Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Trái Cây

Chương 23: Bắt chuột đất (9)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dựa theo “dự cảm” trong đầu anh, người phụ nữ tóc vàng này sẽ dùng thẻ đạo cụ đặc biệt chuyển dị năng của anh lên người cô ta.

Người phụ nữ tóc vàng không những cướp dị năng của anh, mà còn đập vỡ mặt nạ phòng hộ, ném anh vào đống tuyết phóng xạ.

Anh mất đi dị năng nên cực kỳ suy yếu, nhưng anh không chết, không biết là xui xẻo hay may mắn, anh bị Thằn lằn Lưng sắt coi như lương thực dự trữ mà kéo vào trong ổ. Khi đấy, tầng 1 và tầng 2 tòa nhà này, đâu đâu cũng có vết máy và chân tay gẫy, nhiều con Sâu đất lao đến tấn công, Thằn lằn Lưng sắt bị gϊếŧ chết. Anh được 99 đỏ trở về tìm thấy, mang theo anh vào đường ngầm…

Nhưng kỳ lạ là dị năng bị cướp của anh không phải dị năng “Người trái cây” mà là loại khác.

Điều này khiến anh nghi ngờ “dự cảm” mình nhìn thấy không biết có thật một trăm phần trăm không.

Người phụ nữ tóc vàng tiếp tục mỉm cười, nếu không vì sợ bụi phóng xạ, cô ta sẽ cởi mặt nạ phòng hộ xuống. Kinh nghiệm nói cho cô ta rằng, làm như thế sẽ khiến việc đàm phán hay tiếp xúc với người khác thuận lợi hơn.

Nhưng tên lưng còng này thấy cô ta mà như thấy ma, như muốn tránh thật xa.

“Anh là người chơi à?” Người phụ nữ tóc vàng chủ động mở lời lần thứ ba, bắt đầu bực mình, “Tôi không có ý xấu. Tôi cũng là người chơi. Bên anh chỉ có hai người, bên tôi cũng thế, anh có muốn lập đội không? Từ trước đến nay, trò chơi Bắt chuột đất có rất nhiều người chết, nếu người chơi không đồng lòng hợp tác, thì sẽ dễ bị người bắt chuột diệt từng nhóm.”

Giọng nói, vẻ mặt của người phụ nữ tóc vàng đều rất thành khẩn, người bình thường dù không động lòng cũng sẽ không nghĩ đến chuyện xấu.

Nhưng giọng nói trong đầu Lại Ca lại không ngừng kêu: “Gϊếŧ cô ta!”

“Ngừng! Câm miệng!” Lại Ca ấn huyệt Thái Dương, quát khẽ.

Người phụ nữ thay đổi sắc mặt, “Anh nói cái gì?”

Lại Ca bật cười với người phụ nữi: “Tôi nói là tôi không có ý định lập đội. Tôi còn biết trên người cô có thẻ dời năng lực. Đừng rình rập tôi, thưa cô.”

“Anh nói bừa gì thế!” Lần này người phụ nữ thay đổi sắc mặt thật. Tên lưng còng này sao lại biết cô ta có một thẻ dời năng lực quý hiếm? Sao anh ta lại biết? Dù có là người xem phát sóng trực tiếp, cũng chỉ có thể thấy cô ta nhận được một cái thẻ, chứ không rõ là thẻ gì.

Chẳng lẽ khi đối phương vào trò chơi thì ở ngay gần cô ta, nên anh thấy được hết?

Vì sao anh lại nói thẳng ra? Nếu anh không nói mà lá mặt lá trái với cô ta rồi cướp thẻ kia từ trong tay cô ta thì có phải tốt hơn không?

Người phụ nữ tóc vàng không nghĩ ra được mục đích của tên lưng còng này, nhưng dù thế nào, đối phương nếu đã biết chuyện, thì cô ta không thể để tên này tồn tại nữa. Cô ta muốn gϊếŧ người ngay bây giờ!

Phòng phát sóng trực tiếp cũng vang lên tiếng ha ha và kinh ngạc.

“Xem vẻ mặt tóc vàng, thì chắc cô ta có thẻ đạo cụ đặc biệt như lưng còng nói rồi.”

“Ồ, thẻ dời dị năng, tôi cũng muốn! Có bán không? Mua với một ngàn vạn nhé!”

“Muốn mua vật phẩm trong cửa hàng trò chơi thì lên Tinh Võng mà mua, đừng quấy rồi ở đây. Kỳ lạ thật, chẳng lẽ dị năng của tên lưng còng này có cả biết trước tương lai à?”

“Đúng rồi, dị năng của anh ta thật ra là gì? Lúc trước tôi thấy anh ta có thể tàng hình, có thể tự mình trị thương, còn có thể bỗng nhiên trở nên linh hoạt, giờ còn cả biết trước tương lai nữa. Thế này thì quá trâu bò?”

“Tất cả dị năng đều không có lực công kích, vẫn chưa trâu bò lắm. Tôi nghi là dị năng của anh ta liên quan đến đồ anh ta ăn.”

“Tìm xem đi! Vì sao đến giờ vẫn không có ai đào ra thông tin của tên lưng còng này? Cả tinh cầu anh ta sinh sống cũng không biết?”

Lại Ca không biết người tinh minh đang gia tăng sức lực tìm kiếm lai lịch anh. Anh thấy rõ vẻ mặt người phụ nữ tóc vàng, chắc chín phần là cô ta có đạo cụ đặc biệt dời đi dị năng, nên ngay lập tức cầm thằn lằn con đang nằm trên vai anh lên, ném và ổ của Thằn lằn Lưng sắt.

Nhân lúc Lại Ca không để ý, người phụ nữ tóc vàng không hề do dự, móc khẩu súng đóng băng bỏ túi ra, bóp cò.

Bá! Chỗ Lại Ca vừa đứng bị đóng băng.

Nhưng Lại Ca biến mất!

Lại Ca vào không gian quả nho, lúc này có thể xác định trăm phần trăm là người phụ nữ tóc vàng có đạo cụ đặc biệt, hơn nữa còn không có ý tốt với anh.

Là do cô muốn gϊếŧ tôi trước. Lại Ca lấy ra một quả trứng nát. Đây chắc là trứng thằn lằn hỏng, vỏ trứng nát, bên trong có thằn lằn con chưa phát triển, chỉ còn một nửa thân thể, nát bét, không biết vì sao Thằn lằn Lưng sắc lại giữ quả trứng chết nát bét này..

Thằn lằn con: Đây đồ ăn của ta!

Người phụ nữ tóc vàng ngờ vực, cầm súng đóng băng cẩn thận quan sát xung quanh. Cô ta cũng bật đồ phòng hộ cấp C trên người mình, đồ phòng hộ kéo dài, kim loại màu bạc mềm dẻo như chất lỏng phủ kín khuôn mặt cô ta, vị trí đôi mắt trở nên trong suốt.

Bẹt, có thứ gì đập vào lưng cô ta.

Người phụ nữ tóc vàng chợt quay người, nhưng không nhìn thấy gì.

Người phụ nữ tóc vàng dùng tay sờ lưng mình, chỉ sờ được một thứ nhớt nhớt như bãi nôn.

Người phụ nữ tóc vàng ghê tởm đến mức muốn ọe, lau tay liên tục.

Thằn lằn con bị ném lại vào hang ổ, không biết là do nhớ đến cá trắm đen biến dị con hay sao, mà nó lại bò từ trong hang ổ ra, ngó đầu ra ngoài xem.

Người phụ nữ tóc vàng bực mình trong lòng, thấy thằn lằn con thì bắn một phát.

Một cây gậy bỗng xuất hiện từ hư không, đánh vào cánh tay người phụ nữ tóc vàng.

“Phanh!”

“A —!” Người phụ nữ tóc vàng kêu lên đau đớn, cánh tay lệch khỏi hướng nhắm, vách tường bị đóng băng.

Sợ chết! Thằn lằn con tránh được một kiếp, hai lỗ tai nó bỗng dựng lên xương hình quạt, dũng mãnh lao vào tấn công người phụ nữ tóc vàng.

Lại Ca trợn mắt há mồm, cầm con thằn lằn con đang tìm chết lên, mang vào không gian. Người phụ nữ kia mặc đồ phòng hộ trung cấp, thằn lằn con cả mũi giầy anh còn không cắn thủng, vậy mà còn muốn cắn chết người phụ nữ tóc vàng sao? Không thấy anh cũng chưa dám ra tay à, vì anh biết ra tay cũng vô ích.

Cánh tay người phụ nữ tóc vàng chưa bị gãy, đồ phòng hộ cấp C giúp cô ta chỉ cảm thấy đau đớn.

Bị đập một gậy mà không thấy kẻ địch đâu, người phụ nữ tóc vàng không dám dừng tại chỗ nữa, nhanh chóng chạy về tầng hai, tập hợp với đồng bọn. Mà năng lực đặc biệt vừa có thể cất đồ vật, vừa có thể giấu người của Lại Ca khiến cô ta càng muốn cướp về.

Người phụ nữ tóc vàng rất thông minh, nhìn thấy tầng 2 có thêm nhiều người, nên vừa ngó đầu vào đã kéo đồ phòng hộ giấu xuống phần cổ. Cô ta ra dấu với đồng bọn, gọi gã ta vào phòng chống, rồi mới nhờ đối phương giúp cô ta rửa sạch phía sau lưng.

Làm xong hết thì cô ta mới cùng đồng bọn quay lại chỗ có người.

Ở tầng 1, Lại Ca chờ người phụ nữ tóc vàng rời đi, mới mang thằn lằn con từ không gian quả nho ra.

Lại Ca ném thằn lằn con xuống đất, chỉ vào nó nói: “Coi như phụ huynh nhà mày cứu tao một lần, tao cũng sẽ bảo vệ mày một lần. Làm con thằn lằn non thì mày không thể kiêu ngạo như thế, hiểu không? Trốn vào trong ổ đi, phụ huynh nhà mày chưa về thì đừng có bò ra.”

Quạt xương bên tai thằn lằn con lại dựng thẳng lên, nó phát ra tiếng tê tê từ trong miệng, lưỡi thè ra như đang làm mặt quỷ.

Lại Ca không ngờ thằn lằn cũng có thể phát ra tiếng, nên tò mò nhìn hồi lâu.

Thằn lằn con gan to bò đến gần, móng vuốt nhỏ nhấc lên, ngang ngược mà đè lại mũi giày Lại Ca: Cá!

Lại Ca ngạc nhiên, nhóc con này là đồ ngốc to gan, hay là quỷ thèm ăn vì ăn không cần mạng?

Lại Ca như thấy được bóng dáng người nào đó từ trên người thằn lằn con, nhịn không được nói: “Mày thật ra là anh em thất lạc nhiều năm với 99 đỏ à?”

Thằn lằn con ngẩng đầu, móng vuốt nhỏ vấn ấn không cho đi.

Lại Ca thấy đã sắp đến giờ hẹn với 99 đỏ, không có thời gian điều tra thang tầng bên kia, cũng không định tranh cãi với thằn lằn con, nên tiện tay ném ra một con cá nhỏ. Nhân lúc thằn lằn con bò đi cắn cá trắm đen non, thì anh nhẹ nhàng nhảy lên quầy lễ tân tầng 1, rồi lại nhảy lên bắt hai sợi dây kim loại, dùng lực đu về tầng hai.

Thằn lằn con ngậm cá trắm đen non quay đầu, thấy người đút cá đi mất, nên ngửi mùi rồi đuổi theo. Trong lúc đuổi theo, màu sắc cơ thể nó thay đổi, gần như hòa làm một với kiến trúc tòa nhà.

Mới qua mười phút, mà tầng 2 đã có thêm nhiều người.

Người phụ nữ tóc vàng thấy Lại Ca xuất hiện, ánh mắt tàn nhẫn, đang định cùng đồng bọn xử lý Lại Ca.

Đoạn Lệ nhảy xuống từ lỗ hổng trên tầng.

Lại Ca nhiệt tình chào đón Đoạn Lệ, lấy phân Thằn lằn Lưng sắt ra rồi nói với hắn: “Đến đây, bôi một chút.”

Đoạn Lệ từ chối: “Đừng để thứ đó đến gần tôi.”

Lại Ca mạnh mẽ đề cử: “Đây là thứ tốt, tin tôi đi, rất có ích đấy.”

Đoạn Lệ quả quyết từ chối: “Không cần. Tránh xa ra.”

Lại Ca không tránh xa, nhưng cũng không bắt Đoạn Lệ bôi phân lên.

“Rửa tay.” Đoạn Lệ nghiêm túc nhắc nhở.

Lại Ca không để ý hắn, mà nhìn về phía những người mới đến, đếm thử: “Tám người mới tới.”

Tất cả đều mặc đồ phòng hộ và mặt nạ phòng hộ sơ cấp đồng bộ, không phân biệt được rõ là chuột đất, ai là người bắt chuột.

Nhưng từ vị trí đứng của mọi người, có thể nhận ra tổng cộng có 4 nhóm nhỏ. Lại Ca và Đoạn Lệ là một nhóm, người phụ nữ tóc vàng và đồng bọn của cô ta là một nhóm, ngoài ra có một đội 3 người và một đội 5 người.

4 nhóm nhỏ phòng bị lẫn nhau.

Đoạn Lệ cũng không thèm nhìn những người mới tới, chỉ nói: “Trên tầng không thể lên. Nhớ rửa tay.”

Lại Ca cũng nhỏ giọng nói với Đoạn Lệ: “Đại sảnh tầng 1 có hang ổ của sinh vật biến dị, nơi này không ở lâu được.”

“Loài nào?”

“Thằn lằn Lưng sắt.”

Đoạn Lệ không hỏi vì sao anh biết hang ổ dưới đại sảnh tầng 1 là của Thằn lằn Lưng sắt, hắn cũng nói ra thông tin mình tra được: “Tầng 3 trở lên bị dây leo biến dị chiếm đóng, loại dây leo biến dị này đã được biến đổi gien, có nước là sống được. Bộ rễ của chúng cắm vào ống nước tòa nhà, thấp nhất cấp 5, sẽ thức tỉnh khi bị mùi máu tươi kí©h thí©ɧ.”

Nhiều chuyện rắc rối, chỗ này không ở lâu được. Nhưng bên ngoài đang rơi tuyết phóng xạ, họ phải trốn đi đâu? Ánh mắt Lại Ca liếc nhìn ký hiệu tầng hầm, hay là xuống dưới?

Nhưng phía dưới cũng không an toàn…

Một người trong đội năm người bỗng cau mày hét lên: “Mùi thối này tôi từng ngửi thấy, là bọn chuột đất! Chỉ có bọn chuột đất mới có mùi thối như vậy.”

Thân phận của năm người bỗng sáng tỏ, chắc chắn là người địa phương đến bắt chuột.

Đồng đội của anh ta không vui, nhưng lời đã nói ra, giấu cũng vô ích.

Năm đôi mắt liếc qua liếc lại ba nhóm người khác.

Lại Ca vừa giả bộ mùi trứng thối không phải tỏa ra từ anh, vừa nghĩ xem loại quả nào có thể khử mùi thối.

Nhưng cho dù có, thì giờ anh cũng không thể anh. Anh chỉ có thể giữ lại dị năng của hai loại quả, quả nho không hạt chắc chắn chiếm một vị trí, vậy chỉ còn một quả có thể thay đổi. Nhưng tình hình hiện giờ thì quả kiwi có tác dụng với anh hơn, anh cần giữ lại.

Đội 3 người nghe thấy 5 người kia nói, thì lập tức tránh xa.

Thân phận của 3 người này cũng không cần đoán nữa, chín phần là người chơi.

Người phụ nữ tóc vàng nhân cơ hội, duỗi tay chỉ Lại Ca: “Chính là anh ta. Mùi thối từ trên người tên lưng còng kia tỏa ra. Anh ta chắc chắn là chuột đất, tôi còn thấy anh ta mang thực phẩm tự nhiên theo, rất nhiều!”

Đội 5 người xôn xao, so với chỉ bắt chuột đất, thì bắt chuột đất có mang thực phẩm tự nhiên sẽ càng khiến họ động lòng.

Ánh mặt Đoạn Lệ trở nên lạnh lùng. Đồ ăn tự nhiên trên người Lại Ca đều là của hắn, giờ chưa phải thì tương lai cũng là, không ai được có ý định với đồ ăn của hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »