Edit: Đào Chước
Beta: Yuri
Tiểu Vi chuyển cái ghế qua một bên rồi ngồi lên, miệng nói: “Anh Vũ Phi, để em tra án cùng anh.”
Vũ Phi hỏi: “Cô không có việc để làm à?”
“Việc của em chính là phối hợp giúp anh điều tra phá án, hai người chúng ta chính là ‘cặp đôi súng thần’ của cục cảnh sát.”
“Cặp đôi súng thần?”
“Em là viên đạn anh là nòng súng, mỗi ngày hạnh phúc vui vẻ phá án.”
Châu Ngư vỗ võ tay: “Thơ hay thơ hay.”
Vũ Phi lập tức đứng bật dậy: “Sao em lại tới đây?”
Châu Ngư nâng cổ tay: “Ship hoa quả.”
“Không cần đâu,” Tiểu Vi nói: “Anh Vũ Phi đã có hoa quả rồi.”
“Không sao,” Vũ Phi nói: “Đại Ngư, em mang hoa quả gì vậy?”
“Chuối của vùng nhiệt đới, xoài của vùng nhiệt đới, thanh long vùng nhiệt đới,” Châu Ngư nói: “Còn có một phần canh đương quy cẩu kỉ còn nóng hôi hổi đây.”
Châu Ngư cũng xách ghế đến ngồi bên cạnh Chu Phi, tay cầm lấy tài liệu vụ án lên xem.
Tiểu Vi chu chu mỏ: “Tài liệu của vụ án đều là những tài liệu cơ mật cả.”
Vũ Phi: “Đại Ngư sẽ không nói cho người ngoài biết.”
“Vậy cũng đâu được,” Tiểu Vi nói: “Quy định của cục cảnh sát, không cho phép người không có liên quan được tiếp xúc đến tài liệu vụ án.”
“Đại Ngư là tiểu thuyết gia, nói không chừng có thể cung cấp cho chúng ta hướng đi hoàn toàn mới thì sao?”
“Anh nghiên cứu lâu như thế cũng không nghĩ ra cách giải quyết, anh ta thì có thể giúp được gì?”
Châu Ngư nói: “Tôi biết.”
“Đừng có mà mạnh miệng.”
“Đưa tôi một tờ bản đồ thành phố A, thêm… một cây thước và một chiếc bút máy.”
Vũ Phi đưa tất cả những thứ được yêu cầu cho Châu Ngư, ra hiệu Tiểu Vi và Tiểu Lưu giữ yên lặng.
Châu Ngư vạch ra trên bản đồ vài đường bút, hỏi: “Tên sát nhân biếи ŧɦái có phải đã từng xuất hiện ở Tần Lĩnh?”
Tiểu Vi hứ một tiếng: “Chỉ giỏi đoán bừa.”
Châu Ngư lại vạch thêm vài nét: “Không chỉ có đường Tần Lĩnh, hắn ta còn từng xuất hiện tại đường Châu Sơn, đường Tung Sơn.”
Tiểu Lưu ngó nghiêng vài người trong phòng, nói: “Không sao, tình huống này rất bình thường, dù cho là cảnh sát chuyên nghiệp như chúng tôi cũng có lúc phán đoán sai lầm mà.”
Châu Ngư lại vẽ một vòng tròn lên bản đồ: “Tôi biết có thể bắt hắn ta ở đâu.”
Tiểu Vi nói: “Anh có biết một lần cảnh sát xuất quân tiêu tốn biết bao nhiêu nhân lực vật lực không? Lúc này xin anh đừng có làm loạn thêm nữa.”
Reng, reng, reng.
Điện thoại nội tuyến của cục cảnh sát vang lên.
“Anh Phi, tình hình mới nhất, tên biếи ŧɦái gϊếŧ người xuất hiện ở đường Tần Lĩnh. Chúng tôi điều tra còn phát hiện hắn có đi qua đường Châu Sơn và đường Tung Sơn.”
“Đệt!” Tiểu Lưu nói: “Thần tiên sao mẹ ơi?”
Vũ Phi đi đến bên cạnh Châu Ngư, nhìn thấy một vòng tròn đỏ tươi in trên bản đồ – đường Tùng Giang.
Cửa trường học.
“Tề Minh, cậu đi chậm chậm chút đi.”
Tề Minh đeo cặp sách trên lưng: “Cậu đừng đi theo tớ nữa.”
Lâm Khải nói: “Tớ lo cho cậu mà, nhỡ đâu cậu gặp phải tên biếи ŧɦái gϊếŧ người thì làm sao bây giờ?”
“Tớ vốn có ý định kéo hắn chết chùm, thêm cậu thì thành hai người chúng ta cùng ăn hành.”
“Sức chiến đấu của hai người chúng ta nào có kém như vậy?”
“Chỉ có cậu kém thôi.”
…
Tề minh hỏi: “Ngộ nhỡ đυ.ng phải hắn, cậu sẽ làm thế nào?”
“Gọi 110 thôi.”
“Tớ đứng một bên nhìn cậu gọi 110 á hả?”
“Cậu có thể nấp ở phía sau lưng tớ, yên lặng nhìn tớ và tên biếи ŧɦái gϊếŧ người chém gϊếŧ lẫn nhau.” Lâm Khải nói: “Cậu cũng có thể cổ vũ cho tớ, hoặc chụp vài tấm ảnh lưu niệm.”
Tề Minh bất ngờ chộp lấy bả vai của Lâm Khải: “Tỉnh mộng thôi em. Đυ.ng phải hắn ta, tớ còn phải mất công bảo vệ cậu.”
Lâm Khải trong lòng mừng thầm, nhỏ giọng nói: “Chính miệng cậu nói đó.”
“Vâng, vậy nên mau mau ai về nhà nấy, đợi đến lúc trời tối thì càng đáng sợ.”
“Nhà cậu còn xa lắm đó!”
“Thật muốn theo tớ về nhà hả?”
Con đường này càng ngày càng hẻo lánh, người trên đường càng lúc càng thưa thớt.
Lâm Khải hỏi: “Đây là đường Tùng Giang hả?”
Tề Minh gật gật đầu: “Gần chỗ này có một chợ giao dịch nông sản quy mô lớn, thời gian buổi sáng rất đông người qua lại, trời tối lại thưa thớt.”
Đường về nhà Tề Minh bắt buộc phải đi qua chợ giao dịch nông sản này.
Bây giờ đang là tháng hai, trời tối sớm. Các cửa hàng trong chợ nông sản đều đã đóng cửa, thoạt nhìn âm u quỷ dị, trên mặt đất còn vương vãi lá rau thối nát.
Lâm Khải nghe thấy tiếng người nức nở.
Ở góc tường cách đó không xa có hai người đang xảy ra tranh chấp.
Một trong hai người mặc đồng phục học sinh cấp ba, người còn lại mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu đen.
Người mặc áo đen dùng một chiếc khăn tay bịt kín mũi của cậu học sinh kia, động tác giãy giụa của cậu ta ngày càng nhẹ đi.
Tên gϊếŧ người biếи ŧɦái!
Người áo đen nghe thấy tiếng bước chân, hắn ta rút ra một bơm kim tiêm từ trong túi áo khoác.
Tề Minh ném cặp sách cho Lâm Khải, quát: “Buông cậu ta ra.”
Tề Minh biết cậu học sinh kia.
Tào Dương lớp 10, lúc thường cũng thích bóng rổ. Các nét trên khuôn mặt Tào Dương rất dịu dàng, cậu ta còn để tóc mái, là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ sinh.
Mặt của tên đó đã bị khẩu trang che kín, hắn nói: “Nhóc con, đừng có xen vào chuyện của người khác.”
“Tôi nhắc lại một lần nữa, buông cậu ta ra.”
Người áo đen xiết tay ôm Tào Dương vào lòng: “Chúng mày đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần chúng mày tiến lên một bước, mạng của thằng oắt này sẽ đi tong. Vứt điện thoại của hai đứa mày qua đây.”
Trên mặt Tào Dương tràn ngập hoảng loạn, nhưng cậu ta vừa mới hít phải thuốc của tên áo đen kia, thân thể không có một chút sức lực để giãy giụa.
Lâm Khải và Tề Minh liếc mắt nhìn nhau, cả hai bỏ điện thoại của mình đặt xuống đất.
Tay của tên áo đen khóa chặt phần cổ của Tào Dương, mang theo cậu ta từ từ đi giật lùi ra phía sau, Tề Minh có nói sao cũng không thuyết phục được hắn ta thả người, thật sự bó tay hết cách.
“Đưa cặp cho tớ, chúng ta đi về nhà.”
Kẻ mặc áo đen nghe lời ấy vội nói: “Chúng mày mau cút đi.”
Tề Minh cầm lại cặp, thình lình ném nó về phía tay của tên đó.
Kẻ mặc áo đen theo phản xạ giơ tay lên chắn, Tào Dương nhân cơ hội này giãy khỏi tay hắn.
Tên áo đen chửi lớn một tiếng, kim tiêm trên tay nhanh chóng đâm hướng cổ của Tề Minh.
Động tác của tên áo đen đó quá nhanh, Tề Minh không có thời gian để tránh thoát.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Khải lao ra chắn trước mặt Tề Minh.
Đầu truyền đến một cơn choáng váng xây xẩm, Lâm Khải ngã vào người của Tề Minh, nói: “Cậu mau đi đi.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Bốp bốp bốp.”
Lâm Khải có cảm giác ai đó đang tát vào mặt mình.
“Đừng chạm vào người tôi, cuộc sống cá nhân của tôi rất là loạn. Tôi có tận mấy người bạn giường, vừa mới phát hiện bản thân bị SIDA, virut trong cơ thể đã xảy ra biến dị, dù có đeo bao làm cũng không thể tránh khỏi đâu đâu đâu.”
“Khụ khụ.”
Tiếng ho này hơi quen nha.
Lâm Khải trừng mắt, cậu nhìn thấy trần nhà trắng xóa, một cái bàn thật lớn, còn có ống kính của camera.
Camera?
Lâm Khải ôm ngực ngồi dậy: “Đây là nơi nào?”
“Đồn cảnh sát.” Vũ Phi nói: “Nhờ việc em hăng hái ra tay trừ gian diệt bạo, tên gϊếŧ người biếи ŧɦái đã bị bắt giữ rồi.”
Lâm Khải cuối cùng cũng nhìn rõ mọi thứ trước mắt, mọi người trong nhà trọ, còn có thật nhiều các chú cảnh sát, cùng với chị gái phóng viên đang cầm camera.
Chị gái phóng viên.
Phóng viên.
“Chị là phóng viên của tờ Bản tin buổi chiều của thành phố A, nghe nói đến nghĩa cử cao đẹp của các em, bọn chị đặc biệt đến đây để phỏng vấn.”
“Mọi lời em vừa nói đều là mê sảng đóoooo.”
Theo thói quen của tờ Bản tin buổi chiều của thành phố A, tin đầu đề nhất định sẽ là kiểu, “Học sinh cấp ba hăng hái làm việc nghĩa sau khi tỉnh lại đã nói ra bí mật kinh thiên địa!”
Vũ Phi vỗ vỗ vai Lâm Khải, nói: “Yên tâm, tin tức lần này bọn họ không dám viết linh tinh.”
Lâm Khải hỏi: “Tề Minh đâu rồi?”
“Cậu nhóc đi cùng em đó hả?” Vũ Phi nói: “Cậu ấy đang làm bản tường trình vụ việc, một chút nữa là xong rồi.”
Viết xong tường trình, Tề Minh lập tức tìm đến chỗ Lâm Khải.
Vũ Phi ho một tiếng: “Chúng ta ra ngoài thôi.”
Tề Minh ngồi xuống một bên, nói: “Đây là lần đầu tiên tớ vào đồn cảnh sát đấy.”
“Vậy là tớ hơn cậu rồi.” Lâm Khải trêu: “Đây là lần thứ hai tớ vào.”
Tề Minh hỏi: “Tại sao cậu lại chắn cho tớ?”
“Chuyện này mà cũng cần có lí do?”
Tề Minh lặng một chút: “Cảm ơn.”
“Tớ không muốn nghe câu nói này.”
“Vậy cậu muốn nghe cái gì?”
Lâm Khải nhìn sâu vào mắt Tề Minh: “Tớ muốn một đáp án.”
“Chỉ cần là cậu hỏi tớ chắc chắn trả lời.”
“Tề Minh,” Lâm Khải tự cổ vũ bản thân: “Cậu có bằng lòng, cậu có bằng lòng trở thành… trở thành…”
“Lâm Khải, chúng ta là bạn tốt, bạn thân nhất, cả đời đều sẽ như vậy.”
Lâm Khải cúi thấp đầu, “Ồ.”
“Nhưng mà, một đời quá dài lâu, tớ không biết cậu có đồng ý cùng tớ đi hết đường không.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Ông giời ơi,” Cao Khải che miệng: “Cậu ta nói vậy thật hả?”
Owen: “Mùa xuân của em trai tiểu Khải đến rồi.”
“Em cũng không biết nữa,” Lâm Khải ôm đầu nói: “Lúc sau cậu ấy nói những gì em đều không nhớ rõ.”
Cao Khải hỏi: “Sau đó thì sao? Hai người có làm gì nữa hay không?”
“Cậu ấy nắm tay em.”
“Sau nữa thì?”
“Không có.”
“Không có?” Cao Khải nói: “Thằng nhóc em cũng không biết phải chủ động làm cái gì à?”
“Lúc đấy em vui quá nên quên hết luôn.”
Cao Khải tức muốn chết: “Lúc thường thì không ngoài ba câu lại nhắc đến Tề Minh. Bây giờ đến lúc cần phát huy thì lại kém cỏi thế là sao hả?”
Lâm Khải cũng rất bực. Cậu mỗi ngày đều trông chờ có cơ hội ở cùng Tề Minh. Hiện giờ vất vả chờ đến rồi, lại không làm được chuyện gì.
Tức tới muốn lật bàn.
Di động của Lâm Khải đổ chuông.
Là tin nhắn của Tề Minh: Mau xem avatar.
Avatar của Lâm Khải là một con mèo, không có vấn đề gì mà.
Lâm Khải: Làm sao cơ?
Tề Minh: Xem avatar của tớ.
Avatar của Tề Minh đổi thành một chú mèo long vàng, trông rất ngoan ngoãn biết điều.
Trường học.
Trên bàn học của Lâm Khải có một túi kẹo.
Lâm Khải hỏi: “Cậu cho tớ à?”
Tề Minh cúi đầu, nhỏ nhỏ ừ một tiếng.
“Không cón cái khác sao?”
“Cậu còn muốn cái gì?”
Lâm Khải nói: “Thư tình, hoa tươi, còn có vé xem phim.”
Tề Minh bật cười: “Tham lam.”
“Tớ đâu có ép cậu làm, toàn là cậu tự nguyện đấy chứ.”
Tề Minh cười hỏi: “Muốn xem phim gì?”
“Phim tình cảm.”
“Dạo này có một bộ phim cũng khá ổn,” Tề Minh nói: “Tần Thủy Hoàng và Hán Vũ Đế đại chiến Julius Caesar.”
“Cậu chắc chắn bộ phim này tồn tại?”
“Trung Mỹ hợp tác, bao gồm lịch sử của Trung Quốc và phương Tây, câu chuyện của ba người đàn ông vĩ đại cùng yêu một người phụ nữ, vì thế mà xảy ra chiến tranh.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng thời cúi đầu.
Lâm Khải cầm lấy tay Tề Minh, cảm nhận được độ ấm từ cánh tay của cậu ấy.
Tề Minh nói: “Yên tâm đi, không phải là mơ.”
“Ừ.”
“Tối hôm nay đưa tớ về nhà.”
Văn phòng.
Triệu Uông Dương nói: “Bạn học Lâm Khải, em hot rồi.”
“Dạ?”
Tất cả cơ trên mặt và các cơ khác trên người Triệu Uông Dương đều đang phát ra tín hiệu “bạn học Lâm Khải, em hot hòn họt, hot đến khét rồi.”
“Lãnh đạo trường học đã biết được chuyện em không màng khó khăn làm việc nghĩa, chuẩn bị tổ chức một buổi diễn thuyết vào thứ năm này, mục đích là để em chia sẻ câu chuyện của bản thân.”
“Cũng đâu phải chỉ có mỗi mình em, còn Tề Minh nữa mà.”
“Tôi biết còn có cả em ấy.” Triệu Uông Dương nói: “Nhưng em ấy đâu bị thương.”
???
Triệu Uông Dương tiếp tục nói: “Không bị thương thì làm sao chứng minh được là em ấy cũng tham gia cứu người? Làm sao chứng minh được em ấy thấy việc bất bình chẳng tha?”
“Đây là kiểu logic gì chứ?”
“Chúng ta trước không nói chuyện này, nếu phải lên bục diễn thuyết em sẽ nói về vấn đề gì?”
“Cảm ơn cha mẹ em đã sinh ra em, cảm ơn các thầy giáo cô giáo đã dạy dỗ, cảm ơn tất cả những ai luôn ủng hộ em.”
“Và?”
“Em, cảm thấy vô cùng vinh dự, vô cùng hạnh phúc.”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Triệu Uông Dương gợi ý: “Em có thể nói thêm một chút về diễn biến cụ thể của sự việc.”
“Em lúc đó luôn đứng ở phía sau được Tề Minh bảo vệ, cuối cùng phải hạ gục hắn cũng không phải là chủ ý của em.”
Sự việc tổng cộng kéo dài năm phút đồng hồ, bốn phút năm mươi giây đầu Lâm Khải đều đứng ở sau lưng của Tề Minh.
“Nếu vậy,” Triệu Uông Dương nói: “Tôi giúp em viết một bài phát biểu.”