Chương 20: Bắt chuột đất (6)

Nôn! Trong phòng phát sóng trực tiếp vang tiếng nôn mửa.

Có người thông minh tạm đóng dùng chung vị giác, nhưng đa số mọi người đều không kịp phản ứng.

Có người tức giận ném gạch với trứng thối vào Lại Cai.

Lại Ca ném đến mức như rớt vào thùng phân, mùi thối theo gió bay xa ngàn mét, thể chất cũng bị giảm mất 15%.

Khứu giác Đoạn Lệ nhạy cảm nên không hề do dự đi đến chỗ ngược gió, từ chối đứng gần Ca.

Lại Ca: “Có còn là anh em không?”

Đoạn Lệ quyết đoán lắc đầu.

Lại Ca nghĩ mấy thứ không hay đó cũng đều là tinh tệ, nên nhịn.

Bóng cá bị nhai nát đi xuống dạ dày, không lâu sau cảm giác ấm áp từ dạ dày lan ra toàn thân, xua đi cảm giác rét lạnh tới run rẩy.

“Thứ này có lợi ích gì?” Lại Ca vỗ ngực, nhịn xuống cảm giác tanh tưởi khó chịu.

Đoạn Lệ dùng mặt nạ phòng hộ lọc không khí, lọc mùi thối: “Bổ máu, tẩm bổ gân mạch, chống phóng xạ. Bộ phận quý giá nhất trên thân cá trắm đen biến dị.”

Lại Ca cảm động, hóa ra 99 đỏ không phải qua đây để rửa tay, mà là để bắt cá cho anh ăn, để giúp anh chống phóng xạ. Người tốt!

Kỳ ghê, sao trái tim tự dưng nhói đau vậy?

Đoạn Lệ dừng một chút, chỉ ra: “Ngực cậu phẳng rồi?”

Lại Ca cúi đầu, sờ sờ, đúng ra phẳng rồi, thảo nào lúc nãy anh sờ lên thấy tự nhiên như thường, ha ha ha, không cần mang hai cái bánh bao to nữa rồi!

Rất sung sướиɠ nên Lại Ca coi nhẹ phản ứng của trái tim.

Đoạn Lệ cũng không hỏi sao ngực anh lúc to lúc phẳng, tiện tay ném xác cá trắm đen biến dị cấp 3 sang bên cạnh: “Còn lại không đáng giá, cậu nợ tôi 1600 tinh tệ.”

Lại Ca thay đổi sắc mặt ngay tức khắc, nhặt xác cá lên nói: “Đây là sinh vật biến dị cấp 3, mới móc hai cái bóng cá, bán phần thân cá đi chắc là cũng phải được ít tinh tệ chứ?”

Đoạn Lệ: “Cấp 1, cố thì cũng ăn được. Cấp 2, có thể ăn. Cấp 3, không thể ăn.”

Lại Ca hiểu: “Anh nói là loại cá trắm đen biến dị này lên đến cấp 3, thì thịt không dùng để ăn được nữa?”

Đoạn Lệ gật đầu.

Lại Ca chưa từ bỏ ý định, ngửi mùi cá chết, thấy mùi cá bình thường: “Thịt cá không thể ăn do có độc? Hay là một bộ phận nào đó có độc?”

Đoạn Lệ nhìn chằm chằm hồ nước: “Khó ăn.”

“A?”

Đoạn Lệ thêm hai chữ: “Cực kỳ khó ăn.”

Lại Ca: “…Cho nên con cá này không có độc, mà chỉ là rất khó ăn?”

Một con cá thật lớn bỗng xông về viền đá.

Đoạn Lệ vội cầm quả chuối để trên đấy lên, đường hoàng nói với con quái ngư dài hơn hai mét, đang lộ đầu trên mặt nước kiai: “Của tôi.”

Nói xong, hắn ăn hết thịt chuối, rồi vứt vỏ chuối vào trong hồ.

Cá lớn: “…”

Lại Ca: “…”

Phòng phát sóng trực tiếp: “Ha ha ha ha ha! Không biết cá lớn đang có tâm trạng gì ha?”

Rầm! Tất cả cá trắm đen biến dị đang trốn dưới đáy nước vẩn đυ.c đều ngoi lên. Không có thịt chuối, thì vỏ chuối chúng nó cũng không chê đâu~

Cá lớn đối diện với Đoạn Lệ một lát, tự thấy mình không chống lại được, nên dùng đuôi đuổi bày cá đi, rồi bơi đến cướp vỏ chuối được vứt xuống.

Đoạn Lệ bỗng duỗi tay vào trong nước.

Cá lớn ác ý sinh to gan ngoi đầu lên, định cắn tay Đoạn Lệ.

Lại Ca kêu lên, vứt cá trắm đen đi, cầm dao lóc xương vọt lên.

Mới vừa bước đến, Lại Ca đã thấy có vấn đề. Tốc độ chậm, bước chân nặng, cánh tay buông thõng xuống mềm như bông.

Thấy Lại Ca, cá lớn không hề do dự nhảy ra khỏi mặt nước, cái đuôi đánh bay Lại Ca.

Phịch! Sóng nước phụt lên, cá lớn rơi vào nước hồ.

Lại Ca có thể chất bị yếu bớt 15% bị đánh đến mức quỳ rạp trên đất, không bò dậy nổi, hinh như xương bị gãy, đầu cũng bị đập.

Đoạn Lệ lờ đi khıêυ khí©h của cá lớn, cũng không để ý Lại Ca — Người tinh minh dù tố chất thân thể có kém thế nào thì cũng không ai vì bị đuôi cá đập mà không dậy nổi, huống chi hắn đã thấy trình độ của Lại Ca trong trận bóng, dù yếu nhưng cũng không phải kiểu da mỏng.

Lại Ca: Cứu mạng…

Tay phải của Đoạn Lệ khuấy trong nước, một loại năng lượng vô hình tạo thành vòng vây, bao vây một con cá to bằng bàn tay, con cá có màu đen tuyền lấm tấm trắng.

Những con cá trắm đen biến dị khác đều bị năng lượng ngăn bên ngoài, nhưng không biết vì sao, những con cá trắm đen bị ngăn bên ngoài lại điên cuồng đâm vào vòng năng lượng.

Răng rắc! Con cá lớn hai mét lại muốn cắn tay Đoạn Lệ.

Đoạn Lệ dùng tay không đấm một cú vào đầu cá lớn.

Cá lớn đấm xỉu, chìm vào hồ nước.

Đoạn Lệ duỗi tay ra, cắm vào mang cá lớn, kéo con cá lớn hơn hai mét cứ liên tục khıêυ khí©h hắn để tìm đường chết ra khỏi mặt nước, ném lên đất.

Lại Ca nghe thấy một âm thanh không ngừng kêu trong đầu mình: “Rời khỏi anh ta! Rời khỏi anh ta!”

Lại Ca ôm đầu, rêи ɾỉ: “Biến đi, đừng hát tuồng trong đầu tao.”

Âm thanh kia cuối cùng cũng biến mất, cơn đau đầu cũng đỡ hơn rất nhiều.

Không có ai giúp nên Lại Ca đành tự mình ôm eo bò dậy, cả người đau nhức! Nhất là chỗ ngực bị đuôi cá đập vào.

Lại phải ăn một quả Thánh Nữ nữa à?

Lại Ca bỗng phát hiện giới hạn đúng là phá vỡ. Lúc trước anh nghĩ đến việc vô số khán giả thấy mình mọc ngực Thánh Nữ thì không thể chịu được, nhưng giờ thì… Anh đã có tâm lý bất chấp tất cả “Dù sao cũng bị thấy rồi, thấy thêm lần nữa cũng chẳng sao”.

Đau đớn vì gãy xương và tạm thời mọc ra hai cái bánh bao, người khác sẽ chọn cái gì?

Lại Ca chọn cái sau, vội lấy một quả Thánh Nữ từ trong cửa hàng hoa quả ra nhét vào miệng.

Phòng phát sóng trực tiếp: “Ấy, anh ta ăn cái gì thế?”

“Mau mở dùng chung vị giác!”

“Tôi nếm được rồi! Chua chua ngọt ngọt, ăn ngon lắm ~”

“A, sao anh ta lại lén ăn ngon rồi, tôi mới tạm đóng lại dùng chung vị giác vì cái bóng cá!”

Lại Ca nhận được mấy phần thưởng lặt vặt, và thêm vài quả trứng thối. Trận trò chơi này, chắc anh phải thối cả trận mất.

Ánh sáng trắng lại toát ra từ cơ thể Lại Ca, bao lấy toàn thân anh.

Phòng phát sóng trực tiếp vang lên tiếng kêu sửng sốt: “Dị năng!”

Có người hoả nhãn kim tinh trực tiếp nói ra: “Quá trùng hợp, dị năng của người này tám phần là liên quan đến đồ anh ta ăn!”

Đoạn Lệ quay đầu, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu đi.

Lại Ca che bộ ngực bự đi đến cạnh 99 đỏ, chắc chắn con cá lớn kia không thể động đậy được nữa, mới dám tới gần. Sinh vật biến dị ở nơi này quá mạnh, một con cá cũng có thể đập chết anh.

Đoạn Lệ dùng tay vớt, vớt lên con cá to bằng bàn tay dường như đang ngất xỉu.

Những con cá trắm đen biến dị khác lại sôi nổi nhảy lên khỏi mặt nước, đuổi cắn Đoạn Lệ.

Tay trái của Đoạn Lệ làm động tác xoay xoay với mấy con cá trắm đen biến dị.

Những con cá trắm đen biến dị đó bay lên, quay cuồng trên không trung rồi bùm bụp rơi xuống đầy đất.

Có vài con cá rơi xuống đất nhưng chưa chết, còn có thể nhảy lên cắn Đoạn Lệ và Lại Ca.

Ánh mắt Lại Ca hung ác, dùng sống dao đập mấy con cá đang nhảy tưng tưng. Không đánh được con to, ông đây còn không xử được bọn cá con như chúng mày à?

Mấy con cá đều không lớn lắm, chỉ to hơn bàn tay một tý.

Đoạn Lệ thấy Lại Ca đập mấy con cá, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.

Mỗi lần Lại Ca khom lưng, chỗ áo rách lại ra một đoạn lưng trần.

Tất cả cá đều bị đánh cho nằm im, Lại Ca cũng mệt mỏi vã mồ hôi, mà quần áo trên người anh không biết từ lúc nào đã bị xuyên thấu.

Đoạn Lệ chỉ cá trắm đen biến dị trên mặt đất: “Cấp 2, cất đi.”

Lại Ca thấy nhiều cá như vậy, thật sự không muốn nhét chúng vào không gian quả nho, sợ hun cho cả không gian đều toàn mùi cá tay.

Nhưng nghĩ đến đó đều là tinh tệ, Lại Ca liền bỏ qua chuyện mùi tanh, nhiệt tình mà nhặt từng con lên cho vào không gian qua nho, cho cả mấy con cá bé cấp 1 bắt được lúc đầu vào.

Con cá cấp 3 kia, anh ngẫm nghĩ trong chốc lát, tiếc không ném nên cũng cất đi.

“Ngực cậu, lại to.” Đoạn Lệ bỗng nói.

Lại Ca lảo đảo, suýt ngã xuống đất, “Khụ, là bạn bè thì đừng có hỏi.”

Đoạn Lệ: “Chúng ta không phải bạn bè.”

Mặt Lại Ca vô cảm: “Được rồi, đại ca. Con cá lớn kia có cất đi không?”

Đoạn Lệ lắc đầu, “Cậu kệ đó đi.”

Lại Ca lại nhìn về phía con cá trong tay Đoạn Lệ, hỏi hắn: “Con này cũng không cần cất à?”

Đoạn Lệ lại lắc đầu, tay vuốt qua thân con cá, vẩy cá rơi hết xuống.

Lại Ca thấy mà ngưỡng mộ, một chiêu cạo vẩy cá quá là tiện.

Con cá nhỏ bằng bàn tay hình như bị đau tỉnh, bỗng dẫy lên.

Một tay Đoạn Lệ giữ thân cá, một tay vặn đứt đầu cá, tiện tay vứt xuống hồ, rồi tay không xé mở thân cá, lấy ra một cái bóng cá rất nhỏ nhét vào miệng. Cuối cùng, hắn moi nội tạng ra, vứt hết xuống hồ, chỉ còn lại mình cá. Hắn lấy một chai nước tinh khiết ra đổ đi, dùng ngón tay xé nhỏ thịt cá thành mấy miếng, nhét từng miếng vào trong miệng chai.

Đoạn Lệ nhìn thoáng qua, thấy vẻ mặt kinh sợ của Lại Ca, rồi nhìn hai miếng cá nhỏ cuối cùng còn dư lại trong tay, đưa một miếng đến trước mặt Lại Ca: “Ăn.”

Lại Ca nhận miếng thịt cá to bằng ngón tay, ngửi ngửi trước. Trước đây anh cũng từng ăn cá sống thái lát không ít lần, nên không ngại ăn cá sống, ngửi không thấy mùi gì lạ nên mở mặt nạ phòng hộ ra, ăn thịt cá cấp.

Vị thịt cá ngọt lành, chất thịt non mềm, hơi chua, nhưng không rõ lắm, tóm lại là ăn ngon.

Quan trọng là sau khi ăn xong thịt cá, anh cảm thấy dạ dày rất thoải mái, ấm áp.

“Đây cũng là cá trắm đen biến dị à?”

“Ừ.” Đoạn Lệ cũng ăn nốt miếng thịt cá kia, rồi đến cạnh hồ để rửa tay: “Cấp 2, biến dị trong biến dị. Đen tuyền lại có đốm trắng, ăn ngon. Mấy con cấp 2 khác, ăn cũng thường.”

Lại Ca giơ ngón tay cái lên: Đây là Thao Thiết! Bắt nhiều cá trắm đen biến dị cấp 2 như vậy, mà chỉ ăn mỗi con này, không phải Thao Thiết thì là gì?

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp xem mà chảy nước miếng. Lúc này đã có nhiều người mở dùng chung vị giác, sôi nổi kêu to là mở đáng giá, khiến một đám người xôi nổi ném thưởng cho Đoạn Lệ

Cá trắm đen biến dị trong biến dị cấp 2, màu đen mang đốm trắng là món ăn ngon quý hiếm, ngày thường cũng không thấy trên thị trường, một khi mà xuất hiện, thì sẽ bị kẻ có tiền dùng giá cao mua mất.

“Ăn ngon, vị tươi ngon ngọt lành non mền, không hề tanh chút nào, có thể ăn sống được, ước gì được ăn thêm một miếng!”

“Hóa ra đây là đồ ngon hiếm có trong tự nhiên, ăn quá ngon!”

“Hu hu, ăn được thứ này rồi thì sao tôi uống nổi dịch dinh dưỡng nữa?”

Đoạn Lệ ăn xong cá nhỏ thì bắt đầu xử lý con cá to dài hai mét. Cách hắn xử lý rất đơn giản, dùng dao lột da cá.

Lại Ca ngồi xổm cạnh Đoạn Lệ, tò mò hỏi: “Đây cũng là cá trắm đen biến dị à? Cấp mấy?”

“Nó là kẻ săn cá trắm đen biến dị, cá xương rắn, cấp 3, không ăn được.” Đoạn Lệ lột da cá xuống, bảo Lại Ca xoay người.

Lại Ca ngồi xổm mà xoay người lại, “Làm gì thế?”