Chương 2.1: Về nhà

Không bao lâu sau, Thư Tinh Lãng mang theo hơi nước bước ra, thay quần áo của mình. Người trên mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay săn chắc có lực. Phía dưới mặc quần dài màu vàng nhạt, khóe miệng hơi cong lên, cả người tràn đầy sức sống.

Sau khi ra cửa nhìn thấy Tô Mễ đã ăn xong ngồi trên ghế nhìn anh, “Em ăn chưa? Dạ dày có đỡ hơn chút nào không?” anh thấy khay chỉ thiếu mấy món điểm tâm, vài miếng trái cây, sữa bò uống hết. Thư Tinh Lãng nhịn không được nhíu mày, nghĩ thầm cô ấy ăn uống cũng quá ít rồi, dạ dày giống như không tốt lắm, về sau phải tĩnh dưỡng tốt mới được.

Thấy anh đi ra, Tô Mễ có chút khẩn trương, chẳng qua trước đó anh đối với cô quan tâm khiến cô cảm thấy cần phải nói lời cảm ơn. Nghe thấy anh hỏi chuyện, cô lấy hết can đảm nhìn vào đôi mắt anh nói: “Em ăn rồi, dạ dày cũng đỡ hơn rồi, cảm ơn anh!”

Tô Mễ nhếch mép cười, lúc đi học cô đặc biệt nghiêm túc, thành tích cũng tốt. Nhưng cha mẹ cô chỉ quan tâm đến em trai có học tốt hay không. Mà cô cũng không có bạn thân, cô vốn là người có tính cách hướng nội, nghĩ thầm bạn học khi cùng cô tiếp xúc nhìn vào mắt cô sẽ thấy không thoải mái, sau đó dần dần nếu không có lý do bắt buộc họ cũng không nguyện ý cùng cô nói chuyện.

Thậm chí lên đại học có nam sinh cá biệt muốn theo đuổi cô, nhưng gọi cô lại bị cô nhìn thẳng, lại quên lời muốn nói. Lúc đó cô ngẫu nhiên nghe thấy có người bàn tán cô mới biết được. Tô Mễ biết như vậy không tốt lắm, nhưng cô không nghĩ sẽ sửa.

Nhưng mà Thư Tinh Lãng thật thích, chẳng qua anh không thích cô khách khí với mình như vậy, cũng biết không thể nóng vội, vì thế mới lắc đầu nói sang chuyện khác: “Vậy em thu dọn một chút, anh mang em về nhà, ngày mai có thời gian liền đem hành lý của em dọn qua.”

Tô Mễ nghe được từ ‘về nhà’ trong lòng chấn động, nhà, ở trong lòng cô rất ấm áp, khiến người khác muốn hướng đến. Hiện tại, cô cùng người đàn ông trước mặt này sẽ trở thành một gia đình mới, sẽ bắt đầu một chương mới trong cuộc đời, tuy rằng không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng trước mắt xem như không xấu.

Vì vậy cô cũng không nói gì thêm, cầm quần áo của mình vào phòng tắm, thay đổi quần áo, hủy đi mái tóc. Cô không tắm rửa, rốt cuộc bên ngoài vẫn có người ở, hơn nữa còn là đàn ông, cô cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng co mang kính đen liền muốn thu dọn. Đôi mắt cô vốn bị cận, không đến 3 độ, nhưng cô vẫn đeo kính.

Nhìn Tô Mễ thu dọn đơn giản, quần jean áo ngắn tay, tóc buộc lại thành đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú bị kính đen che lại. Người cao đến ngực anh, làn da trắng nõn, khung xương cân đối, mông tròn trịa đầy đặn. Bộ ngực cũng không phải loại sóng gió mãnh liệt, nhưng nhìn ra được một bàn tay có thể nắm trọn, ừm, anh thật mong chờ.

Trong lòng Thư Tinh Lãng đem Tô Mễ nhào nặn một lần, trên mặt lại tươi cười nói: “Được rồi chứ? Chúng ta đi thôi.” Nói xong tự mình cầm lấy túi xách của Tô Mễ, đợi đến khi ra khỏi phòng liền trực tiếp dắt tay Tô Mễ.

Tô Mễ vốn đi phía sau anh, đột nhiên lòng bàn tay nóng lên, liền phát hiện tay mình bị người khác nắm lấy, cô có chút không thích ứng được, nhưng không biết làm sao để từ chối, vì vậy cứ im lặng để anh dắt đến lúc lên xe.

Khoảng hai mươi phút sau bọn họ lái xe vào một khu biệt thự, nơi này mới được xây dựng, gần trung tâm thành phố, giao thông thuận lợi, đô thị hóa cũng rất tốt, đến nỗi căn phòng Thư gia chuẩn bị cho anh cũng không dự định ở.

Tuy rằng mấy năm trước Thư Tinh Lãng ra nước ngoài, nhưng anh ngẫu nhiên về nước thấy khu biệt thự này đang được xây dựng liền quyết định ở đây luôn. Ở nước ngoài mấy năm, anh làm việc bán thời gian và giao hàng, sau đó bắt đầu học kinh doanh với những người bạn của mình, nỗ lực nhiều năm cũng kiếm được tiền, cha mẹ đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, từ trước đến nay đều trong quan tâm. Nhưng trong chuyện liên hôn này, anh cũng nên cảm ơn họ, đem cô về dưới cánh chim của mình.