Editor + Beta: Tiểu Hy.
Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm rời khỏi khách sạn, đi qua hai con phố thì về đến trường.
Thẩm Niệm Thâm hỏi Tôn Điềm Điềm muốn ăn gì, cô nghĩ ngợi một chút rồi chỉ vào đối diện, “Em muốn ăn mì.”
Thẩm Niệm Thâm nắm tay cô đi qua đường lớn.
Trước kia ở bên Thẩm Niệm Thâm, anh cũng luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Qua đường thì phải nắm tay, trên đường người nhiều, phải che chở cho cô. Lúc chen chúc trên xe điện ngầm, anh nhất định sẽ đứng phía sau, bảo vệ che chắn cho cô, không để bất cứ ai đυ.ng vào cô.
Sau khi Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm chia tay, một mình cô ngồi tàu điện ngầm, ở trên xe thiếu chút nữa thì bị người ta ép thành bánh nhân thịt. Khi đó cô mới biết được, thì ra không có Thẩm Niệm Thâm che chở, ngồi xe điện ngầm khó chịu đến vậy.
Cô cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, khóe miệng bất giác cong lên.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt liếc nhìn cô một cái, “Nhìn gì vậy?”
Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, “Nhìn anh đẹp trai.”
Thẩm Niệm Thâm cười nhẹ, dắt tay cô vào trong quán mì.
Thời gian còn sớm, trong quán vẫn khá vắng người, Tôn Điềm Điềm thích vị trí sát cửa sổ, Thẩm Niệm Thâm lập tức dắt tay cô qua đó.
Sau khi gọi món, Tôn Điềm Điềm ngồi đó, hai tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm vẫn như trước đây, trước khi ăn cơm đều sẽ rót cho cô một ly nước ấm.
Đưa ly nước đến trước mặt cô, ngước mắt liền thấy Tôn Điềm Điềm vẻ mặt hoa si mà nhìn mình, Thẩm Niệm Thâm không khỏi bật cười, “Đừng nhìn nữa.”
Tôn Điềm Điềm cong khóe mắt, đột nhiên tiến đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, nói nhỏ: “Thẩm Niệm Thâm, hình như anh đẹp trai hơn trước rồi.”
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, cười cười, “Cảm ơn.”
Tôn Điềm Điềm chớp chớp mắt, vẻ mặt chờ mong, “Còn em thì sao?”
À, thì ra là cô đang chờ khen.
Anh ngẩng đầu, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay sờ sờ cằm, khóe miệng câu lấy ý cười, làm bộ làm tịch mà nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm quan sát một lát.
Tôn Điềm Điềm có chút khẩn trương, “Thế nào? Em có xinh hơn không?”
Thẩm Niệm Thâm cười, suy nghĩ một lát, nói: “Không.”
Tôn Điềm Điềm bỗng dưng trợn tròn đôi mắt, khó có thể tin mà trừng mắt Thẩm Niệm Thâm.
Vào lúc này, không phải bạn trai nên nói là cực kì xinh đẹp sao?!
Tôn Điềm Điềm giật giật khóe mắt, chuẩn bị giận dỗi thì nghe thấy Thẩm Niệm Thâm bổ sung thêm một câu, “Em vẫn luôn rất xinh đẹp.”
Vốn muốn tức giận, Tôn Điềm Điềm nghe thấy lời này liền cong cong đôi mắt, tức khắc vui vẻ, có chút đắc ý nói: “Đương nhiên, mấy ngày nay anh không ở đây, có nhiều nam sinh theo đuổi em lắm.”
Thẩm Niệm Thâm nghe xong, tức khắc nhăn mày, “Phải không?”
“Đúng vậy, chú thỏ bông tối hôm qua, anh quên rồi sao?” Nói đến đây cô liền cả kinh, “Em để nó ở đâu rồi?”
Thẩm Niệm Thâm tức giận, thế mà vẫn còn nhớ đến con thỏ kia, anh trầm mặt nói, “Ném rồi!”
Tôn Điềm Điềm: “…”
…
Ăn sáng xong, Thẩm Niệm Thâm đưa Tôn Điềm Điềm về ký túc xá.
Từ sau lúc làm hòa tối qua hai người vẫn luôn rất vui vẻ, có lẽ là cố ý lảng tránh, hay cũng có thể là do đắm chìm trong vui sướиɠ sau nhiều ngày biệt ly nên không nghĩ nhiều, tóm lại ai cũng không nhắc đến đề tài trầm trọng.
Lúc đến cửa ký túc xá, Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, nghiêm túc hỏi một câu, “A Niệm, bà ngoại đã khỏi bệnh chưa anh? Tiền phẫu thuật nhiều như vậy… anh kiếm từ đâu?”
Từ tối hôm qua đến bây giờ, Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn cố tình quên đi những việc này, nỗ lực để mình chuyên tâm cảm nhận sự hạnh phúc khi ở bên Tôn Điềm Điềm một lần nữa.
Nhưng tạm thời quên không đại biểu cho việc không tồn tại.
Vấn đề này vẫn như cũ mà chưa giải quyết được.
Anh trầm mặc một lát mới nói: “Vẫn ổn, nhưng ngày nào cũng phải uống thuốc, cũng không biết khi nào…”
Anh bỗng nhiên ngừng lại, ấn đường nhíu chặt, không muốn nói đến chuyện này.
Tôn Điềm Điềm nhìn biểu tình của anh liền đoán được khả năng không tốt lắm.
Cô nhẹ nhàng cầm tay anh mà an ủi: “A Niệm, đều sẽ tốt lên thôi.”
Cổ họng Thẩm Niệm Thâm có chút khô khốc, nhẹ nhàng gật đầu, “Anh biết.”
Tôn Điềm Điềm vốn còn muốn biết Thẩm Niệm Thâm kiếm tiền phẫu thuật thế nào, nhưng thấy anh rất trầm trọng nên cô không dám hỏi.
Cô cười rộ lên, xoa xoa mặt Thẩm Niệm Thâm, “Anh đừng không vui, hết thảy đều là quá khứ.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn nụ cười trên mặt Tôn Điềm Điềm, rốt cuộc cũng cười một chút, ôn nhu xoa má cô, nhẹ giọng hỏi, “Hôm nay em có muốn làm gì không?”
Tôn Điềm Điềm đáp, “Em phải về nhà một chuyến, mai là sinh nhật của anh trai em, có khả năng là tối mai em mới về trường.”
Thẩm Niệm Thâm nghe xong, gật đầu nói: “Được, lát nữa em gọi xe về sao? Không cần gọi xe, anh có thể đưa…”
“Anh trai sẽ tới đón em.”
Thẩm Niệm Thâm còn chưa nói dứt lời, thần sắc hơi hơi cứng lại, nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục bình thường, cười nói, “Được, vậy nay anh không tiễn em, ngày mai về, anh sẽ đi đón em.”
Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, “Em về phòng ngủ trước đây.”
“Ừm.”
Tôn Điềm Điềm đi vào trong ký túc xá, bước được vài bước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì liền quay đầu lại hỏi Thẩm Niệm Thâm, “Ngày mai anh có muốn đi cùng em không?”
Thẩm Niệm Thâm còn chưa chính thức gặp qua người nhà cô.
Thẩm Niệm Thâm ngừng vài giây rồi trả lời, “Để sau nhé, được không?”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, “Được.”
…
Ngày hôm sau là sinh nhật Lâm Cảnh, buổi chiều tan tầm liền thuận tiện lái xe đến đón Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm đeo cặp sách, trong tay xách theo một cái túi rất tinh xảo, đang đứng ở ven đường, cúi đầu nhắn tin với Thẩm Niệm Thâm.
Lâm Cảnh hạ cửa kính xe, ấn loa.
Tôn Điềm Điềm nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu liền thấy xe Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh hất cằm về hướng cô, thanh âm lãnh đạm, “Lên xe.”
Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, tức khắc bật cười, cất di động rồi vui vui vẻ vẻ chạy tới chỗ Lâm Cảnh.
Cô mở cửa ghế phụ, vui vẻ ngồi vào, “Để anh phải tự mình tới đón em, vất vả rồi.”
Lâm Cảnh cảm thấy kỳ quái, liếc nhìn cô một cái, “Làm gì vậy? Vui thế sao? Nhặt được vàng à?”
Lâm Cảnh đã lâu không thấy Tôn Điềm Điềm cao hứng như vậy, vừa rồi thấy cô cười vui vẻ, không khỏi cảm thấy có chút kì quái.
Tôn Điềm Điềm cười cong đôi mắt, “Không phải là nhặt được vàng đâu.”
Vừa nói, cô vừa mở chiếc túi tinh xảo trong tay, lấy ra một cái hộp cũng tinh xảo không kém.
Lâm Cảnh vừa lái xe, vừa liếc nhìn cái hộp, ấn đường nhăn lại, “Lại là áo sơ mi?”
Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, “Anh thông minh ghê.”
Cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc sơ mi màu trắng, cực kì tinh xảo.
Lâm Cảnh ‘hừ’ một tiếng, “Tôn Điềm Điềm, em có thể chuẩn bị quà sinh nhật cho anh có tâm một chút được không? Tính luôn năm nay thì em đã mua cho anh bốn cái rồi.”
Bắt đầu từ cao trung, mỗi năm tới sinh nhật anh, Tôn Điềm Điềm đều mua cho anh một chiếc áo sơ mi, mua một phát liền bốn năm, đến nhãn hiệu và kiểu dáng cũng không đổi, đúng là cực kì lười biếng.
Tôn Điềm Điềm bĩu môi, “Anh cũng chả thích thứ gì, hơn nữa áo sơ mi em mua cho anh, không phải anh rất thích mặc sao, mỗi năm đổi một cái, rất thích hợp nha.”
Lâm Cảnh đáp, “Em đừng vì không chịu tốn tâm tư mà lấy cớ.”
Tôn Điềm Điềm mếu máo, đóng hộp lại, lẩm bẩm nói: “Cái áo sơ mi này làm em tốn hơn hai vạn đấy.”
Lâm Cảnh ‘ha ha’ một tiếng, “Làm em tốn tiền rồi, thật ngại.”
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, “Không sao, sau này cho em nhiều tiền một chút là được.”
Lâm Cảnh: “…”
…
Tôn Điềm Điềm tâm tình tốt, còn chưa vào nhà đã cao hứng kêu, “Ba, mẹ, con về rồi!”
Mẹ Tôn ở phòng bếp làm điểm tâm, nghe thấy tiếng con gái liền vội vàng lau sạch tay chạy ra, “Nhanh như vậy đã về rồi sao.”
Tôn Điềm Điềm ở cửa đổi giày, thấy mẹ đi ra, nụ cười phá lệ sáng lạn, “Anh tới đón con.”
Mẹ Tôn cũng đã lâu không thấy con gái cao hứng như vậy, cười vui vẻ kéo cô, “Hôm nay làm sao vậy? Sao lại vui như vậy?”
Tôn Điềm Điềm chỉ cười, không nói gì.
Mẹ Tôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhìn con gái vui vẻ như vậy, bà cũng vui theo, cười nói: “Mẹ có làm bánh kem caramel mà con thích ăn này, chờ một lát nữa là có thể ăn rồi.”
“Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Tôn nhìn về phía con trai, “Con cũng mau đi lên thay quần áo rồi xuống dưới ăn điểm tâm đi.”
Lúc nói chuyện, tầm mắt bà dừng ở chiếc túi trong tay Lầm Cảnh, “Ồ, con mua quần áo mới sao?”
Lâm Cảnh lại ‘ha ha’ một tiếng, “Con gái của mẹ mua đó, năm nào cũng giống nhau.”
Tôn Điềm Điềm mếu máo, cáo trạng với mẹ, “Anh chê con mỗi năm đều tặng quà sinh nhật giống nhau cho anh ấy.”
Mẹ Tôn lập tức đệm lời, “Ai nha, Điềm Điềm cũng không biết con thích cái gì, áo sơ mi không phải rất thực dụng sao, dù sao mỗi ngày con đều mặc.” Nói xong liền liếc mắt nhìn Lâm Cảnh, “Nếu con muốn nhận quà khác thì nhanh chóng tìm bạn gái đi, đúng không Điềm Điềm?”
Tôn Điềm Điềm bật cười, dùng sức gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, anh mau tìm bạn gái đi, về sau em cũng không cần tặng quà cho anh nữa.”
Lâm Cảnh không biết nên giận hay nên cười, lắc lắc cái túi trong tay, “Mẹ, con gái mẹ không làm buôn bán cũng phí, mua quà xong còn quay đầu lại kêu con trả tiền.”
Mẹ Tôn ngẩn người, ngay sau đó bật cười, “Điềm Điềm của chúng ta thật thông minh nha.”
Lâm Cảnh: “…”
Được rồi, anh còn nói thêm gì nữa, đã bị này hai mẹ con này làm cho tức chết rồi.
Anh nhìn Tôn Điềm Điềm, cô còn cười tủm tỉm làm mặt quỷ, thè lưỡi với anh.
Lâm Cảnh nhíu mày, “Sau này em làm sao gả ra ngoài được đây?”
Tôn Điềm Điềm đắc ý lắc lắc đầu, “Không khiến anh phải nhọc lòng nha.”
Lâm Cảnh liếc nhìn cô một cái, không còn gì để nói, xách túi xoay người đi lên lầu.
Tôn Điềm Điềm theo mẹ vào bếp làm điểm tâm.
Không còn người khác, mẹ Tôn lặng lẽ hỏi con gái, “Nói cho mẹ biết đi, sao hôm nay con cao hứng như vậy?”
Tôn Điềm Điềm liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, sau đó mới vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Con với A Niệm làm hòa rồi.”
Mẹ Tôn sửng sốt, “Thật sao?”
Tôn Điềm Điềm cười gật đầu, thân thể dựa vào bên cạnh kệ bếp, cầm cây vét kem khuấy lung tung trong tô bơ.
Mẹ Tôn hiểu rõ tình cảm của con gái. Sau lúc Điềm Điềm chia tay với Thẩm Niệm Thâm, bà đã nghiêm túc suy xét qua, hoàn cảnh trưởng thành của hai người quá cách biệt, quả thật không hợp ở bên nhau. Dù cho có ở bên nhau, chỉ sợ hai bên đều sẽ rất mệt.
Chia tay cũng tốt.
Nhưng lúc này nghe thấy Tôn Điềm Điềm nói đã làm hòa, một lúc lâu sau bà không biết nên nói gì.
Tôn Điềm Điềm thấy mẹ không nói lời nào, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Mẹ? Làm sao vậy?”
Mẹ Tôn bỗng hoàn hồn, cười cười, “Không có gì, mẹ còn đang suy nghĩ sao con lại vui như vậy, thì ra là làm hòa với A Niệm rồi.”
Tôn Điềm Điềm vui vẻ cười rộ, vừa muốn nói chuyện thì di động đột nhiên vang lên, cô nhìn màn hình rồi vội nói: “Mẹ, con ra ngoài nghe máy một chút.”
Nói xong liền vui mừng chạy ra.
Lâm Cảnh từ trên lầu đi xuống liền thấy Tôn Điềm Điềm đứng ở trong sân gọi điện thoại.
Anh nhíu nhíu mày. Không thấy lạnh sao.
Đi đến phòng bếp, mẹ Tôn ngẩng đầu cười, “Xuống rồi à, mẹ làm bánh sinh nhật cho con, qua rạng sáng là có thể ăn rồi.”
Lâm Cảnh đáp, “Cảm ơn mẹ.”
Anh nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, “Điềm Điềm không sao chứ? Trời lạnh như vậy còn chạy ra ngoài nghe điện thoại.”
Mẹ Tôn cười cười, nói: “Chắc là A Niệm gọi nên mới vui vẻ như vậy.”
Lâm Cảnh sửng sốt, “Ai?”
“A Niệm, Điềm Điềm nói hai đứa đã làm hòa rồi.”
Lâm Cảnh không khỏi nhíu mày, “Hai đứa nó căn bản không hợp nhau.”
“Mẹ cũng biết, nhưng chỉ cần Điềm Điềm thích, nó vui vẻ là được. Lúc trước chia tay với A Niệm, mỗi ngày nó đều khóc, mẹ nhìn mà thấy đau lòng. Đã lâu không thấy con bé vui vẻ như hôm nay.”
Lâm Cảnh trầm mặc một lát, biểu tình cực kì nghiêm túc, “Con bé chưa từng chịu khổ nên không biết không có tiền gian nan như thế nào.”
Mẹ Tôn thở dài, “Kỳ thật A Niệm cũng rất đáng thương, chỉ mới 21 tuổi mà thôi, lúc bà ngoại xảy ra chuyện còn chạy đi đấu quyền anh, thiếu chút nữa mạng cũng không còn.”
Tôn Điềm Điềm ở bên ngoài nghe thấy lời này, chiếc di động trong tay rơi mạnh xuống đất.
Mẹ Tôn cùng Lâm Cảnh bị dọa cho nhảy dựng, quay đầu lại.
Đôi mắt Tôn Điềm Điềm đỏ bừng, thanh âm run rẩy, “Mẹ… Mẹ vừa mới nói gì?”
…
Thời điểm Tôn Điềm Điềm chạy đến trường học thì trời đã tối.
Cô chạy đến dưới ký túc xá, vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm.
Rất nhanh anh đã bắt máy, cô vội nói: “A Niệm anh xuống dưới một chút đi, em có lời muốn nói với anh.”
Thẩm Niệm Thâm ngẩn người, “Không phải em đã về nhà rồi sao?”
Tôn Điềm Điềm hốc mắt đỏ bừng, trong đầu đều là câu nói kia của mẹ, cô đã biết Thẩm Niệm Thâm kiếm tiền từ chỗ nào rồi.
Thanh âm cô có chút nghẹn ngào, nói: “Em có chuyện tìm anh.”
“Anh đang ở nhà, anh trở về chăm sóc bà ngoại.”
Tôn Điềm Điềm trố mắt hai giây, vội nói: “Anh chờ em, em lập tức tới tìm anh!”
Tôn Điềm Điềm vội vàng cúp máy, chạy ra bên ngoài, nhanh chóng gọi một chiếc xe.
Thời điểm đến đường Lăng Cẩm, xa xa liền thấy Thẩm Niệm Thâm đứng ở đầu ngõ chờ cô.
Tôn Điềm Điềm từ trên xe đi xuống, Thẩm Niệm Thâm thấy cô, trong mắt bất giác lộ ra ý cười.
Anh nhấc chân, đang muốn đi về hướng Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm lại đột nhiên chạy nhanh tới chỗ anh, cô bổ nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, thuận thế ôm cô, cúi đầu, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, mặt chôn trước ngực Thẩm Niệm Thâm, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, thanh âm thấp thấp, nức nở nói: “Để em ôm anh một cái.”