Edit: Windchime
Beta: Phương Phan
Chu Hiểm và Hứa Đường rời đi không bao lâu thì Phương Cử về tiệm, vừa bước vào đã bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của mọi người, cậu nhất thời không hiểu rõ. Phương Cử đi vào trong, vừa liếc nhìn vào phòng vẽ tranh, bắt gặp Tiểu Tinh đang quét những mảnh vỡ rơi đầy đất, lập tức dừng chân lại rẽ vào: "Trong tiệm bị cướp bóc sao?"
Động tác của Tiểu Tinh ngừng lại, xoay người lại nhẹ hô một tiếng: "Phương tổng."
Phương Cử nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ của cô ta, nơi mí mắt vẫn còn vương nước thì nhất thời giật mình: "Sao cô lại khóc? Ai làm gì cô?"
Tiểu Tinh sụt sịt mũi, lắc đầu nói: "Không có ai ăn hϊếp tôi, chỉ là lúc nãy Chu tổng đánh nhau với người ta ngay trong tiệm, khiến tôi… tôi có chút sợ hãi."
Phương Cử kinh ngạc: "Anh Hiểm đánh nhau với ai?"
"Còn có thể là ai, chính là họa sĩ mà Hứa quản lý mời về." Tiểu Tinh tiếp tục quét, "Họa sĩ lôi lôi kéo kéo Hứa quản lý bên trong phòng nghỉ, bị Chu tổng bắt gặp..."
"Đừng nói mò, làm sao chị dâu lại có thể lôi lôi kéo kéo với người khác được?"
"Tôi không nói mò, tất cả mọi người đều trông thấy... Họa sĩ Trần cũng nói anh ta thích Hứa quản lý đã nhiều năm, Hứa quản lý cũng biết..." Tiểu Tinh vừa quan sát vẻ mặt của Phương Cử vừa cẩn thận nói, "Trần họa sĩ nói, một bức tranh mà anh ta tuỳ tiện vẽ cũng có thể bán hơn mười vạn, nếu không phải nhìn mặt mũi Hứa quản lý, thì anh ta sẽ không đồng ý đến đây..."
Phương Cử khoát khoát tay: "Được được, anh ta có đồng ý vẽ hay không là chuyện của anh ta, chị dâu không phải loại người này, cô đừng đoán mò."
Tiểu Tinh "A" một tiếng, khó nén thất vọng,
"Anh Hiểm và chị dâu đâu rồi?"
Tiểu Tinh lắc đầu: "Không biết, Chu tổng đánh người xong liền đi."
Phương Cử lấy điện thoại di động ra: "Cô tranh thủ thời gian quét xong rồi ra ngoài, giờ là giờ cơm, bên ngoài đang bề bộn."
Tiểu Tinh khẽ cắn môi, yên lặng gật đầu.
——
Trong bữa tiệc, Hứa Dương hỏi thăm một chút tình hình cải tạo của quán rượu, sau khi ngồi ăn một lát, Chu Hiểm liếc nhìn Hứa Đường: "Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc, hít thở không khí."
Hứa Đường lập tức đưa mắt nhìn anh, lúc Chu Hiểm đứng dậy nhẹ nhàng ấn lên vai cô một cái, đóng cửa lại ra ngoài.
Cuối hành lang tầng hai có cửa sổ, Chu Hiểm đến đó mở cửa sổ, rút ra một điếu thuốc, cánh tay chống lên bệ cửa, nhìn ra ngoài. Website đăng truyện chính thức: Mùa thu ở Chi Xuyên đang ngày càng rõ nét, cây ngô đồng đã rụng lá quá nửa, giữa cành chỉ còn trơ trụi nhành cây khô khốc.
Chu Hiểm lẳng lặng đứng đấy, bất tri bất giác đã hút xong ba điếu. Một chỗ khác trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Chu Hiểm ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Cử đi đến từ phía đối diện. Trên mặt cậu không mang chút ý cười, thậm chí có mấy phần nghiêm trọng.
Đợi Phương Cử đi đến trước mặt, Chu Hiểm tắt thuốc, trầm giọng nói: "Đi vào đi."
Trong phòng, Hứa Đường và Hứa Dương đều cúi đầu im lặng, lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Hứa Dương ngẩng đầu nhìn sang.
Chu Hiểm và Phương Cử ngồi xuống, gọi phục vụ đến dọn bàn.
Phương Cử đặt tài liệu vừa mang đến lên bàn, nhìn về phía Hứa Dương: "Anh sẽ nói cho cậu biết tính nghiêm trọng của sự việc, sau đó cậu hãy quyết định có đồng ý hay không."
Hứa Dương cắn răng: "Em sẽ đi."
Phương Cử lại lắc đầu, ánh mắt chuyển sang phía Hứa Đường: "Chị dâu, có phải chị vẫn luôn muốn biết Trịnh Thúc giấu gì ở Lộc Sơn và anh Ngã hi sinh thế nào?"
Hứa Đường nghe vậy lập tức ngồi thẳng lưng, nhìn Phương Cử rồi chậm rãi gật đầu.
Phương Cử nhìn Chu Hiểm, thấy Chu Hiểm gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang phía Hứa Đường, cậu hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy: "Anh Ngã... là cảnh sát ngầm."
Hứa Đường khϊếp sợ, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, liếc mắt với Hứa Dương, sau một lúc mới tiêu hoá hết câu trả lời này: "Ý của cậu là... Trịnh Thúc..."
Phương Cử nhăn mày, gật đầu: "Trịnh Thúc làm giàu ở Lộc Sơn, mười năm trước bắt đầu làm người liên hệ, về sau đen ăn đen, nuốt của cấp trên một nhóm hàng, mới thành làm ăn lớn. Trịnh Thúc này hết sức giảo hoạt, lúc ấy tạo ra một thế cục thật sự xảo diệu, gây khó khăn cho những người phục kích ở bến tàu đợi hắn và người đi theo," Phương Cử nhìn lên, "Hi sinh ba người, anh Ngã là một trong số đó."
Nhất thời không có ai nói chuyện, qua một lúc, Phương Cử mới mở miệng: "Trịnh Thúc còn xử lý người liên lạc trong tổ chức, về sau những chỗ có manh mối đều đứt đoạn, mọi người cũng không dám phái người vào nằm vùng tiếp. Về sau, thế lực của Trịnh Thúc bắt đầu mở rộng đến Độ Hà trấn, chúng em nghi ngờ hắn ta xây dựng kho chứa hàng cho mình ở Độ Hà trấn."
Hứa Đường nhìn cậu, nói tiếp: "Cho nên cậu mới gia nhập tổ chức của anh Kiêu để thu thập chứng cứ."
Phương Cử gật đầu: "Trịnh Thúc làm việc vô cùng bí mật, nếu như không phải có lần ở Ca Vũ Thính anh Hiểm ngẫu nhiên nghe thấy người của Trịnh Thúc lộ ra chuyện vận chuyển hàng thì có lẽ vĩnh viễn chúng em sẽ không tra ra được chuyện ở Lộc Sơn. Sau đó, chúng em đốt lửa, thừa dịp rối loạn lẻn vào xem một chút, lúc ấy tất cả mọi người đang cố gắng dập lửa, duy chỉ có một gian phòng vẫn đóng chặt cửa, bên ngoài còn có bốn người trông coi."
Hứa Đường vừa nghe Phương Cử nói vừa hồi tưởng tình cảnh lúc đó.
"Đêm đó Trịnh Thúc ra bên ngoài vận chuyển hàng, hai đội người một đội chặn xe tải một đội điều tra của Phạt Mộc, nhưng nào biết chiếc xe kia lái đi ra ngoài không bao lâu, lúc đến ngã rẽ thì lại rơi xuống vách núi, đồ trong gian phòng ở Phạt Mộc đó cũng đã bị chuyển đi từ lúc nào." Windchimelqd Phương Cử đập lên bàn một cái, "Em và anh Hiểm vốn tính gạt anh Kiêu, nhưng anh Kiêu cũng không phải hạng xoàng. Sau đó anh Kiêu cũng biết, chuẩn bị đánh vào bảy tấc của Trịnh Thúc (ý nói đánh vào chỗ hiểm, 7 tấc là chỗ hiểm của rắn) kết liễu hắn ta, nhưng mà lại bất cẩn gây động tĩnh quá lớn, đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ) khiến Trịnh Thúc phát giác... Chúng em đều bị Trịnh Thúc chơi lại."
Hứa Đường nghe được thì cảm thấy hãi hùng khϊếp vía, vạn vạn không nghĩ đến phía sau sự kiện năm đó lại có một màn bên trong doạ người như vậy.
Mọi người nhất thời cũng không mở miệng, qua một lúc, Phương Cử mượn điếu thuốc của Chu Hiểm, bật lửa hít một hơi, bên trong khói mù lượn lờ, ánh mắt của cậu nghiêm trọng, nhìn về phía Hứa Dương: "Vì báo thù cho anh Ngã, anh đã làm liên luỵ đến anh Hiểm. Em trai Hứa, mọi chuyện anh đã nói cho cậu, anh không thể chắc chắn hoàn toàn rằng chuyện cậu ẩn vào sẽ không gặp nguy hiểm, chuyện này ai cũng không nói chắc được. Cho nên có đi hay là không chính cậu quyết định đi."
Không khí nhất thời lại yên tĩnh lại, đợi Phương Cử hút xong điếu thuốc, Hứa Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Phương Cử, ánh mắt kiên định, trầm giọng nói: "Em đi."
Phương Cử im lặng mấy giây, lấy tài liệu ra: "Tốt, đã muốn đi, anh cũng không tiếp tục phí hơi thừa lời, tóm lại Phương Cử lấy tính mạng để thề, nhất định hết sức bảo vệ cậu an toàn."
Phương Cử đưa tài liệu cho Hứa Dương: "Anh tạo cho cậu thân phận con trai của ông chủ mỏ. Huyện lân cận nhiều mỏ thạch cao, mười phú hào thì có chín người làm khai thác mỏ, Trịnh Thúc muốn tra rõ cũng không dễ dàng nhanh chóng được. Trước hết cậu hãy làm quen với các thông tin này đã, chúng tôi sẽ dạy cậu một số kiến thức phản trinh sát và phòng thân.
Hứa Dương nắm xấp tài liệu, liên tục gật đầu.
Sau khi đưa Hứa Dương trở lại trường, trên đường trở về, Hứa Đường vẫn còn khϊếp sợ. Cô chỉ biết Phương Cử nằm vùng bên cạnh anh Kiêu, tất nhiên là có quan hệ với việc anh trai Phương Kình của cậu ta là cảnh sát, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, việc này còn phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều so với những gì cô có thể nghĩ đến.
Hứa Đường không khỏi đưa ra một giả thuyết lớn mật, liệu cái chết của cha cô có phải cũng liên quan đến kho hàng của Trịnh Thúc không? Nghĩ đến đây, trái tim cô đập mạnh mẽ: "Chu Hiểm, anh nói, có phải cha em đã đυ.ng vào chuyện gì cho nên mới bị Trịnh Thúc gϊếŧ người diệt khẩu không?"
Chu Hiểm nhìn về phía cô: "Anh chỉ có thể nói có khả năng này."
Hứa Đường cắn răng: "Nếu thật sự như vậy, em nhất định..."
Chu Hiểm đưa tay kéo lấy bàn tay đang nắm thành quyền của cô đặt lên đùi nắm chặt, hồi lâu không nói gì.
——
Phương Cử huấn luyện Hứa Dương cũng đồng thời với lúc "Chu Phủ Hải Đường" hoàn toàn cải tạo xong. Dieendaanleequuydonn Hứa Đường cho quảng cáo ở khắp mọi nơi, từ xe buýt, tạp chí trên xe hay trạm dừng đều đưa quảng cáo lên, tiến hành bán hạ giá với giá đặc biệt, quán rượu làm ăn tốt lên, thậm chí có lúc còn kín người hết chỗ.
Sau khi hạ giá kết thúc, lượng khách có lúc giảm xuống, sau đó lại tăng lên một chút, rồi dần dần ổn định lại.
Hứa Đường thấy cải tạo của mình cuối cùng cũng bắt đầu hiệu quả, nhất thời thở phào. Nhưng chưa kịp buông lỏng được mấy ngày thì sinh nhật của Chu Hiểm đã đến.
Đây là lần đầu tiên cô tổ chức sinh nhật cho Chu Hiểm, tự nhiên không thể vội vàng. Nhưng Chu Hiểm không muốn tổ chức lớn, chỉ muốn ở cùng Hứa Đường.
Sau đó hai người bọn họ mỗi bên nhượng bộ một chút, đứng ra mời Phương Cử và Tiểu Ngũ tới ăn bữa cơm gia đình.
Tuy Hứa Đường có thể làm cơm, nhưng cũng chỉ ở mức độ nửa vời. Vì bữa cơm gia đình này, cô không muốn mượn tay người ngoài nên đành mang một đống dụng cụ vào phòng bếp học trộm. Sau khi luyện tập liên tục trong một tuần, rốt cuộc cũng đã có thể tự tay làm được bảy, tám món ăn.
Chương 29: Chi Xuyên (09)
Edit: Windchime
Beta: Phương Phan
Nguồn: https:///
Chu Hiểm và Hứa Đường rời đi không bao lâu thì Phương Cử về tiệm, vừa bước vào đã bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của mọi người, cậu nhất thời không hiểu rõ. Phương Cử đi vào trong, vừa liếc nhìn vào phòng vẽ tranh, bắt gặp Tiểu Tinh đang quét những mảnh vỡ rơi đầy đất, lập tức dừng chân lại rẽ vào: "Trong tiệm bị cướp bóc sao?"
Động tác của Tiểu Tinh ngừng lại, xoay người lại nhẹ hô một tiếng: "Phương tổng."
Phương Cử nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ của cô ta, nơi mí mắt vẫn còn vương nước thì nhất thời giật mình: "Sao cô lại khóc? Ai làm gì cô?"
Tiểu Tinh sụt sịt mũi, lắc đầu nói: "Không có ai ăn hϊếp tôi, chỉ là lúc nãy Chu tổng đánh nhau với người ta ngay trong tiệm, khiến tôi… tôi có chút sợ hãi."
Phương Cử kinh ngạc: "Anh Hiểm đánh nhau với ai?"
"Còn có thể là ai, chính là họa sĩ mà Hứa quản lý mời về." Tiểu Tinh tiếp tục quét, "Họa sĩ lôi lôi kéo kéo Hứa quản lý bên trong phòng nghỉ, bị Chu tổng bắt gặp..."
"Đừng nói mò, làm sao chị dâu lại có thể lôi lôi kéo kéo với người khác được?"
"Tôi không nói mò, tất cả mọi người đều trông thấy... Họa sĩ Trần cũng nói anh ta thích Hứa quản lý đã nhiều năm, Hứa quản lý cũng biết..." Tiểu Tinh vừa quan sát vẻ mặt của Phương Cử vừa cẩn thận nói, "Trần họa sĩ nói, một bức tranh mà anh ta tuỳ tiện vẽ cũng có thể bán hơn mười vạn, nếu không phải nhìn mặt mũi Hứa quản lý, thì anh ta sẽ không đồng ý đến đây..."
Phương Cử khoát khoát tay: "Được được, anh ta có đồng ý vẽ hay không là chuyện của anh ta, chị dâu không phải loại người này, cô đừng đoán mò."
Tiểu Tinh "A" một tiếng, khó nén thất vọng,
"Anh Hiểm và chị dâu đâu rồi?"
Tiểu Tinh lắc đầu: "Không biết, Chu tổng đánh người xong liền đi."
Phương Cử lấy điện thoại di động ra: "Cô tranh thủ thời gian quét xong rồi ra ngoài, giờ là giờ cơm, bên ngoài đang bề bộn."
Tiểu Tinh khẽ cắn môi, yên lặng gật đầu.
——
Trong bữa tiệc, Hứa Dương hỏi thăm một chút tình hình cải tạo của quán rượu, sau khi ngồi ăn một lát, Chu Hiểm liếc nhìn Hứa Đường: "Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc, hít thở không khí."
Hứa Đường lập tức đưa mắt nhìn anh, lúc Chu Hiểm đứng dậy nhẹ nhàng ấn lên vai cô một cái, đóng cửa lại ra ngoài.
Cuối hành lang tầng hai có cửa sổ, Chu Hiểm đến đó mở cửa sổ, rút ra một điếu thuốc, cánh tay chống lên bệ cửa, nhìn ra ngoài. Website đăng truyện chính thức: Mùa thu ở Chi Xuyên đang ngày càng rõ nét, cây ngô đồng đã rụng lá quá nửa, giữa cành chỉ còn trơ trụi nhành cây khô khốc.
Chu Hiểm lẳng lặng đứng đấy, bất tri bất giác đã hút xong ba điếu. Một chỗ khác trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Chu Hiểm ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Cử đi đến từ phía đối diện. Trên mặt cậu không mang chút ý cười, thậm chí có mấy phần nghiêm trọng.
Đợi Phương Cử đi đến trước mặt, Chu Hiểm tắt thuốc, trầm giọng nói: "Đi vào đi."
Trong phòng, Hứa Đường và Hứa Dương đều cúi đầu im lặng, lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Hứa Dương ngẩng đầu nhìn sang.
Chu Hiểm và Phương Cử ngồi xuống, gọi phục vụ đến dọn bàn.
Phương Cử đặt tài liệu vừa mang đến lên bàn, nhìn về phía Hứa Dương: "Anh sẽ nói cho cậu biết tính nghiêm trọng của sự việc, sau đó cậu hãy quyết định có đồng ý hay không."
Hứa Dương cắn răng: "Em sẽ đi."
Phương Cử lại lắc đầu, ánh mắt chuyển sang phía Hứa Đường: "Chị dâu, có phải chị vẫn luôn muốn biết Trịnh Thúc giấu gì ở Lộc Sơn và anh Ngã hi sinh thế nào?"
Hứa Đường nghe vậy lập tức ngồi thẳng lưng, nhìn Phương Cử rồi chậm rãi gật đầu.
Phương Cử nhìn Chu Hiểm, thấy Chu Hiểm gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang phía Hứa Đường, cậu hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy: "Anh Ngã... là cảnh sát ngầm."
Hứa Đường khϊếp sợ, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, liếc mắt với Hứa Dương, sau một lúc mới tiêu hoá hết câu trả lời này: "Ý của cậu là... Trịnh Thúc..."
Phương Cử nhăn mày, gật đầu: "Trịnh Thúc làm giàu ở Lộc Sơn, mười năm trước bắt đầu làm người liên hệ, về sau đen ăn đen, nuốt của cấp trên một nhóm hàng, mới thành làm ăn lớn. Trịnh Thúc này hết sức giảo hoạt, lúc ấy tạo ra một thế cục thật sự xảo diệu, gây khó khăn cho những người phục kích ở bến tàu đợi hắn và người đi theo," Phương Cử nhìn lên, "Hi sinh ba người, anh Ngã là một trong số đó."
Nhất thời không có ai nói chuyện, qua một lúc, Phương Cử mới mở miệng: "Trịnh Thúc còn xử lý người liên lạc trong tổ chức, về sau những chỗ có manh mối đều đứt đoạn, mọi người cũng không dám phái người vào nằm vùng tiếp. Về sau, thế lực của Trịnh Thúc bắt đầu mở rộng đến Độ Hà trấn, chúng em nghi ngờ hắn ta xây dựng kho chứa hàng cho mình ở Độ Hà trấn."
Hứa Đường nhìn cậu, nói tiếp: "Cho nên cậu mới gia nhập tổ chức của anh Kiêu để thu thập chứng cứ."
Phương Cử gật đầu: "Trịnh Thúc làm việc vô cùng bí mật, nếu như không phải có lần ở Ca Vũ Thính anh Hiểm ngẫu nhiên nghe thấy người của Trịnh Thúc lộ ra chuyện vận chuyển hàng thì có lẽ vĩnh viễn chúng em sẽ không tra ra được chuyện ở Lộc Sơn. Sau đó, chúng em đốt lửa, thừa dịp rối loạn lẻn vào xem một chút, lúc ấy tất cả mọi người đang cố gắng dập lửa, duy chỉ có một gian phòng vẫn đóng chặt cửa, bên ngoài còn có bốn người trông coi."
Hứa Đường vừa nghe Phương Cử nói vừa hồi tưởng tình cảnh lúc đó.
"Đêm đó Trịnh Thúc ra bên ngoài vận chuyển hàng, hai đội người một đội chặn xe tải một đội điều tra của Phạt Mộc, nhưng nào biết chiếc xe kia lái đi ra ngoài không bao lâu, lúc đến ngã rẽ thì lại rơi xuống vách núi, đồ trong gian phòng ở Phạt Mộc đó cũng đã bị chuyển đi từ lúc nào." Windchimelqd Phương Cử đập lên bàn một cái, "Em và anh Hiểm vốn tính gạt anh Kiêu, nhưng anh Kiêu cũng không phải hạng xoàng. Sau đó anh Kiêu cũng biết, chuẩn bị đánh vào bảy tấc của Trịnh Thúc (ý nói đánh vào chỗ hiểm, 7 tấc là chỗ hiểm của rắn) kết liễu hắn ta, nhưng mà lại bất cẩn gây động tĩnh quá lớn, đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ) khiến Trịnh Thúc phát giác... Chúng em đều bị Trịnh Thúc chơi lại."
Hứa Đường nghe được thì cảm thấy hãi hùng khϊếp vía, vạn vạn không nghĩ đến phía sau sự kiện năm đó lại có một màn bên trong doạ người như vậy.
Mọi người nhất thời cũng không mở miệng, qua một lúc, Phương Cử mượn điếu thuốc của Chu Hiểm, bật lửa hít một hơi, bên trong khói mù lượn lờ, ánh mắt của cậu nghiêm trọng, nhìn về phía Hứa Dương: "Vì báo thù cho anh Ngã, anh đã làm liên luỵ đến anh Hiểm. Em trai Hứa, mọi chuyện anh đã nói cho cậu, anh không thể chắc chắn hoàn toàn rằng chuyện cậu ẩn vào sẽ không gặp nguy hiểm, chuyện này ai cũng không nói chắc được. Cho nên có đi hay là không chính cậu quyết định đi."
Không khí nhất thời lại yên tĩnh lại, đợi Phương Cử hút xong điếu thuốc, Hứa Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Phương Cử, ánh mắt kiên định, trầm giọng nói: "Em đi."
Phương Cử im lặng mấy giây, lấy tài liệu ra: "Tốt, đã muốn đi, anh cũng không tiếp tục phí hơi thừa lời, tóm lại Phương Cử lấy tính mạng để thề, nhất định hết sức bảo vệ cậu an toàn."
Phương Cử đưa tài liệu cho Hứa Dương: "Anh tạo cho cậu thân phận con trai của ông chủ mỏ. Huyện lân cận nhiều mỏ thạch cao, mười phú hào thì có chín người làm khai thác mỏ, Trịnh Thúc muốn tra rõ cũng không dễ dàng nhanh chóng được. Trước hết cậu hãy làm quen với các thông tin này đã, chúng tôi sẽ dạy cậu một số kiến thức phản trinh sát và phòng thân.
Hứa Dương nắm xấp tài liệu, liên tục gật đầu.
Sau khi đưa Hứa Dương trở lại trường, trên đường trở về, Hứa Đường vẫn còn khϊếp sợ. Cô chỉ biết Phương Cử nằm vùng bên cạnh anh Kiêu, tất nhiên là có quan hệ với việc anh trai Phương Kình của cậu ta là cảnh sát, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, việc này còn phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều so với những gì cô có thể nghĩ đến.
Hứa Đường không khỏi đưa ra một giả thuyết lớn mật, liệu cái chết của cha cô có phải cũng liên quan đến kho hàng của Trịnh Thúc không? Nghĩ đến đây, trái tim cô đập mạnh mẽ: "Chu Hiểm, anh nói, có phải cha em đã đυ.ng vào chuyện gì cho nên mới bị Trịnh Thúc gϊếŧ người diệt khẩu không?"
Chu Hiểm nhìn về phía cô: "Anh chỉ có thể nói có khả năng này."
Hứa Đường cắn răng: "Nếu thật sự như vậy, em nhất định..."
Chu Hiểm đưa tay kéo lấy bàn tay đang nắm thành quyền của cô đặt lên đùi nắm chặt, hồi lâu không nói gì.
——
Phương Cử huấn luyện Hứa Dương cũng đồng thời với lúc "Chu Phủ Hải Đường" hoàn toàn cải tạo xong. Dieendaanleequuydonn Hứa Đường cho quảng cáo ở khắp mọi nơi, từ xe buýt, tạp chí trên xe hay trạm dừng đều đưa quảng cáo lên, tiến hành bán hạ giá với giá đặc biệt, quán rượu làm ăn tốt lên, thậm chí có lúc còn kín người hết chỗ.
Sau khi hạ giá kết thúc, lượng khách có lúc giảm xuống, sau đó lại tăng lên một chút, rồi dần dần ổn định lại.
Hứa Đường thấy cải tạo của mình cuối cùng cũng bắt đầu hiệu quả, nhất thời thở phào. Nhưng chưa kịp buông lỏng được mấy ngày thì sinh nhật của Chu Hiểm đã đến.
Đây là lần đầu tiên cô tổ chức sinh nhật cho Chu Hiểm, tự nhiên không thể vội vàng. Nhưng Chu Hiểm không muốn tổ chức lớn, chỉ muốn ở cùng Hứa Đường.
Sau đó hai người bọn họ mỗi bên nhượng bộ một chút, đứng ra mời Phương Cử và Tiểu Ngũ tới ăn bữa cơm gia đình.
Tuy Hứa Đường có thể làm cơm, nhưng cũng chỉ ở mức độ nửa vời. Vì bữa cơm gia đình này, cô không muốn mượn tay người ngoài nên đành mang một đống dụng cụ vào phòng bếp học trộm. Sau khi luyện tập liên tục trong một tuần, rốt cuộc cũng đã có thể tự tay làm được bảy, tám món ăn.