Chương 4

Trong lúc ăn trưa, Lâm Diệu Tinh bất ngờ đề nghị: "Cuối tuần này, cậu có rảnh không?"

Hạ An Nhiên ngạc nhiên nhìn cô. "Cuối tuần à? Mình cũng không có kế hoạch gì đặc biệt. Tại sao cậu hỏi vậy?"

"Mình muốn mời cậu đến nhà mình chơi." Lâm Diệu Tinh cười nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ chân thành. "Mẹ mình rất muốn gặp cậu."

"Thật sao?" Hạ An Nhiên ngạc nhiên. "Mình... mình không biết nữa. Mình không muốn làm phiền cậu và gia đình cậu."

"Không có phiền phức gì cả." Lâm Diệu Tinh nhấn mạnh. "Mình đã nói với mẹ về cậu, và bà ấy rất mong chờ được gặp cậu."

Hạ An Nhiên cắn nhẹ môi, do dự. "Mình không biết liệu mình có phù hợp không. Gia đình mình và gia đình cậu rất khác nhau."

Lâm Diệu Tinh cười nhẹ, lắc đầu. "Không cần phải lo lắng về điều đó. Mình muốn cậu đến vì mình tin tưởng cậu, và mình muốn cậu thấy rằng chúng ta có thể là bạn tốt, dù xuất phát điểm có khác biệt thế nào."

Nhìn vào đôi mắt chân thành của Lâm Diệu Tinh, Hạ An Nhiên cảm thấy lòng mình ấm áp và tự tin hơn. "Được rồi, mình sẽ đến."

---

Cuối tuần đó, Hạ An Nhiên chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến nhà Lâm Diệu Tinh. Cô chọn bộ quần áo đẹp nhất mà cô có, dù nó khá đơn giản so với những gì cô tưởng tượng về ngôi nhà sang trọng của Diệu Tinh.

Khi cô đến trước cửa nhà Lâm Diệu Tinh, cô cảm thấy hơi ngợp trước sự bề thế của căn biệt thự. Lâm Diệu Tinh đã đứng chờ sẵn ở cửa, mỉm cười đón cô. "Chào cậu, Nhiên. Mời cậu vào."

Hạ An Nhiên bước vào nhà, không khỏi ngạc nhiên trước sự sang trọng và tinh tế của nội thất. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô không thể che giấu sự ngưỡng mộ.

"Mẹ mình đang ở phòng khách. Đi theo mình." Lâm Diệu Tinh dẫn cô qua một hành lang rộng lớn, vào phòng khách nơi bà Lâm, mẹ của Diệu Tinh, đang ngồi. Bà là một người phụ nữ thanh lịch, với nụ cười dịu dàng.

"Chào cô, cháu là Hạ An Nhiên." Hạ An Nhiên cúi chào, cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Chào cháu, Nhiên. Rất vui được gặp cháu." Bà Lâm đáp, giọng nói ấm áp. "Diệu Tinh đã kể rất nhiều về cháu. Cảm ơn cháu đã đến chơi hôm nay."

"Cháu cũng rất vui khi được mời đến đây." Hạ An Nhiên đáp, cảm thấy lòng mình dần dần bình tĩnh lại.

Bà Lâm mỉm cười, rồi quay sang con gái. "Diệu Tinh, con có thể dẫn Nhiên đi tham quan một vòng nhà không? Mẹ sẽ chuẩn bị trà và bánh ngọt cho chúng ta."

"Dạ, mẹ." Lâm Diệu Tinh đáp, rồi quay sang Hạ An Nhiên. "Đi nào, Nhiên. Mình sẽ dẫn cậu đi tham quan."

Sau khi đi một vòng quanh nhà, Lâm Diệu Tinh dẫn Hạ An Nhiên ra khu vườn sau nhà. Khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng, với đủ loại hoa và cây cối. Hạ An Nhiên ngạc nhiên trước vẻ đẹp tự nhiên và sự yên tĩnh nơi đây.

"Cậu thích khu vườn này không?" Lâm Diệu Tinh hỏi, mắt nhìn xa xăm.

"Rất đẹp." Hạ An Nhiên đáp, cảm thấy lòng mình thư thái. "Cậu có thường xuyên ra đây không?"

"Ừ, mình thường ra đây để thư giãn và suy nghĩ." Lâm Diệu Tinh thở dài nhẹ. "Đôi khi, mình cảm thấy bị áp lực bởi cuộc sống này. Nhưng ở đây, mình có thể thoát khỏi tất cả."

Hạ An Nhiên nhìn Lâm Diệu Tinh, cảm thấy có chút đồng cảm. "Mình hiểu. Mỗi người đều có áp lực riêng. Mình cũng có những lúc cảm thấy như vậy."

Lâm Diệu Tinh quay lại nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. "Cảm ơn cậu, Nhiên. Mình cảm thấy dễ chịu khi nói chuyện với cậu. Cậu là người bạn đầu tiên mình có thể tin tưởng và chia sẻ."

Hạ An Nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. "Cậu cũng vậy, Diệu Tinh. Mình rất vui khi có cậu làm bạn."