Công phu không phụ lòng người, tuy đời trước “Lại Ca” chưa từng khế ước bất kỳ sinh vật biến dị nào, nhưng dù sao cũng sống nhiều năm như vật, khả năng sử dụng tinh thần lực là thứ mà Lại Ca hiện tại không thể so sánh cùng.
Hai Lại Ca kia tuy không ra, nhưng họ chẳng những dùng chung cơ thể với bản thể Lại Ca, mà cả sóng tinh thần cũng giống nhau như đúc, nên khi Lại Ca thật sự cần thì ký ức tinh thần thể nào đó không bị niêm phong kỹ sẽ xuất hiện trong tiềm thức Lại Ca.
Lại Ca rốt cuộc thành công hiểu được ý Dây leo Móng quỷ dùng tinh thần lực truyền đạt cho anh trước khi hết thời gian huấn luyện, một người một dây leo bắt đầu thuận lợi trò chuyện với nhau.
“Ây nha, con người ngu ngốc như ngươi rốt cuộc có thể nghe hiểu lời ta nói.” Dây leo Móng quỷ tỏ vẻ ta rất mệt, sợi leo vung vẩy.
Khóe miệng Lại Ca cong lên, búng dây leo nhỏ.
Dây leo Móng quỷ quất anh.
Một người một dây leo chơi đùa với nhau, Thằn Lằn Con bị bỏ quên nửa ngày, tức giận rồi!
“Tê tê, tê tê tê tê tê tê!”
Lại Ca sờ đầu Thằn Lằn Con, nhìn đôi mắt lạnh băng của Thằn Lằn Con, anh lại liên tưởng đến người nào đó.
Mà vẻ mặt của Thằn Lằn Con lúc này trông như đang tức giận lên án anh nɠɵạı ŧìиɧ.
Lại Ca càng nghĩ càng thấy hài, bật cười ha ha.
Thằn Lằn Con cắn ngón tay anh, nghiến răng một cái, buông ra, rồi bò đi như bay.
Nó muốn đi hỏi ma ma, làm thế nào để đuổi Dây leo Móng quỷ đáng ghét kia đi. Trực giác nguy hiểm nói cho nó biết, nó sắp mất người đút cơm.
Lại Ca gọi Thằn Lằn Con, nhưng Thằn Lằn Con bò nhanh như bay, mau chóng biến mất trong bóng đêm.
Cùng ngày, Lại Ca mang Dây leo Móng quỷ ra khỏi trò chơi, về nhà.
Dây leo Móng quỷ vừa đến Trái Đất đã có biểu hiện bệnh tật không khỏe, toàn bộ dây leo đều héo.
Lại Ca lo lắng không thôi, không kịp mua qua mạng, nên chạy đến cửa hàng hoa gần nhà mua thật nhiều đất dinh dưỡng và dịch dinh dưỡng, để Dây leo Móng quỷ tự mình chọn.
Dây leo Móng quỷ chọn lựa để nhấm nháp một ít, rồi hấp thụ rất nhiều loại quả của cây họ dây leo như quả nho, quả nho không hạt, quả Thánh Nữ và dưa leo, sau đó bất động cuốn trên cổ tay Lại Ca.
Lúc đầu Lại Ca rất lo lắng, nhưng qua liên kết tinh thần, anh biết Dây leo Móng quỷ chỉ tạm thời rời vào trạng thái ngủ đông, đang điều chỉnh bản thân, thì mới yên tâm.
Ngày kế, Lại Ca lại vào Phế tích Thành Thiên sứ để rèn luyện. Ở trạm xe, anh chẳng những gặp được Thằn Lằn Con, mà còn gặp được con đầu đàn có thân thể rất lớn của đàn Thằn lằn Lưng sắt.
đầu đàn của Thằn lằn Lưng sắt tựa hồ ở khảo sát Lại Ca giống nhau, nhìn chằm chằm hắn nhìn nửa ngày.
Lại Ca bị nó nhìn tê cả người.
Con đầu đàn Thằn lằn Lưng sắt bỗng há mồm nhổ ra một cục thịt màu tím, Thằn Lằn Con rất thèm, nhưng không nhúc nhích.
Thằn lằn Lưng sắt dùng đầu lưỡi to đẩy cục thịt màu tím đến trước mặt Lại Ca.
Lại Ca thử dùng tay cầm lên: “Cho tao à?”
“Tê tê!”
“Cảm ơn.” Lại Ca không biết đây là cái gì, nhưng nghĩ chắc không phải thứ gì không tốt.
Con đầu đàn Thằn lằn Lưng sắt thấy Lại Ca nhận cục thịt tím, thì dùng móng vuốt to đẩy đẩy Thằn Lằn Con đến trước mặt Lại Ca.
Đầu Lại Ca hiện dấu chấm hỏi: “Đây là?”
Ánh mắt Thằn lằn Lưng sắt lạnh băng trừng anh: Đã thanh toán phí ủy nhiệm rồi rồi, giao con trai ta cho ngươi trong thời gian ngắn. Nếu ngươi đối xử với nó không tốt thì sẽ xé nát ngươi!
Từ khi Lại Ca thiết lập liên kết tinh thần với Dây leo Móng quỷ thì nhạy cảm với cảm xúc của sinh vật phi nhân loại hơn trước nhiều, còn có thể hơi hiểu ý đối phương muốn truyền đạt.
“Mày muốn giao Thằn Lằn Con cho tao, để tao mang nó đi à?” Lại Ca buồn rầu, “Nhưng tao không biết mang nó đi như thế nào. Hơn nữa, nó còn nhỏ như thế, mà chỗ sau này tao cần đến đa số đều nguy hiểm…”
“Tê tê!” Con đầu đàn Thằn lằn Lưng sắt tỏ vẻ nguy hiểm cũng không thành vấn đề, con non phải lớn lên, phải khỏe mạnh hơn mẹ, tất nhiên cần không ngừng được mài dũa trong chiến đấu. Mà Phế tích Thành Thiên sứ tuy không tệ, nhưng quá nhỏ, sinh vật biến dị ở đây cùng lắm chỉ lên được cấp 5, dù chúng có vượt qua cấp 5 để có thể rời khỏi Phế tích, thì cấp bậc cao nhất ở Thiên sứ tinh cũng chỉ là cấp 6, muốn nâng cấp lên cao hơn còn khó hơn rời khỏi Thiên sứ tinh.
Tư chất của nó có hạn, rời đi hay không cũng không sao cả, nhưng đứa con trai này của nó, trời sinh tinh thần lực đã dị thường, năng lực thiên phú cũng khác thường, làm mẹ, nó không muốn con mình bị giới hạn ở Thành Thiên sứ và Thiên sứ tinh. Nó hy vọng con mình có thể có tương lai to lớn hơn.
“Mày muốn giao Thằn Lằn Con cho tao thật à?” Lại Ca hỏi.
Đầu đàn của đàn Thằn lằn Lưng sắt dùng ánh mắt lạnh băng trừng anh: Ngươi dám từ chối thử xem. Nếu không phải vì ngươi có gien nguyên thủy, nếu không phải vì ngươi lấy ra những loại quả tự nhiên đó, nếu không phải vì sâu được nướng bằng ngọn lửa của ngươi không giống như thường, mà những thứ đó lại có lợi lớn cho sự trưởng thành của con ta, thì làm sao ta lại để cho đứa con bảo bối của mình đi cùng ngươi? Tê tê!
Lại Ca cái hiểu cái không, nhưng anh nhạy cảm mà cảm nhận được, nếu anh dám từ chối, thì hôm nay đừng hòng nguyên vẹn rời khỏi Phế tích Thành Thiên sứ. Lại Ca cũng rất thích Thằn Lằn Con, nhưng không biết trong tương lai Thằn Lằn Con có thể lớn đến chừng nào. Giờ còn nhét trong túi được, trong nhà cũng thoải mái cho nó bò khắp nơi, nhưng sau này nó mà lớn như mẹ mình thì phải làm sao?
Ánh mắt Lại Ca chạm vào ánh mắt của con đầu đàn Thằn lằn Lưng sắt, sợ luôn: Được rồi, vấn đề sau này thì để sau nay nghĩ.
“Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Thành lập khế ước đồng bạn à?” Lại Ca hỏi.
Khoai Chiên kịp thời lên tiếng: “Bạn có thể hỏi con non Thằn lằn Lưng sắt biến dị có đồng ý trở thành đồng bạn khế ước để rời đi với bạn hay không, nếu đối phương đồng ý, thao tác kế tiếp mời giao cho chức năng khế ước đồng bạn của trò chơi.”
Lại Ca trầm mặc một giây: “Cần bao nhiêu tinh tệ?”
Khoai Chiên: “Không nhiều lắm, 100 000.”
Lại Ca bỏ luôn trò chơi mà đi nói chuyện với con đầu đàn Thằn lằn Lưng sắt.
Trải qua cuộc nói chuyện gian nan, con đầu đàn Thằn lằn Lưng sắt để Thằn Lằn Con cắn ngón tay Lại Ca chảy máu. Thằn Lằn Con hấp thụ máu của Lại Ca, cất giữ ở chỗ nào đó trong cơ thể. Con đầu đàn Thằn lằn Lưng sắt lại cho Thằn Lằn Con phân bố một ít chất lỏng để Lại Ca hấp thụ.
Một ít chất lỏng này thôi mà Thằn Lằn Con phân bố đến cực kỳ đau đớn.
Lại Ca nhẹ nhàng vuốt ve trán Thằn Lằn Con, giơ tay tiếp được chất lỏng màu tím nhạt Thằn Lằn Con phun ra.
Chất lỏng vừa chạm lòng bàn tay anh đã thấm vào da, mãi đến khi hoàn toàn biến mất.
Giọng trẻ con của Khoai Chiên không vui vẻ lắm, giống đứa trẻ đang giận dỗi, nói: “Chúc mừng người chơi, con non Thằn lằn Lưng sắt biến dị thành công thành lập liên kết tinh thần với bạn, tự nguyện trở thành bạn đồng hành khế ước của bạn. Bạn có thể mang theo nó.”
Khóe môi Lại Ca gợn lên, trí năng Khoai Chiên hình như còn nhân tính hóa hơn anh nghĩ.
“Tê tê.” Thằn Lằn Con mệt mỏi bò lên bàn tay Lại Ca.
Lại Ca cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Thằn Lằn Con, để nó vào trong túi mình. Cầm cục thịt tím kia nhét vào trong miệng, Thằn Lằn Con đã nói với anh đây là thứ tốt, bảo anh mau ăn.
Cục thịt tím khác trong suy nghĩ của anh, cũng không khó ăn, thịt rất non, có mùi tanh nhàn nhạt, nhưng chẳng có vị gì, Lại Ca nuốt cả cục thịt.
Con đầu đàn Thằn lằn Lưng sắt thấy Lại Ca ăn xong cục thịt màu tím thì mới rời đi.
Lại Ca vẫy tay: “Tao sẽ thường xuyên mang Thằn Lằn Con về đây.”
Thằn lằn Lưng sắt cũng không quay đầu lại.
Lại Ca lại lần nữa kéo dài huấn luyện thời gian, lần này hắn cố ý đi cửa thành, nhưng còn chưa tới đạt nơi đó, đã bị người ngăn lại.
“Xin hỏi, anh là người bán hoa quả tự nhiên, Lại Ca à?” Đoàn người cản lại anh.
Nửa giờ sau, Lại Ca tươi cười đưa Thằn Lằn Con ra.
Mà trong nửa giờ này, ba Lại đang trông cửa hàng thì thấy mỗi loại quả trong nhà mình không ngừng giảm bớt, trong đó quả táo bị giảm nhiều nhất, tiếp theo là chuối, quả Thánh Nữ và quả dâu tây.
Mí mắt ba Lại giật giật, nghĩ thầm may mà trong cửa hàng không có khách. Nếu không khách đang chọn táo, mà bỗng thấy thiếu mất một tầng, thì chắc bị dọa chết khϊếp?
Thằn Lằn Con đến nhà họ Lại, nó không héo hon như Dây leo Móng quỷ, nó chỉ cần thích ứng trong chốc lát, đã sôi nổi bò khắp nơi, như đang khám phá địa bàn.
Lại Ca bảo nó đừng chạy ra khỏi phòng, rồi mặt mày hớn hở xem tài sản của anh.
Lãi rồi lãi rồi, bán hoa quả đúng là lãi quá, bao gồm cả mấy con sâu biến dị anh săn cùng Dây leo Móng quỷ và Thằn Lằn Con cũng bán được giá cao.
Giờ tài khoản trong trò chơi của anh tăng lên 200 000. Người dẫn đầu toàn người chặn anh lại là một người giàu có, mở mồm liền nói với anh vụ buôn bán giá trị 1 triệu.
Lúc ấy anh thật sự động lòng, nhưng suy xét mãi, thì anh vẫn tỏ ra miễn cưỡng, nói chỉ có thể cung cấp một ít hoa quả tự nhiên, không có hoa quả dị hóa.
Có người trong đoàn người kia tỏ ra không hài lòng, nhưng bị người dẫn đầu ép xuống. Đối phương rất lễ phép mà tỏ vẻ có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
Cuối cùng, Lại Ca dựa theo giá mà Đoạn Lệ báo lúc trước làm giá cả cho hoa quả bình thường, bán cho họ một đống hoa quả, tổng thu được 200 000 tinh tệ.
Nhiều tinh tệ như thế phải tiêu thế nào nhỉ?
Dựa theo thư thông báo của trò chơi, chữ “quỷ” xuất hiện nhiều lần, có khi trò chơi lần này là kiểu thần quái, dù không phải, thì cũng khác với hai bàn chơi chưa.
Phải chuẩn bị một ít vũ khí và vật phẩm phòng thân thần quái, còn cả vũ khí thông thường, ngoài ra, đồ ăn nước uống cũng phải chuẩn bị nhiều hơn.
Lại Ca mở giao diện cửa hàng ra, vừa nhờ Khoai Chiên tư vấn, vừa chốt đơn.
Mua xong hết những vật muốn mua, Lại Ca bỗng hỏi Khoai Chiên: “Khoai Chiên, cậu có thể nhận tiền tiêu vặt không?”
Khoai Chiên: “A?”
Lại Ca cười tủm tỉm nói: “Cậu vẫn là bé con mà, bé con nên có tiền tiêu vặt. Hồi trước, tôi không có tiền, nên không cho cậu được. Giờ dư dả hơn chút, một nghìn đủ không?”
Khoai Chiên chợt tắt tiếng, lúc lâu sau cũng chưa ra.
Lại Ca nhún vai, đi tắm.
Đêm đó, 22:55.
Lại Ca nằm trên giường nhắm mắt lại, anh không thể để đầu óc trống rỗng, cứ nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày.
Buổi sáng nay anh đã dành để bổ sung nhiều loại hoa quả vào cửa hàng, còn bàn với ba mẹ đăng tuyển một người giúp đỡ. Kết quả, ông bà nội anh lại đến, tinh thần sáng láng mà nói rằng họ giờ đang nhàn rỗi không có việc gì, cơ thể cũng đã khôi phục, nên so với ở nhà nghỉ ngơi, thì thà đến cửa hàng giúp đỡ, nhân tiện hoạt động một chút.
Lại Ca không muốn hai ông bà mệt nhọc, nhưng hai ông bà sức khỏe tràn đầy, nói nếu để cho họ nhàn rỗi thì mới dễ bệnh, họ muốn đến cửa hàng giúp đỡ.
Sau đó, mẹ Lại nói để hai ông bà lại đây, thường ngày cũng không cần làm việc nặng gì, chỉ cân hoa quả rồi thu tiền, trông cửa hàng, lúc rảnh thì tán gẫu với mọi người, như vậy cũng có thể khiến cuộc sống của hai ông bà phong phú hơn.
Lại Ca bị người nhà thuyết phục, nên không đăng tuyển người nữa.
Còn về chuyện của Đái Kiếm Hoa, sau khi mẹ anh biết Đái Kiếm Hoa gây hại cho anh, thì cố ý làm như vô tình mà tìm hiểu tin tức của nhà kia. Theo như tin tức mới nhất bà nghe được từ những người khác, thì đã có cảnh sát tìm tới nhà họ, hình như có liên quan đến một vụ án mạng. Còn Đái Kiếm Hoa mấy ngày này vẫn bị ba mẹ nhốt trong nhà, khi bị cảnh sát đưa ra từ trong nhà thì trông vẻ mặt rất bất bình thường, đầu tóc bù xù, quần áo ăn mặc lung tung.
Lạc Vịnh và chồng chính thức ở riêng, nghe nói đang khởi tố ly hôn.
Ba Đái cũng bị cảnh sát đưa đi. Nghe nói khi bị đưa đi, một người đàn ông hơn 50 tuổi mà không ngừng khóc thét.
Lại Ca miên man suy nghĩ, không chú ý tới thời gian đã qua 23 giờ.
Đinh!
Lại Ca mở to mắt, thì thấy một cái lò vi sóng ngay trước mặt, tiếng vừa rồi là tiếng nhắc nhở lò đã quay xong.
“Cậu đầu bếp, đêm nay ăn khuya món gì?” Một bóng người cao lớn xuất hiện trước cửa phòng bếp, lạnh nhạt hỏi.
Lại Ca quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đeo mặt nạ, đôi mắt lạnh nhạt như không chứa bất kỳ cảm tình gì kia đã làm lộ thân phận của hắn.
Lại Ca không biết mình có bị bệnh hay không, mà lại thấy đôi mắt tăm tối sâu hun hút không tìm được tình cảm kia thật xinh đẹp.
“Đây là chỗ quỷ quái nào?” Lại một giọng nói khác.
Lại Ca quay đầu lại lần nữa mới phát hiện trong phòng bếp còn có những người khác.
Người nọ có một đầu tóc ngắn dựng đứng, thân không cao lắm, tay để trên bàn nguyên liệu, trước mặt để một đống thịt đang được xử lý, trên người mặc bộ đồ đầu bếp trắng tinh, đeo tạp dề đen.
Cô gái bên kia bàn nguyên liệu cũng tỉnh lại. Cô cũng mặc đồ đầu bếp, hình như đang làm điểm tâm, lúc này thì đang quay người nhìn những người khác.
Lại Ca tự nhìn mình, quả nhiên cũng mặc đồ đầu bếp.
Bên ngoài cũng dần có tiếng động. Người đàn ông trẻ tuổi đeo mặt nạ có ánh mắt lạnh nhạt đi đến sau lưng Lại Ca, ngó lò vi sóng từ vai anh, như là rất tò mò bên trong đang quay nóng cái gì.
Lại Ca: Đồ tham ăn!