Chương 5

Cả hai ngồi lại trong khu vườn, trò chuyện và cười đùa, cảm thấy thời gian trôi qua nhanh chóng. Khi mặt trời bắt đầu lặn, Lâm Diệu Tinh đưa Hạ An Nhiên về nhà.

Trên đường về, Hạ An Nhiên không thể ngừng nghĩ về ngày hôm nay. Cô cảm thấy như mình đã tìm được một người bạn thật sự, một người mà cô có thể tin tưởng và chia sẻ mọi điều. Và cô hy vọng rằng, mối quan hệ này sẽ ngày càng gắn bó hơn.

Những ngày sau đó, Hạ An Nhiên và Lâm Diệu Tinh ngày càng trở nên thân thiết hơn. Họ cùng nhau học tập, cùng nhau ăn trưa, và cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Hạ An Nhiên không còn cảm thấy cô đơn hay bị bắt nạt nữa, vì cô biết rằng bên cạnh cô luôn có một người bạn đáng tin cậy.

Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi trong khu vườn nhỏ của trường, Lâm Diệu Tinh bất ngờ hỏi: "Nhiên, cậu có từng nghĩ về tương lai không?"

Hạ An Nhiên hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này. "Tương lai à? Mình cũng không biết nữa. Mình chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, không còn bị bắt nạt và có thể làm những điều mình thích."

Lâm Diệu Tinh nhìn xa xăm, đôi mắt đầy suy tư. "Mình cũng vậy. Mình muốn có một tương lai mà mình có thể tự do làm những điều mình yêu thích, không bị ràng buộc bởi những áp lực xung quanh."

"Cậu sẽ đạt được điều đó, Diệu Tinh." Hạ An Nhiên mỉm cười, đặt tay lên vai bạn. "Cậu là người mạnh mẽ và quyết đoán. Mình tin cậu sẽ đạt được những gì mình mong muốn."

"Cảm ơn cậu, Nhiên." Lâm Diệu Tinh đáp, cảm thấy lòng mình ấm áp. "Và mình cũng tin rằng cậu sẽ có một tương lai tươi sáng."

Cả hai nhìn nhau, cảm thấy một sự kết nối đặc biệt giữa họ. Đó không chỉ là tình bạn, mà còn là sự đồng cảm và sự tin tưởng lẫn nhau. Và dù cho tương lai có ra sao, họ biết rằng họ sẽ luôn có nhau bên cạnh.

Một buổi sáng, khi Hạ An Nhiên bước vào lớp, cô thấy không khí có gì đó khác lạ. Các bạn học đều nhìn cô và thì thầm với nhau. Cô cảm thấy lo lắng, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Khi cô đến gần bàn học của mình, cô thấy trên bàn có một bức thư. Cô mở ra và đọc, nhận ra đó là thư mời dự buổi tiệc sinh nhật của Lâm Diệu Tinh. Cô ngạc nhiên và cảm thấy vui mừng, nhưng cũng có chút lo lắng về việc phải tham dự một buổi tiệc sang trọng.

"Cậu sẽ đến chứ?" Giọng nói quen thuộc của Lâm Diệu Tinh vang lên phía sau. Hạ An Nhiên quay lại, thấy cô bạn đang nhìn cô với ánh mắt chờ đợi.

"Mình sẽ đến." Hạ An Nhiên mỉm cười, dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng. "Mình không biết phải mặc gì và làm sao để không làm phiền cậu."

"Đừng lo, mình sẽ giúp cậu." Lâm Diệu Tinh cười, nắm lấy tay cô. "Cậu chỉ cần đến và vui vẻ thôi."