Yến Vô Ngu đứng sang một bên, khóe môi hơi nhếch lên, cảm thấy có chút buồn cười. Lộ Hữu Du liếc hắn một cái đầy bất đắc dĩ: “Có phải tôi nên nói câu tiếp theo không?”
Yến Vô Ngu suy nghĩ: “Đã lâu rồi tôi không thấy chủ tịch cười như vậy sao?”
Lộ Hữu Du kinh ngạc nhướng mày: "Sếp Yến cũng đọc tiểu thuyết giám đốc bá đạo à?"
"Tôi chỉ xem cậu diễn thôi." Yến Vô Ngu nói.
"Sếp Yến xem hết các bộ phim do nghệ sĩ nhà mình đóng à?" Lộ Hữu Du tò mò.
“Trước mắt tôi mới xem của cậu thôi.” Yến Vô Ngu cười nói: “Thật ra tôi thích vai bác sĩ hơn.”
Nhắc đến vai bác sĩ do Lộ Hữu Du thủ vai thì lại là một mối oan lớn.
"Đúng là vinh dự của tôi rồi." Lộ Hữu Du nở một nụ cười giả tạo chuyên nghiệp.
"Chuẩn bị ăn cơm rồi đây."
Yến Vô Ngu đưa Lộ Hữu Du đến nhà ăn, dì Vương lần lượt bưng các món ăn lên bàn. Lộ Hữu Du nhìn phong cách trang trí của nhà họ: "Thẩm mỹ rất tốt, anh tự trang trí à?"
"Không, khu chung cư này của nhà tôi, đây là nhà nguyên bản, về sau có sửa lại một chút." Yến Vô Ngu nói.
Lộ Hữu Du giả vờ xắn tay áo lên, “Tôi liều mạng với đám nhà giàu các người.”
Yến Vô Ngu xới một bát cơm cho cậu, Lộ Hữu Du ngạc nhiên: “Ngại quá đi mất, sếp Yến dễ gần thật đấy.”
Yến Vô Ngu nhếch môi: “Ăn tối xong thì đến phòng thay đồ của tôi chọn một ít trang sức.”
"Chọn hộ anh à? Không thành vấn đề, tôi có khiếu thẩm mỹ tốt lắm, phối đồ là nghề của tôi."
“Chọn cho cậu.” Yến Vô Ngu gắp một con tôm cho vào bát của mình.
"Buổi tiệc hôm nay sẽ bị giới truyền thông quay chụp, tôi sợ người khác sẽ cho rằng Đại Ngư keo kiệt tồi tàn đến mức ngay cả phụ kiện mà nghệ sĩ cũng không mua nổi, sẽ làm hỏng hình ảnh của công ty."
Lộ Hữu Du: "..."
Sau khi kết thúc bữa ăn đơn giản, Lộ Hữu Du khen ngợi tài nấu nướng của dì Vương hết lời. Dì Vương được khen sướиɠ rơn cả người: “Trợ lý Lâm có thể thường xuyên tới đây ăn cơm thì tốt.”
Lộ Hữu Du: "Được ạ, cảm ơn dì Vương. Cháu họ Lộ."
“Tôi đi tắm trước, cậu tự chọn đi.” Yến Vô Ngu dẫn cậu đi vào phòng thay đồ rồi để quản gia chọn cùng cậu.
Căn hộ của Yến Vô Ngu chỉ ngăn ra thành bốn phòng.
Phòng quản gia, phòng bảo mẫu và phòng để đồ. Phòng trẻ em, phòng ngủ dành cho khách ban đầu được kết hợp thành phòng ngủ chính, khiến phòng ngủ chính càng rộng hơn.
Tất cả các đồ đạc đều có sẵn, phòng làm việc và thay đồ đều ở trong phòng ngủ chính, thậm chí phòng ngủ chính còn có một phòng khách nhỏ.
Lộ Hữu Du cảm giác như mình đã đi xuyên qua mê cung, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Yến Vô Ngu nói: “Căn hộ của chúng ta giống nhau, chắc cách bố trí cũng không khác nhau nhiều.”
Lộ Hữu Du giải thích: “Tôi không ở trong phòng ngủ chính, đây là nhà của người khác.”
Cậu chỉ liếc nhìn thoáng qua thôi, dù ông nội đã nói ngôi nhà này là của cậu nhưng cậu cũng không di chuyển lộn xộn, Lộ Hữu Du luôn thấy làm vậy là không lễ phép lắm.
Yến Vô Ngu sửng sốt, “Vậy cậu cứ đi nhìn xung quanh xem, tôi sẽ khóa cửa phòng tắm lại.”
Lộ Hữu Du: “Yên tâm, tôi không có sở thích nhìn anh tắm đâu.”
Yến Vô Ngu cầm quần áo đi vào phòng tắm, Lộ Hữu Du nhìn bóng lưng của anh thì cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng nhất thời cậu không thể nghĩ ra là lạ ở đâu.
Cậu chỉ cảm thấy sếp Yến quá dễ gần nên mới tùy tiện đưa người khác vào phòng ngủ chính như vậy.
Lộ Hữu Du đến thăm phòng thay đồ.
"Lộ thiếu gia, đây là quần áo có phong cách mới của quý này, bên trong là mùa trước. Tôi thường phân loại theo thời gian, màu sắc và kiểu dáng."
"Có lẽ đồ bên này sẽ phù hợp với cậu hơn, loại nào cũng rất thời trang và khác biệt."
“Sếp Yến thường mặc gì?”
Quản gia chỉ vào một chỗ: “Sếp Yến thường xuyên thay đồng hồ, cổ tay áo, cà vạt…, cậu ấy thích phong cách công sở đơn giản.”
“Bình thường sếp Yến không ở nhà thì ông làm gì?” Lộ Hữu Du chỉ thấy tò mò về sự khác biệt giữa quản gia trong tiểu thuyết và quản gia trong thực tế.
Suy cho cùng thì trong bộ phim ngắn mà cậu quay, quản gia chỉ là người chứng kiến quá trình yêu đương của nam nữ chính chứ thật ra không làm gì nữa cả.
"Kiểm tra hạn sử dụng của các loại nhu yếu phẩm hàng ngày, bổ sung vật phẩm đã tiêu hao. Ngoài ra tôi sẽ phân loại mọi thứ theo từng loại. Sếp Yến cũng thích sạch sẽ, ba ngày sẽ thay ga trải giường một lần, quần áo theo mùa đã lâu không mặc cũng phải lấy ra giặt sạch, như vậy thì lần sau sẽ luôn có quần áo sạch sẽ, không bị bụi bẩn hôi hám.”
“Tôi cũng chịu trách nhiệm tiếp đãi khách khứa, nhưng khi đến đây thì tôi chưa từng thấy sếp Yến đưa khách nào về. Về phần dì Vương, bà ấy chỉ phụ trách nấu nướng, thỉnh thoảng lại phối hợp với dì dọn dẹp để thu quét nhà cửa là được.”
Lộ Hữu Du gật đầu, “Vậy bình thường ông có thể thoải mái ra vào phòng của sếp Yến sao?”
Quản gia: "?" Thật là một câu hỏi kỳ lạ.
"Xem như có đi? Nhưng bình thường nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi không tùy tiện đi vào đây. Mỗi buổi sáng và buổi tối thì tôi sẽ đến kiểm tra một vòng để đảm bảo phòng sạch sẽ ngăn nắp, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng."
Lộ Hữu Du suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra được là chuyện gì. Yến Vô Ngu không coi cậu như một người ngoài phải không.
Có phải tất cả người giàu đều như vậy không?
Nhưng cậu và Yến Vô Ngu mới quen nhau bao lâu chứ?
"Cậu không có hứng thú với những thứ này sao?" Quản gia thấp giọng hỏi: "Vậy tôi sẽ đưa cậu sang một quầy khác."
Lục Hữu Hữu nói: “…” Cảm giác giống như đi vào cửa hàng sang trọng trong nhà Yến Vô Ngu vậy.
Mà còn là đồ miễn phí nữa chớ.
Một giờ sau.
Lộ Hữu Du lên chiếc xe thương vụ bình dân của Yến Vô Ngu.
Xe vừa dừng lại, người đứng canh bên ngoài tới mở cửa, quả nhiên đã có một số phóng viên đứng ở đây từ sớm rồi.
Hiện tại Lộ Hữu Du còn nhìn thấy một số ngôi sao nổi tiếng, trong số đó có một người cậu quen, chính là Thịnh Minh Ổ. Hiển nhiên anh ta cũng nhìn thấy Lộ Hữu Du, lúc nhìn thấy cậu xuống khỏi xe Yến Vô Ngu thì có chút kinh ngạc.
Anh ta nhanh chóng quay mặt đi, vì Lộ Mộc Bạch đang đứng bên cạnh anh ta.
Thì ra Thịnh Minh Ổ dẫn cậu ta tới đây tham dự buổi tiệc.
"Có chuyện gì thế?"
"Không có gì đâu, tôi chỉ thấy sếp Yến quá tốt thôi."
Yến Vô Ngu không biết cậu đang suy nghĩ gì, cạn lời rồi nói: “Vào đi.”
"Được, sếp Yến."
Sau đó, Lộ Hữu Du nắm lấy tay Yến Vô Ngu rất tự nhiên.
Ánh mắt Yến Vô Ngu rơi vào cánh tay giao vào nhau của hai người, sau đó anh khó hiểu nhìn Lộ Hữu Du: "?"