Chương 26: Bắt chuột đất (12)

Một đám đại thằn lằn cùng nhau lao lên tầng 2, từ cầu thang bò lên tầng 3.

Thằn lằn con bò lên lưng con đầu đàn, cũng muốn đi theo.

Con đầu đàn mở miệng phát ra tiếng tê tê.

Thằn lằn con ngoan ngoãn bò xuống từ lưng thằn lằn to, rồi lại trở về bên người Lại Ca, thái độ lập tức thay đổi, cực kỳ kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn anh: “Tê tê!” Không ăn được, lại đưa một quả đây!

Lại Ca nhìn đám thằn lằn to bò lên tầng 3, chọc 99 đỏ: “Thằn lằn Lưng sắt có thể đấu với Dây leo Móng quỷ không?”

Đoạn Lệ tránh ngón tay anh, hỏi: “Cậu cố ý à?”

Lại Ca kêu oan, “Tôi nào có thông minh như thế. Làm sao tôi biết được một quả nhãn lại có thể dẫn Dây leo Móng quỷ trên tầng tới? Lại càng không thể biết Thằn lằn Lưng sắt sẽ vì bị cướp một quả nhãn, mà vọt lên tầng trên báo thù.”

Đoạn Lệ: “Cậu có dự báo.”

Lại Ca câm nín không trả lời được. Anh có thể nói anh thật sự không nhận được dự cảm về chuyện này, hoàn toàn là trùng hợp không?

Tiếc là anh nói ra, thì 99 đỏ cũng không tin, mà người xem phát sóng trực tiếp cũng sẽ không tin.

Được rồi, coi như là anh có chỉ số thông minh tận hai trăm tám, bày mưu tính kế quyết thắng ngàn dặm đi. Lại Ca bóc một quả nhãn, đang định cúi người đút cho thằn lằn con, thì thằn lằn con đã gấp không chờ nổi mà tự mình bò lên, bò thẳng lên cánh tay anh, há mồm nhằm ngón tay anh mà cắn.

Lại Ca vội thả tay, thịt quả rơi vào mồm thằn lằn con.

“Bên trong có hột.” Lại Ca chưa dứt lời, đã thấy thằn lằn con răng rắc nhai hột, “Xem ra răng mày…”

“Ầm!” Tiếng nổ mạnh vang lên.

“A —” Dưới tầng chợt có tiếng hét chói tai.

Cầu thang có tiếng chạy vội, tiếng đánh nhau, và tiếng người kêu rên.

Lại Ca lập tức sử dụng năng lực nhìn xuyên qua, có vài người đang chạy trên cầu thang tầng hầm, giờ vẫn đang ở tầng -3, đằng sau còn mấy người chạy theo. Cách người chạy cuối không đến mười mét là đám sâu nhiều như sóng chiều đen bò theo sát.

Sâu bò đầy vách tường, mặt đất, không chỗ nào là không thấy.

Có người vừa chạy vừa ném chất nổ, sâu bị nổ chết không ít, nhưng có càng nhiều sâu bò lên, nháy mắt đã ăn hết đám sâu bị nổ chết.

Mà ăn những con sâu đó xong, chúng lại lập tức to hơn, bò càng nhanh hơn.

Người chạy cuối bị sâu đuổi kịp, anh ta hét lớn, gọi người đằng trước giúp anh ta.

Nhưng người chạy trước không ai quay đầu lại.

Người nọ bực tức chửi rủa, khua cây súng đã hết đạn đánh gϊếŧ những con Sâu đất đang vây lên.

Nhưng vô ích, chỉ trong nháy mắt, người nọ đã bị đàn sâu bao phủ, kêu lên đau đớn lăn lộn trên mặt đất, chỉ lát sau đã im bặt không tiếng động.

Khi sóng sâu đi qua, ngoài quần áo và giầy tất thì xương cốt của người nọ cũng chẳng còn, bị những con sâu đó ăn sạch.

Lại Ca thấy tình hình này, thì vội lấy ra một quả thanh long, bóc vỏ rồi cắn.

Đoạn Lệ ghé mắt: Lại là một loại quả mới.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, những người mở dùng chung vị giác hạnh phúc hô to.

Càng ngày càng nhiều người mở dùng chung vị giác, cùng hưởng thụ vị thanh long ngọt lành non mềm. Không quá ngọt, vị ngọt vừa phải tạo cảm giác mát lành độc đáo, ăn một miếng răng môi còn đọng vị, ăn một quả là có thể no bụng.

Tinh tinh, tinh tinh, không ngừng có người thưởng cho Lại Ca.

Nhưng Lại Ca tắt thông báo thưởng, nên không biết tài sản của mình trong trò chơi đang tăng lên nhanh chóng.

Cũng có người ghen ghét một kẻ dị dạng lưng còng lại có thể ăn trái cây tự nhiên mà nhiều người có tiền cũng không ăn được, càng giận anh có nhiều loại đồ ăn khác nhau, nên thà tiêu tiền cũng phải trừng phạt anh, khiến anh không thoải mái.

Lại Ca kêu "A” lên một tiếng, cả người ướt đẫm, lãnh đến phát run.

Thằng con rùa đáng chết, là ai, giội anh nước lã!

Lại Ca lạnh run lập cập nhưng vẫn cố ăn xong quả thanh long, rồi thay thế năng lực thị lực đặc biệt của nhãn.

Thanh long, giúp anh có được thể chất của rồng lửa và năng lực phun lửa.

Lại Ca biết cách dùng năng lực này theo bản năng, cơ thể hơi nhảy lên, trên người bốc khí nóng, nước lạnh bốc hơi hết, chưa đến mấy giây, trên người anh lại khô ráo.

Thị lực không còn tốt như nãy nữa, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dáng.

Lúc trước, anh chọn nhãn mà không chọn thanh long, bởi vì khi anh nhìn qua thanh long thì biết thứ này tuy hiệu quả nhưng có một khuyết điểm lớn.

Thanh long vì tăng mạnh thể chất của người ăn lên nhiều, nên sau khi ăn qua một tiếng, sẽ bị suy yếu mất ba tiếng.

Mà suy yếu đến mức nào, thì Lại Ca chưa thử.

Nhưng hiện tại không phải lúc lo lắng chuyện một tiếng sau, nếu anh không ăn thanh long, thì chắc một phút cũng không chịu được.

Tiếc là chưa đến mùa sầu riêng chín, nên trong cửa hàng nhà anh không bày. Những loại quả khác cũng có khuyết điểm, hoặc không có có trong cửa hàng. Trước mắt, thanh long là quả dị năng có hiệu quả tốt nhất.

Lại Ca lắc đầu, tóc và lông mày nháy mắt biến thành màu lửa đỏ.

Đoạn Lệ thấy thú vị, dán sát vào, còn duỗi tay đi sờ tóc Lại Ca.

Tóc Lại Ca bỗng bừng lên lửa cháy.

“Ha, lần đầu sử dụng, chưa quen thao tác lắm.” Lại Ca cười tự giễu, học cách thu hồi ngọn lửa.

Đoạn Lệ nhìn đầu anh, không nói gì.

Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Tóc tôi!”

Phòng phát sóng trực tiếp vang lên tiếng đập bàn cười to: “Trọc trọc!”

Có vài tiếng hâm mộ lẫn trong tiếng cười: “Có loại năng lực này, thì tôi chấp nhận trọc mỗi ngày.”

Thằn lằn con trong lúc Lại Ca bị giội nước lạnh thì chạy sang bên cạnh, đôi mắt đen vàng không tạp chất nhìn chăm chú vào Lại Ca, dường như đang tò mò vì sao con người này tự dưng lại ướt đẫm, rồi lạnh như băng, lạnh hơn cả nhiệt độ cơ thể của thằn lằn chúng nó.

Nhưng chỉ trong chốc lát, con người này đã bắt đầu tỏa khí nóng, lại nháy mắt mấy cái, thì trên đầu anh đã bốc lửa!

Thằn lằn con lúc này thì cũng không dám tới gần Lại Ca, chạy vòng quanh anh mấy vòng.

Lại Ca nghe thấy tiếng vang trên cầu thang càng ngày càng gần thì vội chạy đến chỗ lan can tầng 2, vẫy tay hô to với mấy người chạy đằng trước: “Thái Kỳ, chú Bart, ở bên này! Chạy sang bên này, đừng lên tầng! Trên tầng cũng nguy hiểm!”

Hóa ra chạy đằng trước là đội viên của đội Ba tàn một ngốc bị phân tán của Lại Ca, Thái Kỳ, Bart và Bernie đều ở đây, đằng sau họ có vài người đi theo.

Tai nghe của Lại Ca khi tinh thần lực bùng nổ cũng hỏng rồi, nên anh ném vào không gian quả nho.

Thái Kỳ nghe thấy giọng quen tai, ngẩng đầu thì thấy cậu lưng còng quen thuộc, nên cắn răng, đang chạy vội thì chuyển hướng, không lên tầng, mà dựa vào lan can tầng 1 để đu lên tầng 2.

Bart và Bernie ở phía sau Thái Kỳ cũng nhảy lên theo.

Trên mặt ba người đều đeo kính nhìn xuyên đêm, hiển nhiên là rất quen thuộc với tình hình trong phế tích Thành Thiên Sứ.

Mấy người phía sau họ hơi do dự, nhưng cũng thay đổi phương hướng, nhảy lên tầng 2.

Mấy người tiếp theo sau đó lại không hề do dự mà chạy thẳng lên tầng trên.

Lại Ca thấy người phụ nữ tóc vàng và đồng đội mới của cô ta, nhưng nhóm 4 người giờ chỉ còn 3 người, đang cùng mười mấy người chạy lên tầng.

Lại Ca hô hai lần trên tầng có nguy hiểm, nhưng những người đó không để ý đến anh, nên anh cũng không nhiều chuyện nữa.

Sâu đất bò ra, một nhóm bò lên cầu thang, một nhóm tràn vào đại sảnh tầng 1.

“Lại Ca, cậu còn sống. Thật tốt quá. Lúc trước, chúng tôi định liên hệ cậu, nhưng chúng tôi gặp xui đυ.ng phải một đám chuột đất. Đám chuột đất kia kinh động đến Sâu đất. Nên sau đó chúng tôi vẫn luôn phải chạy trốn trong đường hầm dưới lòng đất.” Thái Kỳ vội nói.

Bart mắt lé không nói chuyện, đôi mắt không ngừng quan sát Lại Ca và Đoạn Lệ đứng gần anh.

Bernie bật thốt: “Sao mới chốc lát không thấy mà cậu đã trọc rồi?”

Lại Ca sờ cái đầu mới trọc, thở dài: “Cái giá phải trả khi sử dụng năng lực.”

“Cậu? Cậu có năng lực đặc biệt?” Mắt Bernie sáng lên, lộ vẻ mặt như chợt hiểu ra: “Tôi đã nói là sao cậu chưa chuẩn bị gì mà dám một mình chạy đến phế tích mà, hóa ra cậu là người tài cao, gan to.”

“Đừng nói nữa, chút năng lực kiếm cơm thôi, mới vừa vào tôi đã suýt bị chém chết rồi.” Lại Ca không giải thích nhiều hơn.

Thằn lằn con khi thấy những người khác nhảy lên tầng 2 thì thay đổi nhan sắc. Giờ phút này nó thấy người đút ăn trông bình thường hơn, nên lại bò đến bên chân anh, bò theo ống quần lên thẳng túi anh.

Lại Ca phát hiện, nhưng không quan tâm.

Một người đàn ông trung niên da đen thân cao xấp xỉ 2 mét đi lên trước một bước, giọng nói ồm ồm: “Bart, không giới thiệu cho chúng tôi một chút à?”

Bart xua tay, “Đây là đội viên của đội chúng tôi, Lại Ca. Bên cạnh thì tôi không quen. Lại Ca, họ đều là người bắt chuột, là bạn bè tôi quen ở đội lính đánh thuê, lúc chạy trốn ở dưới kia thì gặp nhau. Được rồi, Sâu đất sắp bò lên rồi, chúng ta phải nghĩ cách đối phó, vì sao không được lên trên tầng?”

Đã có mười mấy con Sâu đất bò lên, Bernie và xạ thủ trong đội người đàn ông kia đứng chỗ vết thủng, dùng súng bắn những con Sâu đất đó.

Lại Ca trả lời: “Trên tầng có Thằn lằn Lưng sắt và Dây leo Móng quỷ.”

Mấy người nghe thấy, hít sâu một hơi.

“Quỷ tha ma bắt, sao lại là hai loài này! Tòa nhà này bị sao thế, dưới tầng hầm có Sâu đất, trên tầng lại có hai loài sinh vật biến dị nguy hiểm muốn chết. Mà giờ cũng không có cách nào chạy ra, tuyết phóng xạ rơi to như vậy. Tầng hầm của kiến trúc khác cũng không đi được, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Người đàn ông đau đầu.

Thái Kỳ hỏi Lại Ca: “Cậu bảo chúng tôi lại đây, là do có cách đối phó rồi à?”

Lại Ca rất dứt khoát mà nói: “Không. Tôi gọi mọi người lại đây vì chỗ tôi đứng hiện giờ là nơi an toàn nhất của tòa nhà này, nhưng có thể an toàn được bao lâu, thì tôi cũng không biết.”

“Tầng 1 là hang ổ của Thằn lằn Lưng sắt?” Thái Kỳ lại hỏi.

“Đúng vậy.”

“Nói vậy là chốc nữa Thằn lằn Lưng sắt sẽ quay về?”

“Chắc vậy.”

“Sâu đất vì sao cứ đuổi theo mấy người không bỏ?” Một giọng lạnh băng bỗng chen vào.

Mấy người đều nhìn về phía Đoạn Lệ.

Thấy hắn không đeo mặt nạ phòng hộ, mọi người đều hoảng hốt, lại thấy nửa khuôn mặt dưới gần như bị cắt nát của hắn, mọi người muốn không phải đeo kính nhìn xuyên đêm.

Thái Kỳ nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Tôi không rõ lắm. Tôi chỉ biết không lâu sau khi đội chúng tôi tập hợp thì gặp phải đám chuột đất bị Sâu đất đuổi theo, chúng tôi vốn định bắt chuột đất, nhưng Sâu đất nhiều quá. Sau đó thì gặp được mấy người này.”

Người đàn ông cũng không đáp án chính xác, chỉ có thể đoán: “Đám chuột đất kia vừa vào đã bị chúng tôi theo dõi. Chúng tôi vẫn luôn đi theo sau chúng, chuẩn bị ra tay với từng đứa, nhưng khi bọn chúng vào đường hầm chưa được bao lâu, thì mọi chuyện đã mất khống chế. Chúng hình như vào nhầm hang ổ của Sâu đất. Chúng tôi biết chỗ đó nguy hiểm, nên không dám đi vào theo, vốn cũng cho rằng đám chuột đất này sẽ không ăn được trái ngọt, nhưng khoảng nửa tiếng sau, bọn chúng đã chạy ra hơn phân nửa, đằng sau có một đoàn Sâu đất đuổi theo. Sau đó Sâu đất càng ngày càng nhiều, bao vây khắp xung quanh, ép cho chúng tôi không thể không chạy theo.”

Lại Ca quay đầu nhìn Đoạn Lệ: “Xem ra đám chuột đất đó lấy thứ gì đó không nên lấy.”

Đoạn Lệ dùng ánh mắt hỏi anh: Năng lực dự báo của cậu cho cậu thấy thứ gì à?

Lại Ca vậy mà như kỳ tích, nhìn cái hiểu luôn, lắc đầu.

Đoạn Lệ và người xem trong phòng phát sóng trực tiếp: Năng lực dự báo yếu như thế thì dùng làm gì!

Người đàn ông dùng cằm hất về phía cầu thang, nói: “Đám chuột đất kia đã chết không ít người trên đường đi, nhưng vẫn còn một phần ba, giờ thì đều đi lên rồi. Ở dưới hầm chúng tôi gặp được hai nhóm chuột đất, nếu không phải vì Sâu đất, thì đã chém gϊếŧ lẫn nhau rồi.”

Bernie hô to: “Mấy người đang bàn gì thế, bên này sắp không chống được rồi! Đoàn quân Sâu đất sắp bò lên!”

Lại Ca vặn cổ dãn chân, tiếp theo để cho anh.

“Oanh!” Một ánh lửa màu xanh từ lan can tầng 2 rơi xuống dưới lan ra.

Sâu đất mới tràn vào đại sảnh tầng 1, đang định bò lên vách tường để vào tầng 2 thì bị bốc cháy toàn bộ, đám sâu mang mùi cháy khét rơi từ trên vách tường xuống.

Lại Ca trợn mắt mồm há hốc, quay đầu.

Trong tay Đoạn Lệ cầm một khẩu súng phun lửa là vật phẩm của cửa hàng trò chơi, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thấy ánh mắt hoảng hốt của Lại Ca, Đoạn Lệ mở miệng: “Nhận được nhiều thưởng, thấy vừa đủ tiền mua khẩu súng này.”

Lại Ca: “…”

Phòng phát sóng trực tiếp: “Chất quá! Người anh em này tầm ngẩm tầm ngầm mà vừa động đã phân thắng bại! Ai biết tên họ thật của anh ta là gì không?”

Lại Ca hơi lo lắng mà nhìn về phía bọn Thái Kỳ, lời nói vừa rồi của 99 đỏ đã lộ ra thân phận chuột đất của hắn, dù không lộ ra hết, thì cũng khiến người ta nghi ngờ.

“Đây không phải lửa bình thường, Sâu đất không sợ lửa bình thường.” Người đàn ông trung niên lẩm bẩm.

“Còn ngây ra đó làm gì? Gϊếŧ sâu đi!” Thái Kỳ hô to.

Mọi người sực tỉnh từ sự kinh ngạc, lúc này cũng bất chấp thân phận của người mặt sẹo, tất cả cùng thi triển bản lĩnh bắt gϊếŧ Sâu đất bò lên tầng 2.

Sâu đất có lớn có bé, con bé chỉ to bằng ngón tay, con lớn thì đường kính cũng to nửa thước (khoảng 15-17 cm). Ngoại hình trông giống con gián, có một đôi kìm sắc bén vô cùng, sáu chân có lông dựng thẳng sắc như lưỡi đao. Cánh của chúng không bay được, nhưng lực sát thương rất lớn, đập lên xuống cũng giống như cánh quạt sắc bén, đập nhanh thì cánh biến thành hung khí, người nào đến gần sẽ bị cắt nát.

Hơn nữa, cơ thể chúng có giáp xác cứng rắn bao toàn thân, rất khó chọc thủng, lửa bình thường cũng không thiếu chết được chúng.

Lại Ca đứng bên cạnh, cảm thấy một ngọn lửa sắp từ đan điền nhảy lên cổ họng, vội mở miệng.

“Lùi về sau, tự bảo vệ tốt chính mình.” Đoạn Lệ duỗi tay kéo một cái, đẩy Lại Ca có thể chất rồng lửa về phía sau.

Một luồng khói toát ra từ miệng Lại Ca, anh ho sặc mấy tiếng:… Tôi có thể phun lửa!

Đoạn Lệ cầm súng bắn lửa nhiệt độ cao đến nghìn độ, phun từ trên cao xuống, phun đến chỗ nào, chết chỗ đó.

Lại Ca không thể thử dùng miệng phun lửa, đổi đường vận chuyển năng lượng, dùng sức đẩy ra một ngọn lửa, bốc lên từ giữa lòng bàn tay.

Ném ra, đập vào một con Sâu đất.

Ngọn lửa sáng lên, được trong chốc lát, tắt.

Lại Ca: “…”

Bernie lui về để đổi đạn thấy toàn bộ quá trình, đồng tình vỗ vai anh, nhin cười, nói: “Tôi giờ đã hiểu cậu nói chỉ để kiếm cơm ăn là ý gì. Với năng lực dị năng này của cậu, tìm được cơm ăn đã không dễ dàng gì rồi.”

Lại Ca: Bôi phân đầy mặt anh bây giờ!

Một con Sâu đất to bằng bàn tay bò đến bên chân Lại Ca, muốn cắn thủng mặt giầy anh.

Lại Ca bực mình nhấc chân, lửa bao quanh chân.

Bẹp! Sâu đất bị dẫm bẹp, thân mình còn tỏa ra mùi thơm đồ nướng.

Lại Ca ngửi, mùi này thơm ghê.

Ngay cả thằn lằn con cũng thò đầu từ trong túi ra, nhìn chằm chằm Sâu đất bị dẫm bẹp nướng chín dưới đất.

Lại Ca tìm được cách gϊếŧ sâu chính xác, không đứng ngây người mà ném lửa ra nữa, mà trực tiếp dùng lửa bao hai tay hai chân, vừa đánh vừa dẫm đám Sâu đất lọt lưới, hầu như cứ một chút là xử lý xong một con.

Mấy con Sâu đất né qua các phòng tuyến khác, bò lên thân Lại Ca từ phía sau, chui vào cổ áo anh, muốn cắn chết anh.

“A!” Lại Ca vừa buồn vừa đau kêu lên, duỗi tay bắt sâu chui vào cổ áo ra, dùng tay bóp chết.

Thể chất rồng lửa cũng giúp anh có da thịt cứng rắn của rồng, Sâu đất cấp thấp cũng không thể cắn thủng da anh.

Sâu đất sau khi bị bóp chết cũng không chảy ra dịch trắng ghê tởm, mà lại bị ngọn lửa đốt bốc lên mùi thơm của thị nướng.

Mùi thơm quá, Lại Ca không nhịn được, nhặt Sâu đất bị anh đập chết ném vào trong không gian, còn đút cho thằn lằn con mấy con.

Thơm nức, vàng giòn, chất thịt tươi mới, ăn siêu ngon! Thằn lằn con ăn nghiện, không chịu chờ, tự mình chuồn ra từ trong túi.

Lại Ca ở đằng trước xử lý sâu, nó bò theo sau ăn. Vì ăn, nó có gan lao đến con sâu to hơn nó gấp 10 lần!

Những người khác đấu với Sâu đất vừa kiệt sức vừa hiểm nguy, bọn Thái Kỳ và Bart tuy thể chất không tệ, kỹ năng chiến đấu cũng đáng ba hoa, nhưng đối diện với đám Sâu đất vô cùng vô tận thì vẫn yếu hơn rất nhiều, hết đạn, hết năng lượng, đành dùng vũ khí lạnh.

Vũ khí lạnh cũng không được nữa, vậy thì chỉ còn mạng.

Lại Ca thấy chú Bart gặp nguy hiểm, nên đến gần ông, bắt mười mấy con Sâu đất đang bò lên thân ông, bóp chết.

Bart thở hổn hển: “Cảm ơn! Cậu mau đi giúp Thái Kỳ, súng của cậu ấy hết năng lượng rồi.”

Lại Ca lại chạy về phía Thái Kỳ, thằn lằn con theo sát sau anh.

Đoạn Lệ quay đầu, thấy Lại Ca vẫn tung tăng nhảy nhót, liền tiếp tục tấn công bọn Sâu đất phía dưới. Trên tầng có năng lượng nỗi sợ nồng đầm không ngừng bay xuống dưới, chờ lát nữa thì hắn sẽ lên đi dạo.

Sâu đất bò lên càng ngày càng nhiều, nhưng vì thứ chúng muốn tìm không ở đây, hoặc có lẽ súng phun lửa của Đoạn Lệ quá mạnh, nên đa số Sâu đất đều bò lên tầng.

Sau một phen ác chiến, Sâu đất ít dần, không có Sâu đất mới bò lên nữa. Mấy người Thái Kỳ và mấy người đàn ông trung niên có thể thở ra một hơi. Ai ngờ vừa quay đầu lại, cậu lưng còng nhỏ nhấc mặt nạ phòng hộ lên, nhét Sâu đất vào trong miệng.