Chương 3: Đầu Năm Nay Người Tốt Thật Nhiều (1/2)

Triệu Đức Trụ nội tâm đang có mười vạn con thảo nê mã phi nước đại đi qua.

"Dừng lại dừng lại, tuổi còn nhỏ miệng đầy nói bậy, vậy ba cậu có thời gian đi, đem ba cậu gọi tới!"

Tần Kha lắc đầu: "Ba em đi công tác rồi."

"Thần mẹ nó đi công tác, ba cậu không phải đội trưởng đội bảo vệ sao?"

Tần Kha có chút rối rắm, nghĩ nghĩ nói: "Được rồi, nói thật với thầy, ba em xem chương trình bị bắt, đến bây giờ còn chưa được thả ra."

[Đinh, đến từ Triệu Đức Trụ cảm xúc tiêu cực+888!]

Triệu Đức Trụ có chút mơ hồ.

Anh và ba của Tần Kha quen biết nhau từ nhiều năm trước.

Trách không được trong khoảng thời gian này vẫn không liên lạc được với tên này.

Nguy hiểm thật!

May mà khoảng thời gian trước Tần đại lừa dối bảo mình cùng đi ngâm chân thì mình không đi.

Nếu không lão tử cũng phải đi vào!

"Vậy chị cậu thì sao?"

Tần Kha lập tức nói: "Đừng mà chú Triệu! Tính tình chị cháu chú cũng biết rõ.

"Thời gian làm việc cấm lôi kéo quan hệ!"

Suy nghĩ một chút, Triệu Đức Trụ thở dài một tiếng.

"Quên đi, chờ ba cậu đi ra tôi sẽ nói với ông ấy!"



Nói xong hắn lại nhìn về phía Vương Chí Kiệt.

"Cậu gọi cho ba cậu hay là để tôi gọi đây?"

Vương Chí Kiệt muốn nói lại thôi: "Cái đó... ba em cũng không ở nhà!"

"Sao ba cậu cũng không ở nhà?"

Vương Chí Kiệt nói: "Ba em bị bắt cùng với ba cậu ấy."

Triệu Đức Trụ: "......"

"Chuyện gì xảy ra, Tần Kha? Ba cậu và ba cậu ấy tổ chức thành đoàn?"

Tần Kha lắc đầu, nghiêm trang nói: "Cái này em không biết, bọn họ không báo cho em biết."

[Đinh, đến từ Triệu Đức Trụ cảm xúc tiêu cực+888!]

Triệu Đức Trụ hít sâu một hơi.

Cúi đầu xuống.

Bắt đầu nghi ngờ cuộc sống

Tại sao?

Tại sao lớp 12 nhỏ bé của mình.

Có thể đồng thời xuất hiện hai vị nhân tài trăm năm khó gặp này?

"Quên đi quên đi, lần này quên đi, lần sau không được làm thế nữa!"



Triệu Đức Trụ vung tay không còn gì luyến tiếc.

Tiếp theo lại trở nên cực kỳ nghiêm túc!

"Nhưng đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau, hai người các cậu cũng không cần ở học trên lớp, quét nhà vệ sinh một tuần!"

Ánh mắt tràn ngập trí tuệ của Vương Chí Kiệt hiện lên một đạo ánh sáng.

"Có thể trực tiếp đi quét nhà vệ sinh không?"

Triệu Đức Trụ: "Đao của tôi đâu! Dao của tôi đâu!"

"Vương Chí Kiệt, khua môi múa mép rất vui đúng không?"

Vương Chí Kiệt cúi đầu không nói.

"Cậu không khua môi múa mép, so với đi học, cậu thật sự muốn đi quét nhà vệ sinh."

Triệu Đức Trụ tiếp tục nói: "Cả lớp bốn mươi người, cũng chỉ có hai người các cậu trong cơ thể còn không có xuất hiện linh nguyên, còn lại hơn một tháng liền muốn thi tốt nghiệp cấp 3, hai người các cậu tự cầu nhiều phúc đi."

Tần Kha càng tò mò cái linh nguyên này là cái gì.

"Thầy Triệu, em có thể xin nghỉ nửa ngày không?"

Triệu Đức Trụ nghi hoặc nói: "Xin nghỉ? Đang yên đang lành xin nghỉ làm gì?

"Em muốn đến đồn công an xem thử, có thể bảo lãnh ba em ra không."

[Đinh, đến từ Triệu Đức Trụ cảm xúc tiêu cực+999!]

Vương Chí Kiệt không cam lòng yếu thế nói: "Vậy em cũng muốn xin nghỉ nửa ngày, đến đồn công an xem có thể bảo lãnh ba em không.

Nội tâm Triệu Đức Trụ sụp đổ.