Chương 2: Nhảy vực

Dường như cảm thấy lời thổ lộ quá mức rõ ràng và thẳng thắn, về sau giọng nói ngày càng nhỏ hơn, cho đến khi gần như không nghe được nữa.

Trì Dạng: Haha, kỹ năng diễn xuất của ta quá đỉnh.

[Đúng, đúng!] Hệ thống gật đầu tán thành. Mặc dù Trì Dạng không đáng tin cậy lắm nhưng từ khi bước vào thế giới này, nàng chưa bao giờ đánh mất đi con người thật của mình.

Lục Hoài nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt mình, khuôn mặt nàng đỏ như hoa đào, nhưng nhịp tim lại cực kỳ chậm, khoé miệng hắn giật giật.

— Nói dối.

Rất hiếm người biết rằng, tu sĩ tu luyện đến cảnh giới cao nhất là những người cực kỳ nhạy cảm với những âm thanh xung quanh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng lá rơi trên mặt đất.

Mà tu vi của Lục Hoài sớm đã có thể làm được điểm này.

Trong những năm gần đây, hắn đã nhiều lần nghe Trì Dạng mang theo nhịp tim bình tĩnh nói những lời ái mộ với mình.

Quai hàm của Lục Hoài nghiến thật chặt, hắn quay đầu tránh đi ánh mắt của Trì Dạng.

Trì Dạng: Hắn làm sao vậy?

Hệ thống thản nhiên trả lời: [Hẳn là hắn tức giận vì lời nói vô liêm sỉ của cô đi?]

Trì Dạng trong lòng gật đầu tin tưởng.

[Nhưng mà… Tại sao hắn vẫn chưa động thủ?]

Nếu cứ tiếp tục đứng như thế này, nữ chính sẽ đuổi kịp mất.

Trì Dạng cảm thấy hôm nay Lục Hoài có chút kỳ quái, không giống tác phong thường ngày của hắn cho lắm.

… Hay là lại làm ghê tởm hắn một lần nữa?

“Sư huynh.” Nàng tiến lên một bước, vươn tay, làm bộ muốn ôm hắn.

Lục Hoài nhướng mày, nhàn nhạt liếc nhìn nàng, lông mi hắn run rẩy, nhưng cũng không cản nàng.

Trì Dạng: Sao lại… Tại sao hắn không có ý tránh né?

[Có lẽ hắn muốn đẩy cô xuống vực trong lúc ngài ôm hắn thì sao?]

Trì Dạng:...

Nhưng cho đến khi nàng vòng tay qua eo hắn, thậm chí tựa đầu vào ngực hắn, hắn cũng không hề dùng lực đem người đẩy ra.

Trì Dạng cảm thấy các cơ dưới tay cứng lại trong giây lát, sau đó liền không có động tĩnh gì nữa.

“...”

Tình huống này là như thế nào?

Nàng không nhìn thấy rằng, hai bên tai và cổ của nam nhân đỏ bừng, thần sắc của hắn cũng từ từ dịu lại.

[Ký chủ, mau nhanh lên, Mộc Khuynh Thành sắp đến rồi.]

Tim Trì Dạng đột nhiên thắt lại.

Không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.

Nàng buông tay ra, lùi lại vài bước.

Gió thổi từ đáy vực lên trên làm loạn mái tóc đen xõa sau đầu của nàng.

Trì Dạng tiếp tục lùi về phía sau, cho đến khi gió lạnh xuyên qua gấu váy.

Sắc mặt Lục Hoài còn có chút hồng, nhìn thấy nàng lùi về gần vách đá, hắn hơi cau mày, “Trì Dạng?”

Trì Dạng cảm thấy sắc mặt của hắn có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều về điều đó.

“Sư huynh, huynh quay người lại đi…”

Nếu nhìn thấy nàng rơi xuống bên dưới, máu thịt lẫn lộn, sợ là Lục Hoài sẽ nôn mửa ngay tại chỗ.

Nghe vậy, Lục Hoài hơi ngẩn ra một chút, tuy không rõ nàng muốn làm cái gì nhưng vẫn quay lưng lại.

Trì Dạng khom lưng đặt sợi dây chuyền xuống đất, đây chính là bàn tay vàng của nữ chính, không thể lao xuống cùng nàng được.

“A…”

Nàng xoay người, chuẩn bị nhảy xuống vách đá.

Cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy sương trắng mù mịt dưới đáy vực.

Hai chân Trì Dạng mềm nhũn, toàn bộ cơ thể cảm giác như bị tách rời.

Nàng rất muốn tìm một người sợ độ cao sắp nhảy xuống vách đá để hỏi về tinh thần nghị lực của người đó.

Do dự vài giây, Trì Dạng quyết định thay đổi cách khác. Nàng xoay lưng lại với vách đá không đáy, để cơ thể mình tuỳ ý ngã về phía sau.

…..

Tạm biệt.

…..

*

Trong phòng ngủ được trang trí đơn giản và ấm áp , màn hình máy tính trên bàn vẫn bật. Trên màn hình là một bộ truyện tranh cổ trang với phong cách độc đáo. Cảnh cuối cùng là cảnh nam nữ chính ôm nhau.

Trên chiếc ghế trước bàn làm việc, người phụ nữ dựa vào bàn nhắm chặt hai mắt ngủ ngon lành.

[Ký chủ? Trì Dạng…]

Đôi mi dài run rẩy, Trì Dạng khẽ cau mày rồi mở mắt.

Nhìn thấy ánh sáng trên màn hình máy tính, cô hoảng hốt. Cô ở trong thế giới truyện tranh nhiều năm, cảnh tượng như vậy chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cô.

[Ký chủ!]

Trì Dạng ngay lập tức tỉnh táo, cô nhảy ra khỏi ghế ngồi.

“Tôi… Tôi trở về rồi à?”

Âm thanh điện tử của hệ thống cũng có chút vui sướиɠ: [Đúng vậy, chúng ta đã trở lại.]

Trì Dạng ngây người nhìn phòng mình. Nơi này so với lúc cô xuyên vào truyện dường như không khác nhau là mấy, thời gian ngày tháng trên màn hình vẫn là ngày cô rời đi.

Cô đứng dậy đi một vòng quanh căn phòng nhỏ của mình, thế nhưng vẫn cảm thấy có một chút kỳ lạ. Ngược lại, căn phòng ngủ ở Tu Chân giới mà cô luôn muốn thoát khỏi lại trở thành ấn tượng đầu tiên trong đầu cô.

Cô nhìn chằm chằm đỉnh trần nhà một lúc lâu mới có cảm giác bản thân thật sự đã trở về.

Đinh~ding~

Là âm thanh của chuông điện thoại.

Chút buồn bã còn sót lại trong lòng Trì Dạng lạp tức tan biến.

Cô định thần lại, đứng dậy đi lấy chiếc điện thoại đang sạc pin trên bàn cạnh giường ngủ.

Mấy năm không chạm vào đồ điện tử, cô tưởng thao tác của mình sẽ chậm chạp, nhưng thực tế lại không phải vậy. Tốc độ phản ứng của cơ thể cô vẫn như trước, cô không biết đó có phải hay không là ký ức vô thức của cơ thể mình.

Như vậy xem ra kỹ năng hội hoạ của cô vẫn còn, không phải lo về việc mất thời gian để hồi phục. Trì Dạng dần bình tĩnh lại.

Cuộc gọi được bắt máy.

“Dạng Dạng?”