Chương 16.1: Nhớ thương, du͙© vọиɠ

Chờ Tô Mễ tỉnh lại, Thư Tinh Lãng đã lên máy bay, trước khi lên đã nhắn tin để cô tự chăm sóc mình, anh rất nhanh sẽ trở về. Tô Mẽ vốn bởi vì đêm hôm qua quá mức kịch liệt mà bực bội, nhưng biết anh đã đi cô lại không thể đi cùng mà khổ sở.

Buổi chiều ngồi ở trên ban công làm việc khi cô hoàn toàn không viết du͙© vọиɠ, chỉ nhìn dưới thân ghế mây cùng sắp xếp bốn phía mà ngây người.

Lúc trước ban công không có cái này, sau khi thu dọn một ngày nào đó đột nhiên được sắp xếp lên, thêm thảm, ghế mây, bàn trà, sau khi chuẩn bị xong Thư Tinh Lãng mới mang cô đến đây nói thời tiết mát mẻ sau này có thể ở chỗ này làm việc, còn có thể phơi nắng, nhìn phong cảnh.

Lúc đó cô cực kỳ cảm động, đặc biệt vui vẻ, còn chủ động ôm hôn Thư Tinh Lãng. Nghĩ vậy, Tô Mễ không tự giác cong khóe miệng lên.

Ôi. . .cô bắt đầu nhớ anh rồi.

Sau đó Tô Mễ lấy lại tinh thần, trong lòng nói với bản thân là một tuần thôi, rất nhanh sẽ qua, huống chi còn có thể gọi điện video. Nhưng mỗi ngày qua đi, ngoại trừ ngay từ đầu tiên Thư Tinh Lãng gọi điện báo bình an thì cơ bản mấy ngày sau đó họ chỉ nhắn tin, còn không thường xuyên, Tinh Lãng thật sự rất bận. Để không làm phiền anh, Tô Mễ cơ bản đều đợi Thư Tinh Lãng chủ động liên lạc với cô.

Tô Mễ lấy điện thoại ra, tầm mắt dừng lại ở hình ảnh lịch sử trò chuyện tối hôm qua.

Thư Tinh Lãng: Anh nhớ em! Em nhớ anh không?

Tô Mễ: Nhớ.

Thư Tinh Lãng: Nhớ bao nhiêu?

Tô Mễ: Rất nhiều.

Thư Tinh Lãng: Anh rất nhanh sẽ trở về, chờ anh!

Tô Mễ: Được, phải chăm sóc thân thể.

Đoạn tin nhắn ấu trí này Tô Mễ nhìn lại rất nhiều lần, nghĩ đến anh liền mang ra nhìn. Bọn họ đều không phải tình yêu treo trên miệng, cách màn hình vẫn tự nhiên để biểu đạt tâm trạng mình, anh đã đi năm ngày rồi, còn hai ngày nữa anh mới về, nghĩ đến đây Tô Mễ không khỏi hy vọng thời gian có thể qua nhanh một chút.

Nhìn thời gian sang sắp sang rạng sáng, Tô Mễ chuẩn bị rửa mặt ngủ, lấy áo ngủ đi tắm, ma xui quỷ khiến cầm lấy áo ngủ Thư Tinh Lãng.

Thư Tinh Lãng không có ở nhà cơ bản mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, ngoại trừ việc Tô Mễ có chút không quen với căn phòng ngủ yên tĩnh, mặt khác cô khôi phục lại thành một người làm việc và nghỉ ngơi, bầu không khí ban đêm yên tĩnh làm cô viết truyện càng thêm có linh cảm, cho nên qua đêm cô mới ngủ, buổi sáng tất nhiên thức dậy muộn.