- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay
- Chương 14: Cuộc chiến trên sân bóng rổ
Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay
Chương 14: Cuộc chiến trên sân bóng rổ
Edit: Bánh
Beta: Yuri
Cho dù Tề Minh được rất nhiều người thích, nhưng mà không ai dám đứng ra hô to “Tề Minh cố lên”.
Nữ sinh bên lớp 10/3 mặc dù thích Tề Minh hơn, nhưng vẫn hô: “Lưu Truyền Phi cố lên, đánh bại Tề Minh!”
Nữ sinh 10/6 nhìn khuôn mặt đẹp trai anh dũng của Tề Minh, quên luôn cổ vũ.
Lưu Truyền Phi đứng trước mặt Tề Minh, thái độ cực kỳ khoe khoang.
Tề Minh quay đầu lại nhìn Lâm Khải một cái. Trong mắt cậu ta tràn đầy hâm mộ.
Lâm Khải vỗ một cái lên đùi mình, đứng lên.
Khí thể không thể thua được. Càng không thể để cho Tề Minh hâm mộ người khác!
Lâm Khải đi tới trước mặt nữ sinh lớp 10/6, hô to: “Tề Minh Tề Minh cậu mạnh nhất, cậu chính là ông hoàng trên sân bóng rỗ!”
Sân bóng tổ hoàn toàn yên tĩnh. Nữ sinh 10/3 nhìn Lâm Khải, ngẩn người, sau đó hô lớn: “Lưu Truyền Phi đẹp trai nhất!”
“Tề Minh đẹp trai nhất!”
“Lưu Truyền Phi giỏi nhất!”
“Tề Minh giỏi nhất!”
Mỗi câu hô, nữ sinh lớp 10/3 đều bước về phía trước một bước, Lâm Khải cũng bước về phía trước một bước.
Đội bóng rổ của hai lớp lùi về sau mấy bước, nhường sân cho bọn Lâm Khải.
“Lưu Truyền Phi Lưu Truyền Phi, chúng tôi bay cùng cậu!”
“Tề Minh Tề Minh, nổ ầm vì cậu!”
“Cmm!”
“Bộ tôi sợ cậu chắc?”
Sân bóng rổ lập tức trình diễn cảnh tượng mổ nhau khi gà giành ăn. Lâm Khải nắm lấy bím tóc của một nữ sinh, noi: “Lưu Truyền Phi của lớp mấy người chính là rác rưởi!”
Nữ sinh ôm đùi Lâm Khải, quật cậu ngã xuống, nói: “Tề Minh Tề Minh, như con gà mẹ!”
“Lưu Truyền Phi Lưu Truyền Phi, một đàn gà rừng bay xung quanh cậu!”
“Cmn cậu chửi ai đó?”
“Chửi lớp cậu rác rưởi đó thì sao!”
“Bộ lớp cậu không phải có một con gà rừng sao?”
“Gà rừng nào sao tôi không thấy? Bây giờ tôi đang làm một món ngon ― tay xé gà!”
“Gà rừng mắng ai?”
“Gà rừng mắng ngươi!”
Trương Cường trợn mắt há mòm, “WTF, tình huống gì đây trời!”
Lộc Phi: “Dã man quá thô lỗ quá, nhưng mà vui thật đấy.”
“Hay, hay, xuất sắc thật. Thật là lợi hại. Không chỉ đánh nhau với nữ sinh, còn đánh nhau với một đám nữ sinh. Cậu đánh nhau thì thôi, còn là vì một nam sinh mà đánh nhau! Cậu ăn học như thế đó à!”
Triệu Uông Dương mới từ nơi khác trở về liền chạy nhanh vào lớp.
Không có một ai trong lớp cả, Triệu Uông Dương tìm một vòng, rốt cuộc tìm được học sinh mình trên sân bóng rổ. Khi đó tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn Lâm Khải cùng nữ sinh đánh nhau, ngay cả Triệu Uông Dương trở lại cũng không biết.
Triệu Uông Dương nắm chặt tay Lâm Khải, nói: “Cậu muốn tôi làm sao với cậu đây hả Lâm Khải? Cậu nói thử xem! Rốt cuộc cậu có bao nhiêu ngạc nhiên mừng rỡ khi tôi không biết vậy?”
Lâm Khải che cánh tay mình lại: “Em làm vậy vì hình tượng của lớp.”
“Hình tượng của lớp ta là đánh nhau? Là khi dễ con gái?”
“Bọn họ làm nhục Tề Minh, chính là làm nhục mọi người trong lớp chúng ta, cũng chính là làm nhục cô.”
“Cậu che chở Tề Minh đến như vậy, cậu là vợ cậu ta sao?”
“He he, he he he.”
Quả thật Lâm Khải không nhịn được, che miệng cười lên. Nếu như Tề Minh nguyện ý, đừng nói
là vợ, vợ bé, ở rễ Lâm Khải cũng nguyện ý.
“Cậu còn mặt mũi mà cười nữa hả?”
Triệu Uông Dương bóp đùi Lâm Khải, nói: “Cậu không muốn giải thích à?”
“Có!” LÂm Khải nói: “Là bọn họ động thủ trước, em chỉ tự vệ thôi.”
“Ha hả,” Triệu Uông Dương cười một tiếng, “Nếu cậu biết nhiều đến vậy, sau này đi học ngành Luật đi?”
“Cũng được đấy ạ.”
“Tôi thì thấy không được. Nếu cậu cứ hồ nháo như vậy, chưa kịp thi đại học thì cậu đã game over rồi!”
“Cô à, cô đừng tức giận.”
“Tôi không tức giận, tôi không tức giận.”
Lâm Khải nói: “Tức giận rất dễ làm cho người ta già đi. Cô nhìn đi nếp nhăn trên mặt cô đã bắt đầu xuất hiện rồi kìa.”
Chung cư.
Quả táo trên tay Cao Khải lập tức rơi xuống đất.
“Tiểu Khải? Em bị sao vậy?”
Đồng phục của Lâm Khải dơ dáy còn lủng mấy lỗ nữa, tóc cũng bù xù, còn dính vài miếng lá.
Cao Khải hỏi: “Em bị người ta kéo vào rừng cây nhỏ làm chuyện ‘mây mưa’ sao?”
Lâm Khải ném cặp lên ghế sô pha, nói: “Con gái!”
“Em bị con gái kéo vào rừng cây nhỏ làm chuyện ‘mây mưa’ sao?”
“Một đám con gái!”
“Em bị một đám con gái kéo vào rừng cây nhỏ làm chuyện ‘mây mưa’ sao?”
Lâm Khải lười giải thích, đặt mông ngồi lên ghế sô pha.
Còn Lâm Khải rất có hứng thú với chuyện này, hỏi: “Rốt cuộc như thế nào?”
“Em đánh nhau với con gái. Một đám con gái luôn.”
“Lý do?”
“Vì… một thằng con trai.”
“Quào.”
Lâm Khải hỏi: “Mọi người đâu rồi?”
“Ông chủ Tống đi ra ngoài rồi, Châu Ngư đang ở trong phòng, Owen về nhà rồi.”
“Sao Owen về nhà vậy?”
“Hình như nhà có chuyện gì đó, cần em ấy trở về.”
“Sao em có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?” Lâm Khải đếm ngón tay, nói: “Buổi ký tên của Châu Ngư gặp Cách Cách Vu, lần đầu tiên ông chủ Tống ra ngoài là để ly dị, lần thứ hai ra ngoài là mang tiểu Tống về.”
“Owen có viết tiểu thuyết đâu.” Cao Khải suy nghĩ theo Lâm Khải, nói: “Không lẽ em ấy tìm một bạn gái, sản xuất ra tiểu Owen?”
“Ai biết được?”
Tống Hải ở quán rượu.
Tề Lộc Minh đẩy cửa phòng ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng không có mở miệng.
Tống Hải nói: “Ngồi đi.”
“Có chuyện thì nói thẳng ra đi.”
Tống Hải nhét một tấm thẻ ngân hàng vào túi Tề Lộc Minh, nói: “Đây là tiền cưới của tôi. Không cần từ chối, đâu có ai mà có bạn kết hôn lại không gửi tiền cưới đâu.”
Tề Lộc Minh cười một tiếng, nói: “Cảm ơn ông chủ Tống.”
Ba chữ “ông chủ Tống” từ trong miệng Tề Lộc Minh nói ra tràn đầy ý châm chọc.
Tề Lộc Minh đưa một tấm thiệp mời đỏ tươi cho Tống Hải, nói: “Nếu như bạn kết hôn, liệu ông chủ Tống có cho một chút thể diện cho tôi không?”
Tống Hải hỏi: “ Hai người quen nhau khi nào?”
“Gần đây. Coi mắt.”
“Người nhà ép sao?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không phải vậy.” Tề Lộc Minh nói: “Tôi lại không phải con nít, nên vì tương lai của mình mà suy nghĩ.”
Tống Hải cúi đầu, “Người đó chắc chăm sóc anh tốt lắm.”
“Ha ha, “ Tề Lộc Minh hỏi: “Ông chủ Tống còn chuyện gì nữa không?”
“Thật xin lỗi.”
“Thật xin lỗi?”
“Vì tôi quá yếu đuối. Vì tôi không xứng với anh. Giờ anh có hạnh phúc mới, là chuyện tốt.”
“Bệnh thần kinh.”
Sau khi Tề Lộc Minh đi ra ngoài, Tống Hải xé nát tấm thiệp mời.
Rốt cuộc là Tống Hải phụ lòng Tề Lộc Minh nên anh không có tư cách đi vào đời sống của Tề Lộc Minh.
Tề Lộc Minh không có nói cho Tống Hải biết. Anh yêu Tống Hải nhất, cũng bị thương sâu nhất.
Tề Lộc Minh tặng thanh xuân của mình cho Tống Hải, mọi sự can đảm đều cho Tống Hải.
Mọi ôn nhu cũng cho Tống Hải.
Tề Lộc Minh ít nói ít cười, đơn giản là vì anh đã đem toàn bộ tươi cười cho Tống Hải.
Tề Lộc Minh là một người kiêu ngạo, cho nên anh không muốn níu kéo gì. Tống Hải cũng không đáng để anh níu kéo.
Trái tim đã bị thương một lần, không thể may vá lại được.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Thơm quá đi!”
Lâm Khải đi theo mùi hương vào phòng bếp, hỏi: “Ông chủ Tống, anh đang làm món gì vậy?”
“Bánh flan.”
Tống Hải làm mỗi người một phần bánh flan. Anh bưng chén ngon nhất đi vào phòng Châu Ngư.
Phòng Châu Ngư không có bật đèn. Anh mặc một bộ quần áo đen thui, đang ngồi gõ chữ rất nhanh.
Tống Hải múc một muỗng bánh flan, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Châu Ngư, nói: “Nếm thử một chút đi.”
Châu Ngư nhìn Tống Hải một cái, há miệng ra.
Bán flan rất mềm, có vị ngọt của caramel.
Châu Ngư nói: “Một muỗng nữa.”
Tống Hải cầm muỗng, hỏi: “Tự ăn hay để tôi đút cậu?”
“Sao cũng được.”
“Cậu cứ viết tiểu thuyết đi, để tôi đút.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cốc cốc cốc.
Cao Khải đứng lên, nói: “Nhất định là Owen trở lại!”
Đúng là Owen trở lại. Nhưng không chỉ có mình Owen trở về.
Cao Khải nhìn cảnh sát đứng bên cạnh Owen, hỏi: “Anh ta là ai?”
Owen nói: “Đến tìm đại Ngư.”
Cảnh sát nói: “Chúng ta đã gặp nhau, quên rồi?”
“Quán bar nào? Hay là buổi họp? Chẳng lẽ là…”
Owen bịt kín miệng Cao Khải lại, nói: “Đồn cảnh sát! Cách Cách Vu!”
“À!”
Cao Khải nhớ ra rồi.
Sau khi Cách Cách Vu hiện nguyên hình, bọn người Cao Khải đã đưa anh ta đến đồn cảnh sát, phụ trách làm biên bản chính là vị sĩ quan cảnh sát trước mặt này.
Cảnh sát cười nói: “Tôi hôm nay tới là để gặp Châu Ngư, vụ án kia của mọi người đã có kết quả đầu tiên, tôi tới nói cho anh ấy tiến triển bây giờ.”
“Mời anh vào.” Cao Khải nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay Châu Ngư gặp một vài chuyện cho nên tâm tình không tốt lắm. Anh đừng để ý.”
Mấy ngày nay cảm xúc của Châu Ngư như gió lốc, anh mặc một chiết hoodie có mũ, không nói một lời nào nhìn cảnh sát.
Cảnh sát đưa một phần ghi chép ra, nói: “Cái này là bản ghi chép của chúng tôi, người tên Cách Cách Vu đó đã thừa nhận anh ta phạm tội. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, vụ án này có thể sắp kết thúc rồi.”
Châu Ngư cầm lấy bản ghi chép, không biết là đang nghiêm túc nhìn hay là đang ngẩn người.
Cảnh sát hỏi: “Có tâm sự?”
Châu Ngư gật đầu một cái.
“Muốn kể cho tôi nghe không?”
Châu Ngư lắc đầu một cái.
“Vậy tôi có thể kể chuyện của tôi được không? Anh đại Ngư.”
Châu Ngư nhìn cảnh sát, “Anh biết tôi?”
Đây là câu nói dài nhất Châu Ngư nói trong một tuần này.
“Biết,” cảnh sát lấy mũ xuống, nói: “Tôi là fans của anh, luôn muốn tâm sự với anh, nhưng mà không có dịp.”
“Tôi là gay, chỉ nghe gay tâm sự.”
“Tình cờ quá, tôi cũng vậy.”
“Anh nói đi.”
“Tôi tên Vũ Phi. 187, 78, 24, 1.”
“Tôi không có hỏi anh cái này.”
Vũ Phi nói tiếp: “Tôi tốt nghiệp từ học viện thể dục Vũ Hán, làm bộ đội hai năm, bây giờ là một người cảnh sát, bình thường thích bóng rổ và đọc sách, nhất là sách của anh đại Ngư.”
“À.” Châu Ngư nói: “Cậu thật ưu tú.”
“Vấn đề của tôi là, tôi FA lâu lắm rồi, bây giờ có cách nào để thoát kiếp hay không?”
“Bước một: Download một cái app, bước hai: Up ảnh chụp của anh lên, bước ba: Chú ý sức khỏe thân thể.”
“Tôi không tin mấy người trên mạng.”
“Vậy thì download app Tiểu Lam Điểu*, anh có thể tự quay video, dễ dàng có fans.”
*小蓝鸟: một app hẹn hò trên mạng bên Trung Quốc như Tinder, Easr Meet East, v.v…
Vũ Phi bắt lấy tay Châu Ngư, nói: “Nhưng mà tôi càng muốn tìm một bạn trai trong thực tế, tôi không thể chờ nổi nữa rồi.”
Châu Ngư lui về sau một tí, “Anh thích loại hình nào? Tôi có thể đề cử cho anh.”
“Không nên thông minh quá, tôi sợ sau này không giữ được. Tốt nhất biết nấu cơm, mỗi ngày tôi tan tầm, về nhà muốn ăn đồ ăn nóng hổi. Nếu như viết tiểu thuyết thì tốt hơn, bởi vì tôi cũng rất thích tưởng tượng về cuộc sống trong tương lai.”
“Ừ.”
“Đúng rồi, nhất định phải ăn nói vụng về.”
“Tại sao?”
“Như vậy, mỗi lần tôi âu yếm có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của người đó. Lúc cãi nhau cũng không sợ mình bị ủy khuất.”
Châu Ngư đã lui đến góc tường. Vũ Phi hỏi: “Bằng lòng cho tôi một cơ hội không?”
“Tôi không có gì cả.”
“Chúng ta có thể cùng nhau phấn đấu.”
“Chúng ta chỉ mới quen nhau lần đầu.”
“Đúng lúc xác minh câu nói, ‘Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên’.
Châu Ngư bị Vũ Phi ấn xuống giường. Mặc dù mỗi tuần Châu Ngư đều đi tập gym, nhưng mà căn bản không phản kháng được một người đã từng đi làm bộ đội.
“Anh mà không dừng tay tôi sẽ gọi cho 110.”
“Tôi là cảnh sát.” Vũ Phi buông lỏng tay ra, nói: “Yên tâm, tôi không có ép anh. Cho tôi một cơ hội đi.”
Châu Ngư nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vũ Phi, nói: “Được.”
Vũ Phi sửa soạn lại áo hoodie của Châu Ngư: “Tôi nghiêm túc.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay
- Chương 14: Cuộc chiến trên sân bóng rổ