luật sư bào chữa của anh do tòa án chỉ định.” Tiểu Hạ giả vờ bình tĩnh giới thiệu bản thân, nhưng vẫn không đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt người kia.
Lý Cảnh Minh hai mắt dán chặt trên mặt đất không nói lời nào.
“Với tư cách là luật sư bào chữa của anh, nghĩa vụ của tôi là bảo vệ quyền lợi hợp pháp của anh. Vì vậy tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh.” Tiểu Hạ tiếp tục nói, quan sát tình hình. Nhìn thấy Tiểu Vương ngồi bên tay trái, cô còn ở cách Lý Cảnh Minh một chiếc bàn chắc chắn, một cảnh sát đứng cách đó không xa bên phải khiến cô nhẹ nhõm một chút. Nhưng ngay lập tức cô phát hiện ra mình giống như một tân binh non nớt, nói những lời giới thiệu như bình thường, giải thích quyền lợi và nghĩa vụ của nghi phạm, nhưng lại giống như đàn gảy tai trâu, đối phương không đáp lại, chỉ làm nổi bật sự lo lắng của cô.
Làm sao có thể!
Dù sao thì cô ấy cũng là một luật sư có thể hành nghề một mình, tuy năng lực chuyên môn kém và tỉ lệ thắng kiện thấp, nhưng cô ấy không thể tỏ ra rụt rè trước mặt đàn em vẫn đang trong thời gian thực tập! Và đây mới chỉ là lần gặp đầu tiên, theo lý thuyết cô nên lắng nghe và thấu hiểu, đồng thời thiết lập sự tin tưởng lẫn nhau với các bên liên quan. Vậy làm sao có thể hoảng sợ được?! Không sợ, không sợ! Có cảnh sát ở đây, phải mạnh mẽ hơn. Tiểu Hạ nghĩ theo cách này, buộc mình phải có là gan của một con chuột cống đáng xấu hổ, hy vọng tìm được một con đường để giao lưu.
Đây là lần đầu tiên cô quan sát kỹ lưỡng đương sự của mình.
Hắn ta rất gầy, có thể xem như da bọc xương. Có thể là do trời sinh, có thể là do sau khi bị giam giữ không thể thấy ánh sáng ban ngày, làn da của hắn tái nhợt bất thường, có màu lục lam nhạt, làm cho người ta gần như có thể cảm nhận được mạch máu đang mấp máy dưới da. Hắn ta ngồi đó bất động, mặc dù vẻ ngoài trầm lặng và vô hại, nhưng dường như đem đến cho Tiểu Hạ một bầu không khí u ám. Giống như thân thể của hắn chôn sâu ở trên ghế gỗ lớn, dáng người cũng cuộn tròn như một bóng ma, giống như đang xem trộm cái gì. Nếu không có người đi cùng, Tiểu Hạ gần như sẽ nghi ngờ rằng thứ mà cô đối mặt không phải là người sống, mà là tượng sáp trong bộ phim "Bảo tàng sáp kinh dị".
“Vậy, anh có thể nói về tình huống ngày hôm đó được không?” Tiểu Hạ nuốt nước bọt, đành phải dùng câu hỏi hẹp để vào chủ đề, nếu không cô biết mình sẽ tự nói chuyện đến tối.
Ánh mắt của Lý Cảnh Minh rốt cục chuyển động. Sau đó, cổ anh quay lại, từ chăm chú nhìn xuống đất sang Tiểu Hạ. Nhưng phản ứng của anh ta không khiến Tiểu Hạ cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, ngược lại, nó khiến lông tơ của cô dựng đứng lên.
Không ai để ý sao? Cái cổ hắn ngoẹo một cách kỳ lạ, đôi mắt trong veo nhưng đầy ẩn ý, người này toàn thân dị thường, sao có thể coi là có năng lực trách nhiệm hình sự mà bị truy cứu trách nhiệm?
“Tôi không có gϊếŧ người.” Lý Cảnh Minh đột nhiên lên tiếng không báo trước, như thể giọng nói của anh ta từ một nơi xa xôi vọng lại. "Tôi không có gϊếŧ người." Anh nhẹ nhàng lặp lại, "Có con ma, hắn biến thành người nhà của tôi. Hắn dụ dỗ tôi. Là hắn gϊếŧ người. Chính là hắn! Không phải tôi! Tôi không có gϊếŧ người!"
Nói đến sau, Lý Cảnh Minh đột nhiên đứng dậy vươn tay nắm lấy cổ tay Tiểu Hạ.
"Tôi không có gϊếŧ người! Là hắn! Là hắn! Là ác ma đó! Cứu tôi! Cứu tôi!"
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều sững sờ trước sự thay đổi đột ngột này. Sau đó, cảnh sát đang có mặt ở đây đã lao tới để trấn áp Lý Cảnh Minh, người đã mất kiểm soát. Và trước khi bị khuất phục, hắn ta hét vào mặt Tiểu Hạ đang nép vào góc tường vô cùng kinh hãi, "Có một con ác ma! Tin tôi đi, hắn ta đã gϊếŧ người! Chính là hắn ta! Có một con ác ma--"
Sau khi tiếng hét khàn cả giọng của hắn biến mất, Tiểu Vương sắc mặt tái nhợt nói: "Trời ạ, đây là ma thượng thân mà!" (ma nhập)
Bất kể đó có phải là ma nhập hay không, cũng mặc kệ việc cô sẽ bị đồng nghiệp cười nhạo hay bị giám đốc Phan trách móc, cô thực sự không muốn tiếp tục đảm nhận vụ án này. Cô muốn nghỉ việc.
Tiểu Hạ nhìn xuống cổ tay của mình, cô biết rằng màu xanh đen sẽ sớm xuất hiện trên đó. Cô tin rằng đó chắc chắn là một dấu tay ma, bởi vì cô thực sự cảm thấy áp lực kinh hoàng truyền từ Lý Cảnh Minh vừa rồi.
Vấn đề này có thể không đơn giản như tưởng tượng, và nó không chỉ là nỗi kinh hoàng thông thường.
Do đó, cô muốn nghỉ việc!