Chương 15.3

Nhìn dáng vẻ buồn ngủ của Tô Mễ, Thư Tinh Lãng phát ra âm thanh nhẹ nhàng: “Ngủ đi, anh ở đây.” Tô Mễ gật đầu, cuối cùng kháng cự không được, cả người ủ rũ trực tiếp hôn mê.

Thư Tinh Lãng đắp chăn lên, đẩy đầu tóc ướt đẫm vì mồ hôi, hôn lên khuôn mặt ửng hồng của cô, thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái rời giường đi tắm rửa. Chờ xử lý xong hết, Thư Tinh Lãng mới thỏa mãn ôm Tô Mễ ngủ.

Ngày hôm sau Tô Mễ tỉnh lại, ngoài ý muốn thấy Thư Tinh Lãng cũng ở trên giường, giống như ngày đầu tiên, lúc trước là anh dậy sớm hơn so với cô. Nhìn khuôn mặt đối diện đang ngủ say, Tô Mễ nhịn không được liền tinh tế đánh giá. Hai hàng lông mày rậm và đen cùng với vết sẹo trên trán khiến anh trông nghiêm nghị khi không cười, nhưng Tô Mễ thấy anh không hề xấu xí chút nào, ngược lại nếu không có vết sẹo này, không biết anh còn làm mê hoặc biết bao nhiêu người phụ nữ khác, hừ! Tô Mễ tự hào nghĩ. Đôi mắt đen nhánh bị che khuất, nhưng lông mi dày làm cô hâm mộ không thôi, môi có chút mỏng nhưng có thịt, khi hôn nhất định rất thoải mái. Đột nhiên nghĩ đến chuyện này khiến Tô Mễ không tự giác đỏ mặt.

“Có hài lòng không?” âm thanh của Thư Tinh Lãng đột nhiên vang lên, dọa cô nhảy dựng. Nghĩ đến việc mình vừa yy(*), cô chột dạ mà lên tiếng, “Chào buổi sáng.”

(*)YY là một từ được cư dân mạng Trung Quốc sử dụng với một ý nghĩa đen tối và thô tục. Thông thường, trong sinh học XX là con gái, XY là con trai, thì YY thể hiện con trai nhưng không thích con gái, lại tự tưởng tượng ra những hình ảnh trong đầu giúp bản thân tự thỏa mãn nhu cầu sinh lý.

Thư Tinh Lãng nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng cùng ánh mắt trốn tránh cũng không tiếp tục trêu đùa cô nữa, “Tiểu Mễ, chào buổi sáng.” Ở trên môi cô đặt xuống một nụ hôn sau đó quan tâm hỏi: “Trên người em có chỗ nào thấy không thoải mái không?”

Tô Mễ nghe xong liền cảm nhận tinh tế tình trạng bản thân lúc này, “Tê. . .” Cô phát hiện eo mình không còn là của bản thân nữa, tay chân hình như có cái cân nặng ngàn tấn đè lên, so với những thứ này, l*и cô sưng tấy ngược lại không cảm giác được gì. Cô không khỏi hờn dỗn nói: “Tay đau, chân đau, thắt lưng cũng đau. . .”

Thư Tinh Lãng cưng chiều nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, khóe miệng mỉm cười duỗi tay qua: “Anh xoa cho em.” Vừa nói vừa xoa eo cô, chậm rãi ấn ấn để giảm bớt cảm giác đau nhức.