Edit: Nhược VyBeta: QuanhĂn cơm xong, từng người lần lượt rời đi.
Bởi vì Chu Lễ Kiến tăng ca nên tối nay không về, Thẩm Bội Tuệ rất tự nhiên mà bị Triệu Ức Từ giữ lại, An Nhiên và Duyên Xuyên cũng không đi.
Vừa ra khỏi phòng tắm, Hà An Nhiên hoảng hốt nhìn Chu Duyên Xuyên đang đứng bên cạnh cửa.
“Sao anh còn chưa đi ngủ?”
Chu Duyên Xuyên tự nhiên vươn tay ôm vai cô: “Chờ em mà.”
Hà An Nhiên căng thẳng nhìn xung quanh, sau đó lấy cánh tay trên vai mình xuống.
“Chờ em?”
“Ừ” Chu Duyên Xuyên gật đầu, một lát sau, anh đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Em và Tụng Nghị sao thế?”
Bàn tay đang lau tóc của Hà An Nhiên lập tức cứng đờ.
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Không khí giữa hai người rất kỳ lạ.” Chu Duyên Xuyên nói thẳng ra. Đây đã không phải lần một lần hai, từ lần đầu tiên cô và cô ấy gặp nhau cách đây bảy năm, anh đã nhận thấy được.
Hà An Nhiên ra vẻ thoải mái mỉm cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, em và chị ấy có thể có chuyện gì lạ sao?”
Nói xong, cô đi thẳng về phòng mình.
Chu Duyên Xuyên suy tư nhìn bóng dáng của cô. Vài giây sau, anh nhanh chóng đuổi theo.
Đi đến cửa phòng ngủ, Hà An Nhiên mở cửa chuẩn bị đi vào, nhưng Chu Duyên Xuyên vẫn cứ đứng bên cạnh nhìn.
Cô không khỏi xoay người lại: “Anh còn đi theo em làm gì?”
“Ngủ.”
Chu Duyên Xuyên nói một cách lưu loát khiến Hà An Nhiên suýt nữa hộc máu: “Anh… Anh muốn ngủ ở phòng em?”
“Chứ sao nữa, à mà phòng anh cũng được.”
Hà An Nhiên hoàn toàn hết chỗ nói.
“Anh đùa cái gì vậy, mau về ngủ đi.” Cô vươn tay đẩy anh, cô không muốn bị cô Triệu và mẹ mình bắt gặp.
Nhưng tay cô vừa vươn thì đã bị Chu Duyên Xuyên nắm trong lòng bàn tay, kéo cô về phía mình, cô liền rơi vào vòng ôm của anh.
Hà An Nhiên giãy giụa theo bản năng: “Anh điên rồi, nếu bị nhìn thấy thì sao?”
Chu Duyên Xuyên không nói gì, chỉ nhìn cô đang giãy giụa trong ngực mình. Nhưng vài giây sau anh liền hối hận, áo ngủ của cô quá mỏng, cô cứ cọ xát lung tung như vậy, cả người anh đều bị cô làm nóng lên.
Hà An Nhiên cũng nhạy bén nhận thấy được bàn tay đang nắm tay mình càng ngày càng nóng rực, cô ngẩng đầu nhìn anh, kết quả lại bị một sức mạnh kéo đến phòng anh.
Sau khi vào cửa, một tiếng “cạch” vang lên, cửa bị đóng lại, mà cô cũng bị anh thuận thế đè lên cửa.
“Làm gì đấy?”
“Làm.”
Hà An Nhiên: “…”
Hơi thở nóng rực của anh phả xuống, giây tiếp theo, môi cô bị anh nhẹ nhàng cắn. Bàn tay anh đặt sau gáy cô, đẩy cô về phía mình, chiếc lưỡi vô cùng dịu dàng dây dưa.
Trong chốc lát, tim Hà An Nhiên đập như sấm, Chu Duyên Xuyên thì nhiệt huyết sôi trào. Anh bế ngang cô đặt lên giường, không chút khách khí đè lên.
...
Trong phòng làm việc yên ắng đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, mọi người xung quanh đều không khỏi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của chiếc điện thoại đó.
Chủ nhân của chiếc điện thoại dường như còn chưa nhận thấy, vẫn duy trì động tác của mình, giống như là đang xuất thần, trong tay người đó cầm bút vẽ, chiếc bút chạm vào tờ giấy, vẽ lên một điểm đen không nhỏ.
“Nghĩ gì đấy, điện thoại cậu rung kìa.” Tôn Duyệt không khỏi đưa tay chọc vào người cô.
Hà An Nhiên phục hồi tinh thần lại, thấy nhân viên nhà mình đều nhìn mình thì lập tức cảm thấy xấu hổ: “Ngại quá, vừa rồi thất thần.”
Vừa rồi trong đầu cô tất cả đều là buổi sáng hôm nay, cô đi ra khỏi phòng Chu Duyên Xuyên, vừa lúc bị Triệu Ức Từ bắt gặp.
Bị bắt gặp không đáng sợ, cô có thể nói là cô đến gọi Chu Duyên Xuyên rời giường, nhưng đáng sợ chính là, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì eo đã bị người ta ôm lấy từ phía sau.
“Giờ còn sớm, sao không ngủ thêm một lát nữa?” Nghe giọng của anh, hình như anh còn chưa tỉnh ngủ, chắc anh cũng không biết Triệu Ức Từ đang đứng cách hai người họ không xa.
Lúc ấy Triệu Ức Từ kinh ngạc đến mức miệng có thể nhét được một quả trứng gà, bà nhìn chằm chằm hai người họ vài giây, Chu Duyên Xuyên cũng tỉnh táo hơn không ít, anh thấy Triệu Ức Từ đang đứng bên kia thì không có biểu tình gì lớn, chỉ vân đạm phong khinh [1] nói.
[1] Vân đạm phong khinh: mây gió điềm nhiên, chỉ sự bình tĩnh, ung dung. “Mẹ, dậy sớm vậy à?”
Xung quanh yên ắng.
“Giờ còn sớm, ngủ thêm một lát đi.” Nói xong, anh liền ôm cô về lại phòng ngủ.
Trong đầu cô lập tức chạy qua một ngàn chữ “F*ck you”.
Đến lúc ăn sáng, ánh mắt Triệu Ức Từ nhìn cô cứ là lạ, cố ý hay vô tình đều hướng đến cổ cô, bởi vì trên cổ cô có dấu hôn đêm qua Chu Duyên Xuyên lưu lại.
Cô cưỡng ép mình đừng nghĩ nữa, nếu còn nghĩ, cô thật sự sẽ vừa tức vừa xấu hổ mà chết.
Cô lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn chưa đọc.
Từ Diễm.
Hôm qua cô gửi tin nhắn cho anh, hôm nay anh mới đáp lại…
‘Không sao’
Chỉ ngắn ngủi hai chữ như vậy, cô mơ hồ nhận thấy được sự khách khí xa lạ giữa cô và Từ Diễm. Giữa anh và cô rõ ràng là không phải như thế, cô và anh đã quen nhau bảy năm, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Bàn tay đang cầm điện thoại của cô nắm chặt, đột nhiên cô rất muốn hỏi Từ Diễm, rốt cuộc quan hệ giữa anh và cô là gì? Cô nghĩ đi nghĩ lại thật lâu, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân, đó là Từ Diễm và Bùi Nhạc ở bên nhau, Bùi Nhạc không hy vọng anh và cô quá thân thiết.
Nghĩ đến đây, Hà An Nhiên đột nhiên lại cảm thấy đau lòng, quan hệ bạn bè bảy năm so với bạn gái, hiển nhiên là bạn gái quan trọng hơn.
Đau lòng xong thì cũng là buông bỏ.
Lúc cô đang nghĩ miên man, điện thoại rung lên, màn hình hiển thị tên Từ Diễm, cô nhanh chóng lướt qua bên nghe máy, sau đó đẩy ghế ra, đi ra bên ngoài.
“Alo?”
“Ừ.”
“Ừm… em nghe Tôn Duyệt nói anh nằm viện, không sao chứ?” Hà An Nhiên cẩn thận hỏi.
“Không sao, chỉ là cảm vặt thôi.”
“Cảm vặt gì mà nghiêm trọng tới nỗi phải nằm viện?”
Nghe thấy giọng nói lo lắng của Hà An Nhiên, Từ Diễm ở đầu bên kia không khỏi nở nụ cười: “Cảm lạnh nên cổ họng không thoải mái lắm, nhưng giờ cũng đã tốt rồi, không cần lo lắng.”
Nghe thấy giọng của Từ Diễm, Hà An Nhiên yên tâm hơn không ít, ít nhất bây giờ nghe giọng anh vẫn tốt hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.
“Từ Diễm…” Vốn cô muốn hỏi về chuyện của Bùi Nhạc với anh, nhưng tên anh vừa ra khỏi miệng, lời kế tiếp lại không tài nào thốt ra. Bởi vì cô đột nhiên không biết mình nên hỏi anh như thế nào, anh có ở bên Bùi Nhạc hay không thì cũng là chuyện của anh, hình như cô không có lý do gì để hỏi đến chuyện tình cảm của anh, càng không có thân phận để hỏi.
Bởi vì cô không nói chuyện, cho nên không khí bắt đầu trở nên gượng gạo.
“Sao thế?” Từ Diễm đợi một lát vẫn không thấy cô nói chuyện, đành mở miệng hỏi cô.
“Không… Không có gì…”
“Ừ.”
“À… Từ Diễm, anh phải chăm sóc chính mình, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Cô khô khốc nói.
“Ừ, anh biết rồi.”
“Vậy… Em cúp máy…”
“Ừ.”
Cúp máy xong, Hà An Nhiên đứng đó một lúc lâu, tầm mắt vô tình nhìn xuống dưới tầng. Đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không khỏi đứng thẳng người lên.
Người dưới tầng không phải là Hạ Kỳ sao?
Hôm nay lúc đi làm, cô còn đυ.ng phải cậu ta, hai người cùng vào thang máy, lúc đó cô đã suy nghĩ, vì sao nhiều lần các cô đến quán thịt nướng dưới tầng đều không gặp Hạ Kỳ.
Cô nhìn một lát, đang chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng còn chưa kịp xoay người thì đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi đến, trực tiếp tới chỗ Hạ Kỳ, hai người lôi lôi kéo kéo, không biết đang nói gì đó.
Cô nhìn người phụ nữ kia, mơ hồ cảm thấy quen thuộc, hình như là đã gặp ở đâu rồi, cô suy nghĩ một lát, bóng dáng kia trùng khớp với người phụ nữ cay nghiệt, kiêu ngạo, ương ngạnh sáu năm trước.
Là bà ta!
Đường Giai!
Nhiều năm không gặp, sự cay nghiệt toát ra từ bà ta vẫn mảy may chưa giảm chút nào.
Cô nhớ đến sáu năm trước, bà ta hất thẳng một ly nước lạnh vào mặt Thẩm Bội Tuệ, trong miệng phát ra những lời chua chát khó nghe, bàn tay cô không khỏi nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cô lại như không hề cảm thấy đau, chỉ nhìn chằm chằm Đường Giai.
Sao Hạ Kỳ lại quen Đường Giai?
Hai người kia có quan hệ gì?
Giờ trong đầu cô rất loạn, cô nhanh chóng xuống tầng, chạy đến quán cơm thịt nướng.
Cô đẩy cửa đi vào, chủ quán cơm thịt nướng liền ra tiếp đón.
“Sao cháu lại rảnh rỗi tự mình xuống đây, sáng sớm như vậy mà đã đói bụng rồi à?”
“Nam sinh thường xuyên đưa cơm thịt nướng cho phòng làm việc của cháu là ai vậy ạ?”
Chủ cửa hàng sửng sốt.
“Cậu ta không phải là nhân viên của cửa hàng này đúng không?” Hà An Nhiên hùng hổ doạ người.
Chủ cửa hàng nhất thời cũng không biết trả lời thế nào. Sớm biết vậy bà đã không đáp ứng chuyện hoang đường như vậy với thằng nhóc kia, nhưng giờ bà phải giải thích như thế nào.
“An Nhiên, cháu đừng nóng giận, cậu ấy đúng là không phải nhân viên của quán này.”
Thấy sắc mặt của Hà An Nhiên càng ngày càng không tốt, bà nhanh chóng tiếp tục nói: “Thật ra cậu ấy là học sinh năm ba cao trung của trường Trung Dương bên cạnh. Cậu ta cho bác xem qua thẻ học sinh, cậu ta nói… cậu ta… khụ khụ… Nhất kiến chung tình với cháu, nên xin làm chân giao cơm cho phòng làm việc của cháu, bác thấy bề ngoài cậu ta không tồi, con người cũng không tệ, cho nên…”
Chủ cửa hàng thấy cô càng ngày càng đen mặt, cũng không dám nói tiếp.
Qua một lúc lâu, gương mặt Hà An Nhiên mới hòa hoãn lại: “Chuyện hôm nay cháu tới đây đừng nói cho cậu ta, cơm cho phòng làm việc của cháu vẫn cứ để cậu ta đưa đi.”
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.
Chủ cửa hàng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, được rồi, người ta muốn làm gì thì cứ làm như thế, ai bảo bà làm chuyện có lỗi với người ta trước?
Ra khỏi tiệm cơm thịt nướng, Hà An Nhiên lấy điện thoại gọi cho Hà Tụng Nghị.
Đầu kia nhanh chóng bắt máy.
“Alo?” Dường như Hà Tụng Nghị không dám tin Hà An Nhiên sẽ chủ động gọi điện cho mình.
“Hà Tụng Nghị, em họ của chị tên là gì, con trai Đường Giai.” Hà An Nhiên nhìn chằm chằm hai người dưới tầng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hà Tụng Nghị cảm thấy khó hiểu, Hà An Nhiên đột nhiên hỏi cái này làm gì?
“Em hỏi chuyện này làm gì?”
“Trả lời tôi trước.”
“Hà Kỳ, sao thế?”
Hà An Nhiên không khỏi cười lạnh, cô nói một câu khiến Hà Tụng Nghị không kịp hiểu đã cúp điện thoại...
“Đúng là người một nhà, chẳng khác gì nhau.”
Hạ Kỳ… Hà Kỳ…
Đúng là hao tổn tâm huyết, thảo nào nhiều lần các cô đến quán cơm thịt nướng dưới tầng ăn cơm đều không gặp cậu ta, thì ra cậu ta không phải là nhân viên ở đó.
Bà chủ nói Hà Kỳ nhất kiến chung tình với cô, lời nói dối này ai mà tin được. Hẳn là cậu ta đã sớm biết quan hệ giữa cô và cậu ta, sao có thể nhất kiến chung tình được.
Nhưng mà Hà Kỳ, cậu trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận tôi như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?