Thịnh Minh Ổ đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới trước mặt Lộ Hữu Du, có chút không hài lòng với sự lơ đãng của cậu. Anh ta đang đứng trước mặt rồi mà vẫn cầm chiếc điện thoại hỏng đó làm gì?
“Nghe cho rõ đây.” Giọng điệu của Thịnh Minh Ổ trở nên lạnh lùng hơn, giơ tay giật lấy điện thoại di động của Lộ Hữu Du, kiêu ngạo nhìn cậu.
“Tất cả những gì cậu phải làm là đóng vai Mộc Mộc cho tốt.”
“Tôi không tìm tới cậu vì cậu trông giống em ấy. Hai người trông chẳng giống nhau chút nào. Tôi chỉ cảm thấy cậu là anh trai em ấy nên sẽ hiểu em ấy nhất thôi.”
“Điều quan trọng nhất là, thu hồi nhưng suy nghĩ không nên có đi.”
Lộ Hữu Du thật sự không nhịn được mà bật cười.
Lông mày và mắt cậu cong như sắp biến thành nước, môi đỏ bừng vì sốt nhưng lại như cánh hoa hồng rực rỡ đang chờ người ta tới hái.
Thịnh Minh Ổ bị mê hoặc đến nỗi quên cả việc chỉ trích cậu.
“Tôi biết, Minh Tinh Thịnh Đại của chúng ta rất si tình.” Trong lời nói của Lộ Hữu Du tràn đầy châm chọc.
Thịnh Minh Ổ đột nhiên tỉnh táo lại, nhưng khi anh ta nhìn lại, Lộ Hữu Du đã quay về với vẻ mặt thờ ơ: “Cậu…”
Thịnh Minh Ổ nhất thời không nói nên lời, cau mày, không muốn thừa nhận rằng vừa rồi mình đã thất thần vì Lộ Hữu Du. Anh ta giật giật khóe miệng, cảnh báo:
“Quản bản thân cho tốt đi, cơ thể và tâm trí của tôi chỉ thuộc về Mộc Mộc thôi, hiểu không?”
Lộ Hữu Du tàn nhẫn nhéo vào đùi mình thì lúc này mới không cho bản thân bật cười được.
Chẳng trách lại là tiểu thuyết máu chó, tên đàn ông tồi này không chỉ thích chơi trò si tình mà còn giả vờ ngây thơ nữa chứ.
Nếu thực sự yêu và thích người ta đến vậy thì dù không theo đuổi được cũng không thể chấp nhận tìm một thế thân được.
Lộ Hữu Du ho nhẹ như không có chuyện gì xảy ra, “ngoan ngoãn” mặc áo khoác vào rồi lập tức bày tỏ lập trường.
“Tôi hiểu, tôi chỉ lấy tiền thôi, không bán mình đâu.”
Thịnh Minh Ổ: “?”
Anh ta chỉ muốn cảnh cáo đối phương thôi, nhưng không hiểu sao giọng điệu vui vẻ của Lộ Hữu Du lại khiến anh ta không vui nổi.
Còn nữa, cái gì mà chỉ lấy lương hả?
Lộ Hữu Du vô tội chớp mắt, giải thích.
“Nếu tôi hiểu đúng thì ý anh là chúng ta... Sẽ không có mối quan hệ thực chất nào mà?”
Mặt Thịnh Minh Ổ đột nhiên đỏ bừng, không biết là vì tức giận hay xấu hổ.
“Không biết xấu hổ, cậu còn muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi à? Đừng có mơ tưởng nữa.”
“Ồ.”
Lộ Hữu Du lạnh nhạt đáp lại, không biết là có nghe thấy hay không.
Thịnh Minh Ổ sợ sự trong sạch của mình bị hoen ố nên cau mày cảnh cáo:
“Nghe cho rõ, tôi sẽ không có quan hệ gì với cậu đâu...”
Lộ Hữu Du giơ lòng bàn tay ra.
“Cậu làm gì đấy?” Thịnh Minh Ổ cau mày.
“Điện thoại di động.”
Thịnh Minh Ổ khịt mũi và ném điện thoại cho anh.
“Điện thoại hỏng màn hình như thế này thì có gì đáng giá?”
“Tôi không có tiền đổi.” Lộ Hữu Du thành thật nói.
thực sự không biết Lộ Hữu Du đã chi tiền cho những cái gì rồi?
người này không có bất kỳ quần áo, túi xách, đồ trang sức, đồng hồ hay một món đồ hàng hiệu nào cả.
Khi Thịnh Minh Ổ nhìn thấy cậu lần đầu tiên thì anh ta đã có chút không hài lòng với bộ quần áo rẻ tiền của Lộ Hữu Du rồi.
Cho dù khuôn mặt của Lộ Hữu Du rất dễ nhìn.
Bộ quần áo trên người Lộ Hữu Du cũng rất đẹp.
Nhưng Thịnh Minh Ổ còn chẳng muốn chạm vào góc quần áo của Lộ Hữu Du, anh ta sợ bộ quần áo rẻ tiền sẽ làm trầy xước làn da mỏng manh của mình.
Thịnh Minh Ổ chưa bao giờ nhìn thấy ai mặc quần áo rẻ tiền đi trên đường phố như Lộ Hữu Du.
Rốt cuộc người này đã làm cái quái gì mà lại thiếu tiền đến vậy?
Đôi mắt cáo màu nhạt của Thịnh Minh Ổ phản chiếu bóng dáng của Lộ Hữu Du, sau đó nhếch môi đầy chán ghét.
Dù sao thì là đại thiếu gia nhà họ Lộ cơ mà.
Mặc quần áo chỉ có giá hai ba chữ số đi ra ngoài thì mất mặt quá.
Thảo nào luôn bị người ta chê bai khinh bỉ.
Nghĩ đến đây, Thịnh Minh Ổ bỗng nhiên tỉnh táo lại, chẳng lẽ Lộ Hữu Du cố ý chuyển sang đề tài khác?
“Đừng đổi chủ đề, vừa nãy tôi đã nói điều thứ nhất với cậu rồi, điều này vô cùng quan trọng.”
“Điều thứ hai là không được phép cho Mộc Mộc biết mối quan hệ của chúng ta.”
Tới rồi, tới rồi đó.
Đôi mắt màu hổ phách của Lộ Hữu Du sáng lên.
Thịnh Minh Ổ tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt nhưng không hề biết rằng Lộ Mộc Bạch đã nắm rõ mọi hành vi của mình.
“Được, tôi sẽ không để cậu ta biết đâu.”
Giọng điệu của Lộ Hữu Du rất nhẹ nhàng, thản nhiên chấp nhận điều kiện này.
Điều này khiến Thịnh Minh Ổ thấy hơi kỳ lạ, nhưng anh ta lại không biết cảm giác đó đến từ đâu.
“Khi nào tôi muốn tìm thì sẽ liên hệ với cậu, không có sự cho phép của tôi thì cậu đừng tới tìm tôi.”
“Cũng không được phép tùy tiện gọi cho tôi, mối quan hệ của chúng ta là quan hệ công việc bình thường...”
Nói được nửa chừng thì Thịnh Minh Ổ nhìn thấy dáng vẻ Lộ Hữu Du đang ghi chép một cách nghiêm túc, anh ta đột nhiên nghẹn họng.
Trần Gian nói đúng, quả thực là Lộ Hữu Du đã thay đổi, trở nên mưu mô hơn rồi.
Nếu là bình thường thì Lộ Hữu Du sẽ trưng vẻ mặt tủi thân đáng thương, không giống như bây giờ.
Lộ Hữu Du: “?”
Tại sao không tiếp tục đi?
Thịnh Minh Ổ khẽ hừ một tiếng.
Đây chắc chắn là một chiêu trò của Lộ Hữu Du nhằm thu hút sự chú ý của anh ta thôi.
tạm dừng vài giây.
Thịnh Minh Ổ nói một hơi đưa ra mười yêu cầu để làm nổi bật thân phận sếp lớn của mình.
“Tôi sẽ thêm phần còn lại vào hợp đồng rồi để Trần Gian gửi cho cậu.”
Thịnh Minh Ổ nói xong thì Lộ Hữu Du cũng ngừng đánh máy.
“Tôi đã soạn thảo hợp đồng gửi vào Wechat cho anh, cũng viết ra mọi nhu cầu của anh rồi.”
“Về sau có gì cần bổ sung thì có thể thương lượng tiếp, tuy anh là người thuê nhưng tôi cũng có yêu cầu, làm phiền Thịnh thiếu gia xem qua.”
Điện thoại rung lên.
Lộ Hữu Du đã gửi hợp đồng sang.
[Thứ nhất: Bên A không được phép yêu cầu quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Bên B (bao gồm nhưng không giới hạn các hành vi cận kề với ranh giới tìиɧ ɖu͙©, tiếp xúc thân thể quá thân mật, hôn, v.v.)]
Thịnh Minh Ổ lại nhìn sang chỗ bên A, anh ta thấy tên mình được viết trên đó.
Có phải Lộ Hữu Du đã viết ngược bên A và bên B trong hợp đồng rồi không?
Tại sao anh ta lại muốn có quan hệ với Lộ Hữu Du được chứ?
Đáng ra phải là bên B Lộ Hữu Du không được phép mơ ước và muốn phát sinh quan hệ chứ.