"Được, chúng ta cùng nỗ lực."
"Chị Hạ, chị có biết sếp Yến có ở trong văn phòng không?"
Hạ Vân bối rối: "Cậu tìm anh ta làm gì?"
"Có chút chuyện riêng ạ." Lộ Hữu Du uyển chuyển nói, dù sao cũng không thể bảo là sếp Yến còn nợ cậu hai trăm ngàn được nhỉ?
Hạ Vân lập tức trở nên nghiêm túc, mặc dù cô ấy cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
Nhưng vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lộ Hữu Du thật sự rất khó để không khiến cô ấy phải suy nghĩ nhiều.
"Cậu không có suy nghĩ gì với sếp Yến đấy chứ?"
“Anh ta là nhị thiếu gia của nhà họ Yến, bất kể địa vị gia đình thế nào thì những gia tộc giàu có như bọn họ thường chỉ chấp nhận liên hôn thôi.”
Lộ Hữu Du phải mất một lúc mới hiểu được ý nghĩa của hai câu này.
"Không phải như chị nghĩ đâu. Chỉ là... Trước đó sếp Yến đã hứa với tôi một số điều kiện rồi, tôi muốn biết khi nào thì có thể thực hiện được thôi."
"À, ra là vậy." Hạ Vân nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, "Tôi còn tưởng... Nhưng gần đây anh ta không đến công ty, nghe nói hình như đang đi công tác rồi thì phải?"
"Không ở đây à."
Cậu lập tức cảm thấy tiếc nuối, chẳng trách lâu như vậy mà không có ai liên lạc với cậu.
Quả nhiên, làm tổng giám đốc chẳng nhàn nhã gì cả.
"Nếu cậu vội thì đi hỏi thư ký Kiều xem thử?"
"Không cần, đợi sếp Yến quay lại cũng được, dù sao anh ấy cũng đã đồng ý rồi, chắc sẽ không nuốt lời đâu."
"Vậy cậu cứ yên tâm đi."
*
Vài ngày sau, Hạ Vân dẫn Du Du đi ký hợp đồng, xác nhận tháng sau cậu sẽ tiến tổ.
Đạo diễn đã lập một nhóm bao gồm biên kịch, người lập kế hoạch,…
Lộ Hữu Du đã nhận được kịch bản của mình.
Hạ Vân nói: “Tôi thấy cậu không có xuất thân là diễn viên chính quy nhưng cũng diễn rất giỏi rồi. Hơn nữa, những diễn viên của phim này cũng không phải là dân chuyên, họ đến từ mọi tầng lớp nên cậu không cần phải căng thẳng quá."
Nói vậy nhưng Lộ Hữu Du vẫn rất coi trọng công việc của mình.
Tất nhiên là cậu cũng không thể qua loa với chuyện kiếm tiền được.
Vẫn còn nửa tháng, đủ thời gian để cậu làm quen với kịch bản trước.
Gần đây Lộ Hữu Du rất bận rộn, vừa đọc kịch bản vừa tham gia lớp học diễn xuất.
Ngày hôm đó vừa đi học về, Lộ Hữu Du nhận được cuộc gọi từ số lạ.
Không có đánh dấu số cá nhân.
"A lô."
"Anh à." Trong điện thoại truyền đến một thanh âm ôn hòa, lông mày Lộ Hữu Du giật giật, bên kia lại nói:
"Hôm nay là sinh nhật của tôi, bảy giờ tối ở công quán Tinh Lan nha."
"Anh trai sẽ đến mà, phải không?"
"Không." Lộ Hữu Du lạnh lùng từ chối.
Người kia có lẽ không ngờ là mình sẽ bị từ chối, sửng sốt một giây rồi lại cười nói:
"Có phải anh trai không chuẩn bị quà cho tôi không, không sao đâu, tôi không quan tâm đến chuyện này, tôi chỉ muốn cùng gia đình tổ chức sinh nhật thôi."
"Ông nội cũng sẽ tới, ông ấy đã già mà vẫn từ thành phố C đến đây, dù sao anh cũng không thể không đến gặp mặt ông ấy chứ?"
Lộ Hữu Du không có nhiều ấn tượng với ông nội mình lắm.
Trong ký ức của cậu thì ba mẹ hiếm khi đưa cậu về quê hương ở thành phố C. Cũng không phải bọn họ không trở về, vì mỗi kỳ nghỉ đông và hè đều sẽ về một thời gian, cũng sẽ mang theo Lộ Mộc Bạch, nhưng lại hiếm khi dẫn cậu theo.
Trí nhớ của cậu cũng hơi mơ hồ, cũng không nhớ nổi lý do qua loa mà cặp ba mẹ này đã đưa ra là gì.
Tóm lại là cậu không có ấn tượng sâu sắc với người ông nội này, nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ nhớ được một khuôn mặt hiền lành.
"Ngư Bảo, ông là ông nội đây."
…
"Anh trai, anh có nghe thấy tôi nói gì không?"
Giọng nói của Lộ Mộc Bạch xuyên qua ống nghe, đánh thức Lộ Hữu Du đang mê man.
"... Biết rồi."
"Vậy thì quyết định rồi đó, anh trai, hẹn gặp lại vào tối nay."
Giọng điệu Lộ Mộc Bạch vẫn ôn hòa như cũ.
Nếu không phải đã nhìn thấy trong mộng thì cậu sẽ không bao giờ nghĩ tới, Lộ Mộc Bạch trước mặt người khác ôn hòa không tranh giành lại ghét cậu đến vậy.
Còn luôn giả vờ là một người em tốt trước mặt cậu nữa chứ.
Vậy thì gặp nhau đi.
Cậu cũng muốn xem xem đến cùng là Lộ Mộc Bạch có ý đồ gì?
Huống hồ, cậu cũng muốn tận mắt nhìn xem sau khi Lộ Mộc Bạch nhận được quà của Thịnh Minh Ổ sẽ có phản ứng thế nào.
Chắc chắn sẽ rất thú vị đây.
*
Bảy giờ tối, công quán Tinh Lan.
Một vòm bóng bay được đặt ở cửa, hai người gác cửa đứng ở cửa để hướng dẫn cho khách hàng.
Có vài chiếc ô tô sang trọng đậu trước cửa, những người xuống xe đều mặc trang phục chỉnh tề.
Đồ âu váy vóc, cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé đều mặc đẹp để tham dự tiệc.
“Mẹ ơi, anh trai lấy mất đồ chơi của con rồi.”
Ở cửa.
Một cậu bé mặc quần yếm bĩu môi nhìn con gấu nhỏ bị em trai mình giật đi với vẻ tủi thân.
"Tư Tư, đồ chơi của con đâu?" Một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp cúi xuống, giọng điệu nghiêm túc nói.
"Trước khi ra ngoài chúng ta đã thỏa thuận rồi, mỗi người mang theo một món đồ chơi. Con mang theo một chiếc ô tô, anh trai mang theo một con gấu. Tại sao con lại muốn lấy gấu của anh trai mình?"
"Con muốn đổi với anh trai nhưng anh ấy không chịu."
“Anh trai không muốn đổi thì con cũng không thể giành giật được. Bây giờ, trả gấu lại cho anh trai rồi quay lại xe lấy ô tô của con đi.”
Cậu bé rõ ràng thấp hơn nửa cái đầu lập tức khóc nháo: "Con không muốn, con muốn con gấu. Mẹ, mẹ thật thiên vị."
"Chơi xấu cũng không có ích đâu, mẹ cậu có hỏi cậu có muốn mang theo một con gấu nhỏ không? Cậu nói không muốn mang theo đồ chơi giống như anh trai mình."
“Đã chọn ô tô thì không nên cướp gấu của anh trai, bây giờ hãy trả lại con gấu cho anh trai và nói xin lỗi anh ấy, nếu không mẹ sẽ tức giận đấy.”
…
Hóa ra không phải bậc cha mẹ nào cũng nghĩ rằng anh trai nên nhường cho em trai.
"Con là anh trai, tại sao không nhường em đi?"
"Con là anh trai, con nên bảo vệ em trai mình."
"Con là anh trai..."
Bốn chữ này giống như một câu thần chú, nó đã văng vẳng bên tai Lộ Hữu Du từ khi còn nhỏ.
Cậu là anh cả, không nên tranh giành. Cậu nên chăm sóc và yêu thương em trai mình vô điều kiện.
Cho nên dù mọi người chỉ yêu em trai mình chứ không yêu mình thì cậu cũng nên yêu thương em trai mình.