Người không hiểu thì sẽ tưởng hai người là bạn bè cũ gặp nhau để ôn lại kỷ niệm.
Cố Tụng Nhĩ ngạc nhiên trước sự thay đổi kinh thiên động địa của Lộ Hữu Du, nhưng chỉ mất vài giây, anh ta đã cong môi mỉm cười.
"Đã lâu không gặp, Tiêu Du hình như đã thay đổi rất nhiều rồi."
"Thế à?"
"Cố thiếu gia." Người gác cửa nhận ra anh ta vì Cố Tụng Nhĩ là khách quen ở đây.
"Cũng vào chứ?" Cố Tụng Nhĩ hỏi.
Lộ Hữu Du dừng một chút, nhìn người gác cửa, "Tôi vào được không?"
“Được.” Người gác cửa gật đầu liên tục.
Mặc dù Lộ Hữu Du không có thư mời, nhưng nếu được Cố gia thiếu gia đưa vào thì sẽ khác.
Cậu thể được coi là bạn đồng hành nam của cậu Cố đây.
Trong bữa tiệc kiểu này, nhiều người sẽ mang theo bạn đồng hành nam hoặc nữ, họ đến với tư cách là bạn đồng hành và không cần giấy mời.
"Đi thôi."
Lộ Hữu Du làm như không có gì xảy ra, mỉm cười với Cố Tụng Nhĩ.
Cố Tụng Nhĩ nhìn tấm lưng gầy gò và thẳng tắp của Lộ Hữu Du, mãi lâu sau cũng không thể kết nối với người bạn cùng lớp rụt rè và kém cỏi trong trí nhớ của mình.
Anh ta đứng trong bóng tối, khóe môi đột nhiên cong lên.
Lộ Hữu Du của hiện tại đã thú vị với bốn năm trước rồi.
Cuối cùng cũng không còn là bông hoa nhỏ cho mọi người bắt nạt nữa à?
Vẻ mặt Cố Tụng Nhĩ đầy sự nghiền nghiễm, thế nghĩa là có thể bị bắt nạt nặng nề hơn chăng? Liệu có còn lộ vẻ bị tổn thương nữa không?
Phòng tiệc.
Các vị khách trò chuyện theo nhóm, những người lớn tuổi đến để bàn việc làm ăn, những thanh thiếu niên nhỏ tuổi thì đến để giao lưu theo yêu cầu của người lớn hoặc tìm kiếm một người bạn đời phù hợp.
Cố Tụng Nhĩ đi theo sau Lộ Hữu Du.
Nhưng anh ta lại thấy cậu bước chậm rãi qua đám đông, tìm một nơi không có ai xung quanh rồi ngồi xuống nghỉ ngơi một cách bình tĩnh và tự nhiên.
Quả nhiên là đã thay đổi rất nhiều rồi.
Nếu là Lộ Hữu Du của hồi trước thì sẽ rất căng thẳng và khó chịu trong tình huống này, cậu sẽ luôn cúi đầu xuống và không dám nhìn xung quanh.
"Lộ đại thiếu gia, sao lại ngồi đây một mình vậy?"
Lộ Hữu Du tiện tay cầm ly rượu trên bàn lên.
"Cố tiểu thiếu gia, đi theo tôi làm gì?"
"Bạn học cũ, không thể ôn lại chuyện xưa sao?"
"Ồ." Lộ Hữu Du thản nhiên liếc anh ta một cái, "Tôi còn tưởng rằng Cố thiếu gia cứ đi theo tôi là vì thích tôi chứ."
Cố Tụng Nhĩ cười khúc khích.
“Từ khi nào mà cậu trở nên nhanh mồm nhanh miệng thế?”
"Cố Tụng Nhĩ."
Một thanh niên mặc vest đen cầm ly rượu bước tới.
"Sao lại ngồi trong góc vậy? Tôi đã bảo sao có nhiều cô gái nhìn vào đây thế, đi tới xe thì mới phát hiện họ đang nhìn cậu."
Khóe miệng Cố Tụng Nhĩ nhếch lên nói: "Bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà, tránh tí đã."
“Đây là…” Người đàn ông nhìn thấy Lộ Hữu Du uống rượu một mình thì trong lòng thấy hơi kỳ quái, “Thiếu gia nào đẹp trai như vậy, đúng ra tôi phải có ấn tượng chứ.”
"Đại thiếu gia nhà họ Lộ đấy." Cố Tụng Nhĩ nói đầy hứng thú. "Đây là người khiêm tốn, hiếm khi tham dự các sự kiện, cậu chưa gặp cũng là chuyện bình thường."
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Lộ Hữu Du.
Sao khác với lời đồn vậy.
Anh ta nhớ là lần trước từng gặp người nhà họ Lộ với ba mẹ mà.
"Nghe nói nhà họ Lộ có hai đứa cơn, sao một đứa khác thì ít thấy thế?"
"Đây là Mộc Bạch, con trai út của chúng tôi, nó rất hiểu chuyện và lễ phép, cùng thích đi ra ngoài với tôi. Đứa lớn thì chả thấy mở miệng bao giờ, rõ ràng lớn hơn một tuổi mà lại rất ngang ngược, không nghe lời gì, chỉ trách trước kia chúng tôi cưng chiều nó quá."
Anh ta nhìn vị đại thiếu gia "được cưng chiều" rồi nâng ly về phía cậu.
"Lộ đại thiếu gia cho kết bạn cái đi, tôi tên là Văn Hành."
"Lộ Hữu Du."
Cố Tụng Nhĩ nhìn hai người kết bạn trước mặt thì trong mắt hiện lên một tia u ám rồi nhanh chóng biến mất.
"Đi thôi."
“A?” Văn Hành bị vỗ cho sửng sốt, “Đi đâu?”
"Dẫn tôi đến chào cậu và dì một tiếng."
Văn Hành chỉ hướng cho anh ta: "Nơi đó, cậu có thể tự mình đi tới."
Cố Tụng Nhĩ lạnh lùng nhìn anh ta thì Văn Hành mới chậm rãi đứng lên, "Tôi đi trước, lát nữa tới chơi với cậu sau."
Lộ Hữu Du mỉm cười nhìn anh ta.
Văn Hành cũng cười ngốc nghếch nói: “Lát nữa nhớ thêm tôi vào wechat nha.”
Lộ Hữu Du chưa kịp trả lời thì Cố Tụng Nhĩ đã túm cổ áo sau lưng anh ta, kéo anh ta đi về phía trước.
"Sao lại kéo tôi? Anh Cố."
"Nếu trò chuyện nữa là yêu nhau luôn đấy nhỉ." Cố Tụng Nhĩ lạnh lùng nói.
Mặt Văn Hành đỏ bừng: "Anh nói nhảm gì vậy? Tôi chỉ là muốn làm bạn với Lộ thiếu gia thôi mà."
Hai người vừa rời đi là Lộ Hữu Du đã thu hồi ánh mắt, gọi người phục vụ đi ngang qua lại.
"Xin chào, mang cho tôi một chiếc Black Forest nhỏ."
"Được, xin vui lòng đợi một lát."
------
"Mẹ, mẹ có muốn cho người mời anh trai tới không?"
"Quan tâm nó làm gì, hôm nay là sinh nhật của con, quan trọng nhất là để con vui vẻ, nó tới sẽ không vui đâu."
"Nhưng ông nội sẽ tới đây mà." hôm nay Lộ Mộc Bạch tốn hơn hai giờ để trang điểm, bữa tiệc sinh nhật của cậu ta thì cậu ta sẽ muốn làm trung tâm của sự chú ý rồi.
"Mẹ cũng biết là nội thích anh trai hơn mà.”
"Đừng nói nhảm, con hiếu thuận như vậy, kỳ nghỉ đông hè đều về thăm ông nội, đương nhiên ông nội yêu con nhất, cho dù sức khỏe không tốt thì ông ta cũng đến dự tiệc sinh nhật của con mà."
Không biết Lộ Tân Nguyệt đang an ủi Lộ Mộc Bạch hay cố ý nhấn mạnh điều gì nữa.
"Mẹ, con không muốn tranh giành với anh trai, ông nội thích anh trai thì đương nhiên là con mừng cho anh rồi." Lộ Mộc Bạch cười nói, "Hơn nữa, ngày mai là sinh nhật của anh trai con, có ông nội tới tham dự thì chắc chắn là anh sẽ vui lắm."
Lộ Tân Nguyệt khẽ cau mày, gượng cười rồi dặn dò nói.
"Chắc con sói mắt trắng Lộ Hữu Du kia cũng không chịu quay về đâu, đợi tí nữa ông nội tới thì con nhớ phải ở bên ông ta nhiều vào đấy."
"Con biết mà, mẹ."
Lộ Tân Nguyệt nhìn sắc mặt Lộ Mộc Bạch, trong lòng có chút đắc ý: "Chắc chắn con sẽ là người đẹp trai nhất trong bữa tiệc ngày hôm nay."
Lộ Mộc Bạch cười nói: “Cũng chỉ có mẹ nghĩ vậy thôi.”