Chương 40:

Lộ Hữu Du lạnh nhạt liếc anh ta một cái, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, thản nhiên đáp lại: "Người có lòng thì nhìn cái gì cũng thấy bẩn thỉu thôi."

"Tôi càng thích cậu của hiện tại hơn rồi." Cố Tụng Nhĩ cười nói, "Nhưng mà, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu."

“Yến Vô Ngu còn chưa vào trụ sở của tập đoàn Yến thị, anh ta bị ném vào công ty giải trí, điều này cho thấy anh ta không được nhà họ Yến yêu thích lắm, cậu có lấy lòng anh ta cũng vô ích thôi, một người không có kinh nghiệm mà tiếp nhận công ty giải trí thì cậu cảm thấy có thể kinh doanh được bao lâu? So với lấy lòng anh ta thì không bằng cậu nên tìm một kim chủ che chở cho cậu đi.”

"Ai? Anh à?" Lộ Hữu Du cười khúc khích, "Theo tôi biết thì Cố tiểu thiếu gia cũng không khá hơn là bao mà, có điều thủ đoạn của anh còn đáng khinh hơn ấy chứ."

Cố Tụng Nhĩ cũng không tức giận, ra vẻ quân tử dịu dàng rồi đẩy kính trên mũi lên, "Cậu nói như vậy sẽ khiến tôi đau lòng lắm đấy."

“Cậu đã suy nghĩ về chuyện tôi nói lần trước chưa?”

Lộ Hữu Du giả ngu: "Cái gì?"

"Thịnh Minh Ổ cho cậu bao nhiêu thì tôi cho gấp đôi." Cố Tụng Nhĩ tự cho rằng lời đề nghị này rất hấp dẫn, "Thịnh Minh Ổ sẽ không nâng cậu lên đâu, nhưng tôi làm được. Tôi có ích với cậu hơn Thịnh Minh Ổ."

"Sao anh không nói là anh yêu cầu nhiều hơn Thịnh Minh Ổ đi?"

Lộ Hữu Du ngồi trên sô pha, hơi ngẩng đầu lên, dưới hàng lông mi đen là đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, nó giống như rượu whisky trong ly, trong suốt, hấp dẫn người ta uống hết cốc này đến cốc khác.

"Tôi chưa đề cập gì cả, sao cậu biết tôi sẽ yêu cầu nhiều hơn? Oan uổng lắm đấy."

Cố Tụng Nhĩ nhân cơ hội ngồi xuống cạnh cậu, chạm ly rượu trong tay với Lộ Hữu Du, "Cậu muốn nổi tiếng phải không?"

"Nếu cậu ấy muốn nổi tiếng thì công ty đương nhiên sẽ nâng cậu ấy lên."

Không biết Yến Vô Ngu đã đi tới từ lúc nào, anh vươn tay nắm lấy cánh tay Lộ Hữu Du, dùng chút lực kéo cậu đến bên người, trong mắt có vài tia sáng nguy hiểm lập lòe.

“Nhưng Cố tiểu thiếu gia lại hăng hái làm như vậy thì khó mà không khiến người ta nghi ngờ liệu có phải cậu đang có động cơ thầm kín hay không đấy.”



"Sau này nếu gặp hắn thì tránh xa ra, hắn không phải người tốt." Yến Vô Ngu đưa Lộ Hữu Du rời xa Cố Tụng Nhĩ, hỏi: "Hắn muốn gì ở cậu?"

"Có lẽ là bởi vì tôi nhìn ưa nhìn, muốn bao nuôi tôi chăng." Lộ Hữu Du nói nửa thật nửa giả.

"Cậu từ chối?" Yến Vô Ngu hỏi.

"Đương nhiên." vẻ mặt Lộ Hữu Du rất kiên định.

Yến Vô Ngu khá hài lòng, nghệ sĩ của anh có nhân cách tốt phết, mặc dù nhà nghèo nhưng không thối nát, nhưng anh còn chưa kịp yên tâm đã nghe thấy Lộ Hữu Du nói thêm: "Anh ta cho ít quá,"

Yến Vô Ngu: "..."

“Nếu anh ta cho thêm thì sao?”

Lộ Hữu Du giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, Yến Vô Ngu thấy thế thì lập tức nghiêm mặt cảnh cáo: “Sau này nếu có người nói với cậu như vậy nữa thì cậu nhất định phải từ chối, giống như vừa rồi ấy. Nếu hắn vẫn tiếp tục quấy rầy cậu thì cậu cứ nói cậu được tôi bảo vệ, hiểu không?"

Yến Vô Ngu không cho phép các nghệ sĩ của mình phát triển những mối quan hệ lộn xộn vớ vẩn. Vị chủ tịch tiền nhiệm quá buông thả, thậm chí còn cố tình tạo ra những mối quan hệ mờ ám nên mới khiến tâm trí của mọi người trong công ty không ổn định, họ dễ bị danh tiếng, tiền tài cám dỗ rồi lần lượt nhảy việc.

Dù là lần đầu tiên làm chủ tịch nhưng nếu bảo anh làm chỗ dựa cho nghệ sĩ trong công ty mình thì không thành vấn đề.

Lộ Hữu Du đã hiểu ý tứ trong lời nói của Yến Vô Ngu, đôi mắt màu hổ phách đột nhiên sáng lên, "Tôi hiểu rồi."

Yến Vô Ngu nghe câu trả lời mạnh mẽ và vang dội của Lộ Hữu Du thì cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

“Trước tiên thì từ chối, sau đó tôi báo tên sếp Yến ra để tăng giá trị.”

Yến Vô Ngữ: "?"

"Tiểu Ngu."

Lộ Hữu Du quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc thanh lịch, trang điểm tinh xảo, mái tóc làm kiểu gợn sóng, mặc một chiếc váy màu đỏ hở lưng.

Người đẹp lắm, nhưng cậu không quen.

Nhưng giây tiếp theo, Lộ Hữu Du đã phát hiện người ta không có gọi tên cậu.

“Đây là nghệ sĩ của công ty em à?” Ánh mắt người phụ nữ rơi vào người Lộ Hữu Du.

"Đây là chị gái tôi." Yến Vô Ngu nói.

Lộ Hữu Du trong lòng nói "Ồ", thì ra là Tiểu Ngu, không phải Tiểu Du.

"Chào chị." Lộ Hữu Du nở nụ cười rạng rỡ.

"Cậu đẹp trai quá, đã đóng phim gì rồi?" Yến Vô Yên hỏi.

Lộ Hữu Du "A" một tiếng: "Nhiều lắm."

Yến Vô Ngu nghi ngờ nhìn Lộ Hữu Du, kể từ khi Lộ Hữu Du gia nhập vào công ty thì cậu chỉ tham gia một bộ phim truyền hình trực tuyến, đâu ra mà nhiều lắm.

Nhưng Yến Vô Yên cũng không hỏi cụ thể, chỉ gật đầu nói: "Cậu cảm thấy giải trí Đại Ngư thế nào?"

"Tốt."

"Tốt ở đâu?" Yến Vô Yên hỏi.

“Công ty tốt, ông chủ tốt, nghệ sĩ tốt.” Câu cuối cùng là ám chỉ chính Lộ Hữu Du.

"Đúng là rất tốt." Dường như Yến Vô Yên không nghe thấy vẻ chiếu lệ trong lời nói của Lộ Hữu Du, cô ấy rất vui mừng với lời đánh giá của Lộ Hữu Du.

"Cố lên, một ngày nào đó cậu có thể lên bục vinh quang nhận giải thưởng thôi."

Một người dám vẽ bánh, một người thì dám ăn.

"Mượn ông chủ của cậu dùng một lúc nha." Yến Vô Yên mỉm cười nói, sau đó kéo Yến Vô Ngu đi.

Lộ Hữu Du còn nghe thấy Yến Vô Yên nhắc nhở em trai mình liên tục: “Vừa rồi chị còn chưa nói xong mà quay đầu lại đi mất rồi, chạy tới đây làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”

Lộ Hữu Du thu hồi ánh mắt, đi tới quầy bar.

Cậu đã chọn một loại rượu vang hồng từ đống ly cocktail đầy màu sắc, trông nó rất đẹp, hẳn là ngon lắm đây.

Lộ Hữu Du nếm thử màu hồng xong thì lại nếm thử màu xanh lam, không ngon bằng, cậu đi lấy màu xanh lá cây.

"Uống một mình có cô đơn lắm không?"

Một giọng nam cắt ngang việc nếm rượu của Lộ Hữu Du.

Lộ Hữu Du nhấp một ngụm, lười biếng trả lời: “Chỉ sợ uống nửa người sẽ dọa cho anh sợ chạy mất thôi.”

Người tới: "..."

Bầu không khí thích hợp để tán tỉnh lập tức trở nên siêu nhiên kì quái hơn rồi.

“Cậu biết nói chuyện thật đấy.” Người đàn ông cố gắng phối hợp.

“Nhưng anh thì không giỏi bắt chuyện tí nào.” Lộ Hữu Du nhận xét.

Người đàn ông: "…"

"Đó không phải là anh trai sao?" Giọng nói của Lộ Mộc Bạch từ từ vang lên.

Đứng bên cạnh cậu ta là Thịnh Minh Ổ, một người mang gánh nặng thần tượng, một người thì tự xưng là cao quý, Lộ Hữu Du liếc nhìn tổ hợp này, nói chứ xét từ mặt nào đấy thì hai người này xứng đôi phết ha.