"Cậu gì ơi?"
Thấy cậu đứng đã lâu mà không vào, người gác cửa bước tới hỏi: "Có cần giúp gì không?"
Lộ Hữu Du nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Không, cảm ơn."
Cậu vừa định bước vào trong thì người gác cửa lại ngăn cậu lại.
"Xin lỗi. Tôi phải kiểm tra thư mời của cậu, cậu có thể cho tôi xem được không?"
Thư mời…
Lộ Hữu Du không có.
Lộ Mộc Bạch hoàn toàn không gửi cho cậu.
Thì ra là bẫy ở đây à?
Lộ Hữu Du cười khinh thường, đúng là thấp kém.
“Tôi không có thiệp mời.”
Người gác cửa dường như không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này nên sửng sốt một lúc.
Lộ Hữu Du hiếm khi tham dự những dịp trang trọng như vậy, bởi vì từ khi còn nhỏ ba mẹ đã không dẫn cậu theo rồi.
“Trông anh cứ như con gái ấy, tôi không muốn đưa cậu ra ngoài để bị người ta cười nhạo.”
"Tối nay tôi sẽ đưa Mộc Mộc đi dự tiệc tối, cậu ở nhà đừng gây rắc rối."
Những vị khách này không ai quen biết Lộ Hữu Du, nhưng những vị khách đi vào dự tiệc sẽ tò mò nhìn Lộ Hữu Du đứng ở cửa.
Một là bởi vì bề ngoài của Lộ Hữu Du quá bắt mắt, hai là tuy rằng không có thư mời, nhưng cậu lại không có một chút xấu hổ nào.
"Cậu quên mang theo à? Hoặc là cậu có thể cho tôi biết tên để tôi đi kiểm tra rồi co cậu vào, cậu có thể ra phòng chờ ngồi đợi."
Người gác cửa cũng hiểu biết nhiều, đối phương cảm thấy Lộ Hữu Du không giống như kẻ muốn lẻn vào, cho nên vẫn là đối xử khách khí với cậu.
Lộ Hữu Du không nhận được thư mời, chắc chắn không phải bởi vì Lộ Mộc Bạch không gửi mà là cậu ta căn bản không có ý định mời cậu.
Hoặc là cố tình khiến cậu bị mất mặt ở ngoài cửa.
Nếu là Lộ Hữu Du trước kia thì đã sớm xấu hổ đến mức tức giận muốn chết rồi.
Vì tự ti nên Lộ Hữu Du rất quan tâm đến ánh mắt của người khác.
"Không cần kiểm tra." Lộ Hữu Du nói: "Tôi không có đâu."
Người gác cửa nhất thời không biết nên nói cái gì, sửng sốt mấy giây mới dũng cảm hỏi: "Vậy cậu tới đây?"
"Lộ Hữu Du."
Một giọng nói cắt ngang hai người họ.
Lộ Hữu Du quay lại, nhìn thấy một chàng trai mặc bộ đồ đen đang đi về phía mình.
Anh ta có đôi chân cao, trông rất đẹp trai, còn có phần hơi lưu manh, nhưng nụ cười của anh ta lại rất hiền lành và vô hại.
Là Cố Tụng Nhĩ, nam chính nạn số 2.
Anh ta cũng là bạn thân nhất của Lộ Hữu Du thời trung học.
Khi đó Cố Tụng Nhĩ vẫn chưa quen biết Lộ Mộc Bạch.
Anh ta và Lộ Hữu Du ngồi cùng bàn, đương nhiên là biết rõ nhau rồi dần trở thành bạn bè.
Khi đó, Lộ Hữu Du đang rơi vào giai đoạn dậy thì nhạy cảm nên vô cùng tự ti, nhưng Cố thiếu gia không ghét bỏ cậu.
Anh ta còn bảo Lộ Hữu Du ưỡn ngực ngẩng cao đầu đừng sợ hãi, đàn ông con trai phải kiên cường lên.
Năm thứ nhất và năm thứ hai trung học, Cố Tụng Nhĩ và Lộ Hữu Du luôn như hình với bóng, cả trường đều biết mối quan hệ của họ rất tốt.
Cậu còn từng nghĩ đến việc vào cùng trường đại học với Cố Tụng Nhĩ, trở thành bạn cùng phòng, hai người sẽ là bạn tốt suốt đời.
Lúc đó Lộ Hữu Du nghĩ, thật tốt, đây là bằng hữu của cậu, không có quan hệ gì với Lộ Mộc Bạch.
Tuy nhiên, khi năm thứ ba trung học mới khai giảng.
Cố Tụng Nhĩ đột nhiên thay đổi, nhìn cậu với ánh mắt chán ghét.
"Cậu thật ghê tởm, tôi coi cậu là bạn mà cậu lại thích tôi ư."
Vẻ mặt Lộ Hữu Du nghi hoặc nhìn anh ta, nhưng lại nhìn thấy Cố Tụng Nhĩ lấy ra một lá thư màu hồng.
"Lộ Hữu Du còn viết cho tôi một bức thư tình khiến tôi chán ghét chết đi được."
Cố Tụng Nhĩ đọc những lời thú tỏ tình lỗ liễu buồn nôn kia ra khiến Lộ Hữu Du bị mọi người ghê tởm và khinh thường.
"Cậu ta thật kinh tởm. Cố Tụng Nhĩ thảm quá đi mất, đối xử với Lộ Hữu Du tốt thế mà ai biết Lộ Hữu Du lại muốn ngủ với cậu ta chứ?"
"Tôi mà là Cố Tụng Nhĩ thì tôi cũng ghê tởm chết đi được."
"Tôi đã nói cậu ta ẻo lả mà, hóa ra là người đồng tính. Không phải cậu ta cũng thích tôi chứ? Cái này còn khó chịu hơn cả gϊếŧ ông đây đi nữa."
"Tôi không có, tôi chưa từng viết thư tình." Lộ Hữu Du sốt ruột giải thích.
Nhưng không ai tin cậu, cậu đành bất lực nhìn Cố Tụng Nhĩ.
"Tôi, tôi không phải gay, tôi không..."
Không ai nghe lời giải thích của cậu.
Vậy là Lộ Hữu Du đã trải qua cả năm cuối trung học dưới con mắt khinh thường của các bạn cùng lớp.
"Nhìn này, đó là Lộ Hữu Du đấy, cậu ta là gay."
"Đừng nhìn cậu ta, lỡ cậu ta yêu cậu thì sao?"
"Hả? Thật đáng sợ."
Cậu đã nhiều lần cố gắng tìm Cố Tụng Nhĩ để giải thích, nhưng mãi mà không tìm được cơ hội.
Cho đến một ngày sau khi tan trường, cuối cùng Lộ Hữu Du cũng đợi được đến khi Cố Tụng Nhĩ ở một mình.
"Cố Tụng Nhĩ, tôi thật sự chưa từng viết bức thư tình đó. Nếu cậu không tin, cậu có thể xem bài tập về nhà của tôi, chữ viết của tôi không phải như vậy, tôi..."
"Tôi biết." Cố Tụng Nhĩ cắt ngang lời giải thích của cậu.
"Cậu tin tôi chứ?" Vẻ mặt Lộ Hữu Du vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cố Tụng Nhĩ cao hơn Lộ Hữu Du, anh ta hơi cúi đầu xuống, ghé sát vào tai Lộ Hữu Du.
“Bởi vì tôi đã viết lá thư đó mà.”
Cố Tụng Nhĩ chế nhạo, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lộ Hữu Du rồi lạnh lùng trào phúng:
"Cậu vẫn không hiểu sao? Tôi chơi trò chơi làm bạn tốt với cậu suốt hai năm qua thôi, thật lãng phí thời gian, tôi vốn tưởng là cậu sẽ sớm phát hiện nhưng không ngờ cậu lại ngu ngốc như vậy, quá nhàm chán."
…
"Thật là trùng hợp."
"Không ngờ lại gặp cậu ở đây."
Cố Tụng Nhĩ ăn mặc đàng hoàng, mặc một bộ vest cao cấp, đi giày da được làm thủ công.
Rất bắt mắt.
Những người không biết rõ về anh ta rất dễ bị thu hút bởi vẻ ngoài đạo mạo này.
Một số cô gái còn chưa bước vào hội trường đã nhìn thấy Cố Tụng Nhĩ thì không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.
"Anh ấy đẹp trai quá!"
Nếu đường nét trên khuôn mặt của Lộ Hữu Du thuộc loại tươi sáng quyến rũ thì đường nét của Cố Tụng Nhĩ lại sâu sắc và góc cạnh, có chút gì đó như con lai vậy.
Anh ta đứng trước mặt Lộ Hữu Du, vốn tưởng sẽ nhận được ánh mắt căm hận hoặc sợ hãi, nhưng …
Lộ Hữu Du nâng cằm, bình tĩnh nhìn anh ta, khóe miệng nở một nụ cười.
"Thật trùng hợp."
Không có trốn tránh, không có oán hận, cũng không có phớt lờ, mà là bình thản như không có chuyện gì xảy ra.