"Sao có thể chứ? Từ nhỏ tới lớn dù mang con đi đâu người ta cũng khen con đẹp cơ mà."
Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa.
"Mộc Mộc, ông nội tới rồi." Triệu Phổ Hâm đẩy xe lăn đi tới.
"Ông nội, ba."
Câu đầu tiên sau khi ông cụ Lộ bước vào là: “Sao không thấy Tiểu Du đâu?”
Lộ Tân Nguyệt nói: "Cũng không biết đã đi chơi ở đâu rồi ạ, Mộc Mộc gọi điện thoại cho thằng bé đi."
Nụ cười của Lộ Mộc Bạch hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
"Đúng thế, ông ơi, chiều nay cháu đã nói với anh trai rồi. Có lẽ anh ấy quên thời gian, hay cháu gọi lại hỏi xem anh ấy đang ở đâu nhé?"
"Ba, hôm nay là sinh nhật của Mộc Mộc, ba còn chưa nói "Chúc mừng sinh nhật" với thằng bé mà đã tìm Tiểu Du rồi."
Ông cụ Lộ không có nhiều tình cảm với Lộ Tân Nguyệt, nhưng bà ta cũng đã từng là đứa con gái mà ông yêu thương.
Ông còn sắp xếp một cuộc hôn nhân tốt đẹp cho cô con gái út của mình nữa.
Nhưng Lộ Tân Nguyệt lại có chủ ý của riêng mình, không những từ chối ở trước mặt công chúng mà còn vứt hết mặt mũi của hai nhà đi, “Tôi không muốn bị dùng làm công cụ cho hôn nhân.”
Bà ta đã chọn tình yêu mà mình hằng mong ước, đó chính là Triệu Phổ Hâm.
Cũng vì chuyện này mà ông cụ Lộ đã cãi nhau với bà ta, bà ta vốn là đứa con gái ông yêu thương.
Nhưng cuối cùng quan hệ lại xuất hiện vết nứt vì việc này.
Sau nữa, Triệu Phổ Hâm tiến cử mình đi ở rể với ông cụ Lộ.
Nhưng ông cụ Lộ cho rằng ông ta là tên đàn ông yếu đuối ăn bám nên nói gì cũng không đồng ý với cuộc hôn nhân này.
Ông còn nói những lời độc ác là nếu Lộ Tân Nguyệt cứ cố chấp lấy ông ta thì phải cắt đứt quan hệ với nhà họ Lộ.
Ông không thể đồng ý chọn Triệu Phổ Hâm.
Về sau khi Lộ Tân Nguyệt dẫn con đến cửa, cuối cùng ông cụ Lộ cũng không nỡ đuổi bà ta ra ngoài.
Về sau nữa thì xảy ra một số chuyện, cuối cùng hai người cũng trở về nhà họ Lộ, nhưng đứa nhỏ lại không thể mang họ của Triệu Phổ Hâm được.
Chỉ có con cái của nhà họ Lộ mới có tư cách kế thừa tài sản của nhà họ Lộ, mà ông cụ Lộ thì chưa bao giờ coi trọng Triệu Phổ Hâm.
Thực ra, ban đầu ông cụ Lộ muốn đưa Lộ Hữu Du đi để tự nuôi nấng.
Nhưng Lộ Tân Nguyệt lấy lý do đứa trẻ không thể sống thiếu mẹ nên lại dẫn Lộ Hữu Du về, khi đó Lộ Hữu Du vẫn còn nhỏ, ông cụ Lộ cũng nghĩ như vậy nên thôi.
Nhưng khi bọn trẻ dần lớn lên thì rất hiếm khi ông cụ Lộ được gặp Lộ Hữu Du.
Mỗi lần hỏi Lộ Hữu Du tại sao không đến thì Lộ Tân Nguyệt luôn nói:
"Con cái lớn rồi nên không muốn theo con nữa, con cũng không thể làm gì được."
"Nó đi du lịch với bạn cùng lớp rồi."
“Thằng bé đang nổi loạn, không muốn ở cùng người lớn, lần sau nhất định con sẽ thuyết phục nó đến gặp ba.”
Rồi cứ hẹn mãi không thấy người đâu.
Sức khỏe ông cụ Lộ không được tốt.
Ông có sức khỏe yếu do di chứng của một vụ tai nạn ô tô cách đây hai mươi năm.
Ban đầu, ông nhất quyết muốn quản lý công ty, nhưng khi tuổi tác tăng cao thì ngày càng không thể làm được, cuối cùng đành giao công ty cho Triệu Phổ Hâm quản lý.
Cuối cùng, ông chọn trở về ngôi nhà cũ nơi ông đã sống khi còn nhỏ.
Những năm gần đây, ông cụ Lộ không thích ra ngoài, thứ nhất là sức khỏe không tốt, thứ hai là cơ thể không thích hợp để chạy nhảy, làm việc nặng nhọc.
Trước đây khi tình trạng của ông trở nên tồi tệ hơn, ông còn phải ở viện điều duỗng một thời gian.
Do Lộ Hữu Du đã không đến gặp mình nên khi sức khỏe tốt hơn, ông có đến thành phố A vài lần.
Nhưng vẫn không có cách nào để gặp được Lộ Hữu Du.
"Tôi là ông nội của nó, mấy năm rồi không gặp, sao tôi không hỏi được?" Ông cụ Lộ khó chịu nói.
"Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi phải gặp được Tiểu Du, dù thằng bé có ở trên mặt trăng thì hai người... Khụ khụ khụ... Cũng phải mang người về cho tôi."
Lộ Tân Nguyệt và Triệu Phổ Hâm nhìn nhau, Triệu Phổ Hâm lập tức mỉm cười.
"Ba, người đang nói cái gì vậy? Nói như chúng con không cho người gặp Tiểu Du vậy, con sẽ bảo Mộc Mộc gọi điện thoại giục nó quay về."
"Đúng vậy ba, đứa nhỏ này rất thích chơi đùa, chúng con không thể quản được. Không phải chúng con luôn báo cáo tình hình của Tiểu Du cho người sao? Nó thích gây rắc rối ở trường lắm, chúng con không thể quản được mà lần nào cũng phải đi xử lý hộ nó.”
Lộ Tân Nguyệt nói đỡ.
"Đừng lừa tôi, gọi ngay bây giờ đi, tôi ở đây nghe."
Cuối cùng ông cụ Lộ cũng không chịu nổi nữa.
Mấy năm trước thì bảo thằng bé đi du học, học cấp 3 bận rộn, học lực kém phải học bù.
Học cấp hai thì bảo con cái nổi loạn, không muốn giao tiếp với người lớn tuổi nên cũng đành thôi.
Tiểu học thì bảo con cái phải ở bên cha mẹ, nếu không sẽ dễ gây ra vấn đề tâm lý.
Bây giờ con cái đã tốt nghiệp rồi, dù sao cũng phải cho ông thấy người chứ?
Triệu Phổ Hâm không còn cách nào khác đành nhấc điện thoại di động lên gọi cho Lộ Hữu Du.
Cuộc gọi vừa được kết nối là ông ta đã phủ đầu ngay.
"Tiểu Du, mấy giờ rồi? Sao vẫn chưa tới? Ông nội đã đợi ở đây lâu lắm rồi, lại đi chơi với bạn bè nên quên mất thời gian à?"
Ông ta ra vẻ như một người cha bình thường, "Anh đang ở đâu? Tôi sẽ bảo tài xế đến đón anh."
Lộ Hữu Du chưa kịp trả lời, Lộ Tân Nguyệt đã tiếp tục.
"Lúc nào mà không tụ tập cùng bạn bè được? Hôm nay là sinh nhật em trai cậu, khó khăn lắm ông nội mới đến thành phố A được, mau về đây."
…
Bên kia, Lộ Hữu Du đang đối mặt với người thứ sáu tới đây bắt chuyện với cậu.
Nghe thấy tiếng mắng trong điện thoại, cậu còn tưởng mình gọi nhầm số cơ.
“Tôi đã ở đây rồi.” Lộ Hữu Du cũng không giải thích gì.
Cậu chỉ tò mò là bữa tiệc sinh nhật hoành tráng đến mức nào mà lại lo là cậu sẽ không tham dự như vậy?
Chẳng lẽ là tuyên bố quyền thừa kế sẽ được trao cho Lộ Mộc Bạch sao?
Kể từ khi Lộ Hữu Du dọn ra khỏi nhà thì chưa bao giờ xin gia đình một xu nào, cậu cũng đã tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế của mình rồi, rốt cuộc cặp cha me kia đang lo lắng điều gì vậy?
Bên kia im lặng một lúc, "Tôi sẽ cử người đến đón anh."
Mười phút sau.
Một người đàn ông tự xưng là thư ký của chủ tịch Triệu xuất hiện trước mặt Lộ Hữu Du.
"Thiếu gia, tôi là thư ký của chủ tịch Triệu. Chủ tịch Triệu bảo tôi đưa cậu đi gặp ông ấy, mời đi cùng tôi."
Thư ký đưa cẫn đến cửa phòng chờ rồi gõ cửa.
Nghe được câu trả lời thì anh ta mới mở cửa, nói với Lộ Hữu Du: "Thiếu gia, cậu có thể trực tiếp đi vào."