Edit: Nhược VyBeta: Quanh Sức đề kháng của Hà An Nhiên thật sự chẳng ra gì, ngày đó sau khi về nhà, cô bị cảm.
Giữa trưa lúc ăn cơm, cô không ăn gì được, chỉ miễn cưỡng ăn được vài miếng, sau đó thì lại nôn ra. Cô cảm giác vị chua của dạ dày cũng bị cô nôn ra hết.
Lúc cô ra khỏi phòng vệ sinh thì toàn thân đã nhũn ra, cả người không còn chút sức lực. Cô mệt mỏi đi về văn phòng, thật vất vả mới ngồi vào được vị trí của mình, cô liền nằm rạp lên bàn, không hề nhúc nhích.
Giờ cô cảm thấy rất đau đầu, mũi cũng không thông, cả người khó chịu muốn chết.
“An Nhiên, cậu không sao chứ?” Tôn Duyệt lo lắng hỏi.
Sáng sớm tinh thần cô đã không quá tốt, sắc mặt trắng bệch, giữa trưa ăn cũng như không ăn, bởi vì ăn rồi lại nôn ra hết.
“Mình không sao, nghỉ ngơi một chút là được.” Hà An Nhiên ngẩng đầu lên.
“Nếu không chúng ta đến bệnh viện truyền nước đi?”
“Không cần, không sao đâu, mình nằm thế này một lát là được.” Hà An Nhiên lắc tay.
Cô ghé vào bàn, đầu rất đau, cổ họng cũng rất rát, người vừa nóng vừa lạnh, sức lực toàn thần như bị rút cạn, một chút sức cũng không còn, không lâu sau liền mê man ngủ luôn trên bàn.
Tôn Duyệt bất đắc dĩ nhìn Hà An Nhiên, cô ấy biết Hà An Nhiên bướng bỉnh, vì thế chỉ có thể lấy một cái chăn trong tủ nhẹ nhàng đắp cho Hà An Nhiên.
Hà An Nhiên ngủ một giấc đến buổi chiều.
Cô dùng ánh mắt mơ màng nhìn Tôn Duyệt bên cạnh.
“Mấy giờ rồi?” Giọng cô có hơi khàn.
“Gần bốn giờ rồi.”
“Bốn giờ?” Hà An Nhiên không phản ứng lại, vậy mà cô lại ngủ đến gần bốn giờ, đã sắp tan tầm rồi.
“Sao cậu không gọi mình?”
Hà An Nhiên nhìn bức tranh mới vẽ được một nửa, cầm lấy bút vẽ một lần nữa, có vẻ như định thức đêm tăng ca.
“Ai bảo cậu ngủ say như vậy. Cậu không nghe thấy giọng của mình à, đã thành cái dạng gì rồi, muốn cậu đi bệnh viện thì cậu không đi, giờ cậu mau về nghỉ ngơi đi!” Tôn Duyệt ‘bộp’ một cái lấy bút vẽ trong tay cô đặt xuống, miệng liên tục nói một tràng.
Hà An Nhiên vốn đang muốn tiếp tục vẽ tranh, nghe thấy Tôn Duyệt nói vậy liền biết Tôn Duyệt đã tức giận.
“Mình… vẽ thêm một…”
“Vẽ! Vẽ gì chứ! Mau về nghỉ đi!” Tôn Duyệt chỉ hận không thể một chân là có thể đá cô về nhà.
Thấy Tôn Duyệt sắp bùng nổ, Hà An Nhiên yên lặng buông bút vẽ trong tay.
“Được, mình biết rồi, giờ mình về đây.”
Tôn Duyệt tức giận, cô không dám trêu vào.
Tôn Duyệt thấy cô nghe lời bắt đầu thu dọn đồ đạc, sắc mặt lập tức hòa hoãn lại, tốc độ thay đổi sắc mặt có thể so với… Hà Tụng Nghị?
“Về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt biết không, ngày mai nếu chưa đỡ hơn thì phải đi bệnh viện đó.”
“Biết rồi.”
Sau khi xuống tầng, Hà An Nhiên cảm thấy đầu nhẹ chân nặng, đi đường như đạp lên bông mà đi, mềm đến nghiêng ngả. Cô dựa vào tường, mắt gần như không mở nổi.
Mới vừa đến cửa tiểu khu, cô nhận được điện thoại của Tống Trân.
“Alo?”
“Ừm, Trân.”
Đầu kia Tống Trân nhận thấy được giọng Hà An Nhiên là lạ: “An Nhiên, cậu làm sao vậy?”
Hà An Nhiên dùng tay đỡ trán: “Không có gì, cảm nhẹ thôi.”
“Sao mình lại cảm thấy không phải là cảm nhẹ, có phải nghiêm trọng lắm không?”
Tống Trân đứng dậy khỏi ghế, cô ấy cảm giác giọng Hà An Nhiên rất khàn, nói chuyện với cô cũng uể oải, ỉu xìu.
“Có phải ngày đó bị lạnh không?”
Hà An Nhiên hít mũi: “Chắc là thế.”
Thể chất của cô luôn không quá tốt, không chịu lạnh được cũng không chịu nóng được.
“Vậy giờ cậu có đang nghỉ ngơi không đấy, uống thuốc chưa?”
Thời gian cùng Tống Trân nói chuyện, Hà An Nhiên đã về đến nhà.
“Mình vừa về đến nhà, lát nữa sẽ uống thuốc.”
“Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi đi. Nếu không đỡ hơn thì phải đến bệnh viện biết chưa?”
“Rồi.”
Hai người lại lải nhải một lát mới cúp điện thoại.
“An Nhiên bị cảm à?” Tề Nghiễm Ninh hỏi Tống Trân.
Tống Trân gật đầu, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Thể chất cậu ấy kém lắm.”
“Ai bị cảm?” Chu Duyên Xuyên vừa lúc đi tới, nghe thấy thế liền thuận miệng hỏi một câu.
“An Nhiên.”
Chu Duyên Xuyên nhìn cô ấy.
“Có nghiêm trọng không?”
“Nghe giọng cô ấy lúc nói chuyện với em thì hình như rất nghiêm trọng.”
...
Tùy tay đặt điện thoại trên sô pha, cô miễn cưỡng vực tinh thần dậy, đổ thức ăn cho chó giúp Yoyo, sau đó đi đến bàn ăn, chuẩn bị lấy chút nước ấm uống thuốc thì lại phát hiện không có nước ấm.
Cô dùng tay đỡ trán, sau đó xoay người đi đến sô pha. Cô nằm trên sô pha, lấy một cái gối ôm, mỏi mệt nhắm mắt lại. Có thể là thật sự quá mệt mỏi, cô nằm ở trên sô pha, vô tri vô giác đã chìm vào giấc ngủ.
Cô cũng không biết mình ngủ bao lâu, cho đến cô bị tiếng đập cửa đánh thức.
Cô nhíu mày, vật lộn bò dậy khỏi sô pha. Tối muộn thế này rồi, ai vậy nhỉ?
“Ai đấy?” Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến cửa, cách cửa hỏi.
“Anh.”
Chu Duyên Xuyên?
Hà An Nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, người bên ngoài là Chu Duyên Xuyên?
“Chu Duyên Xuyên?”
“Là anh, mở cửa đi.”
“À.”
Hà An Nhiên mở cửa ra, người đứng trước cửa quả nhiên là Chu Duyên Xuyên. Anh mặc một chiếc áo phao đen dài, trên đầu đội mũ lông vũ của áo, bọc mình lại kín mít.
Cửa vừa mở ra, anh đã bước vào.
“Sao anh lại… đến?” Hà An Nhiên ngẩn ngơ hỏi.
Lúc này không phải anh đang ở đoàn làm phim sao, hay là giờ cô đang nằm mơ?
Chu Duyên Xuyên không trả lời cô mà trực tiếp vươn tay chạm vào trán cô. Hà An Nhiên lập tức cảm giác được sự lạnh lẽo trên trán.
“Sao lại nóng thế này, uống thuốc chưa?”
Cô lắc đầu.
“Đi bệnh viện?” Ngữ khí của Chu Duyên Xuyên không tốt.
“… Không muốn đi bệnh viện.” Hà An Nhiên ủy khuất nói.
Chu Duyên Xuyên thở dài một hơi, anh biết mà. Từ nhỏ cô đã không thích đi bệnh viện, mỗi lần cảm mạo phát sốt, cô tình nguyện nằm ở nhà khó chịu cũng không muốn đi bệnh viện, đôi khi anh thật sự cảm thấy mình không có nổi một biện pháp nào để bắt ép cô, cô luôn có thể khiến anh nhượng bộ.
“Anh biết rồi, em nằm trên sô pha nghỉ ngơi trước đi, anh nấu canh gừng coca [1] được không?”
[1] Một mẹo vặt trị cảm lạnh của Trung Quốc. “Vâng.”
Hà An Nhiên nghe lời đi đến sô pha, nằm xuống đó.
Chu Duyên Xuyên đi vào phòng bếp, nhanh chóng lấy gừng ra, rửa sạch rồi cắt nát.
Trước kia lúc cô bị cảm, đều là anh nấu canh gừng Coca cho cô uống. Hà An Nhiên nằm trên sô pha, híp mắt nhìn Chu Duyên Xuyên trong phòng bếp, ngay cả áo khoác anh cũng chưa cởi ra.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng giã gừng, mơ hồ còn có có mùi gừng bay ra.
Chờ Chu Duyên Xuyên bưng canh gừng ra thì Hà An Nhiên đã nằm trên sô pha ngủ lại. Anh nhẹ nhàng đặt canh gừng coca trên bàn trà, sau đó ngồi bên cạnh sô pha.
Trên trán cô ra không ít mồ hôi, tóc mái đã ẩm ướt, mềm mại dính vào trán cô. Cô ngủ rồi nhưng lại ngủ không quá an ổn, bởi vì trong lúc ngủ mơ, cô nhíu mày lại.
Anh nhìn Hà An Nhiên, vươn tay vuốt tóc mai đã ẩm ướt của cô lên, sau đó xoa đôi mày cô, nhẹ nhàng làm cho nó giãn ra.
Nghe Tống Trân nói cô bị sốt, cho nên khi kết thúc công việc, anh không về khách sạn nghỉ ngơi đã lỗ mãng lái xe suốt một tiếng để đến đây.
“An Nhiên, dậy uống chút canh gừng.” Anh nhẹ nhàng vỗ mặt cô.
Hà An Nhiên cau mày, một lát sau mới mở mắt.
“Uống canh gừng đã rồi ngủ tiếp.”
Chu Duyên Xuyên ngồi bên cạnh cô, vươn tay đỡ cô dậy, anh bưng canh gừng coca cho cô.
Đầu óc mê man khiến Hà An Nhiên cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cô vẫn nỗ lực vực tinh thần dậy, nhận lấy cái bát trong tay Chu Duyên Xuyên, đưa đến bên miệng.
“Uống nhiều một chút, sắp hết rồi.”
“Khụ khụ…” Có thể là do uống quá nhanh, Hà An Nhiên bị sặc.
“Không sao chứ?”
Anh vươn tay vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí.
“Không… Không có gì.”
Cô nhanh chóng uống xong một bát canh gừng coca, Chu Duyên Xuyên lấy chiếc bát không trên tay cô, đặt xuống bàn trà.
“Ngủ tiếp một lát đi.” Chu Duyên Xuyên giúp cô vuốt lại đầu tóc, sau đó để cô gối đầu lên đùi mình.
“Vâng.” Hà An Nhiên nghe lời nhắm mắt lại.
Anh lấy một tấm chăn mỏng trên sô pha đắp cho cô, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai cô. Anh vỗ vỗ, đôi mắt cũng không khỏi từ từ khép lại.
Tối hôm trước rạng sáng ba giờ anh mới kết thúc công việc, sau đó sáng hôm sau đã phải rời giường từ lúc sáu giờ để làm việc, từ sáu giờ sáng cho đến mười giờ tối mới kết thúc công việc. Sau khi công việc kết thúc, anh lại lái xe hơn một tiếng để đến đây.
“Chu… Duyên Xuyên.”
Ngay khi Chu Duyên Xuyên mê man sắp ngủ, anh đột nhiên nghe được Hà An Nhiên kêu tên mình. Anh mở to mắt, cúi đầu nhìn cô, lại phát hiện đôi mắt Hà An Nhiên vẫn đang nhắm.
Anh không khỏi mỉm cười, xem ra là cô đang nói mớ, nhưng anh vẫn ừ một tiếng.
“Chu Duyên Xuyên…” Cô nhẹ giọng mà nỉ non, sau đó còn nói một câu, nhưng anh không nghe rõ.
Vì thế, anh hơi cúi người đến gần cô.
“Vừa rồi em nói gì?” Anh nhỏ giọng hỏi cô.
“Vì… Vì sao anh lại tốt… với em như vậy…”
Chu Duyên Xuyên dịu dàng nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Anh không dám hôn mạnh quá, bởi vì anh sợ đánh thức cô.
“Bởi vì… anh yêu em.” Chu Duyên Xuyên tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói.
Bởi vì anh yêu em, cho nên anh chờ em.
Bởi vì anh yêu em, cho nên muốn đối tốt với em.
Hà An Nhiên, người con gái anh yêu tận xương tủy.
Ngay cả anh cũng không biết cô đã chiếm giữ cả trái tim mình từ khi nào, đến khi anh nhận ra thì tất cả đã muộn.
Cả đời này, anh đã định trước là thua trên tay cô.