Ngày hôm đó, khi tan học, Hạ An Nhiên bước chậm rãi về nhà. Con đường về nhà cô đơn và dài, nhưng hôm nay, dường như nó ngắn hơn một chút. Cô không thể ngừng nghĩ về Lâm Diệu Tinh và những lời nói của cô ấy. Tại sao một người hoàn hảo như Lâm Diệu Tinh lại quan tâm đến cô?
Cô vừa bước vào nhà, mẹ cô đã vội vàng từ bếp ra chào đón. "Nhiên, hôm nay ở trường thế nào? Con có ổn không?"
"Mẹ, con ổn." Hạ An Nhiên mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. "Có lẽ... hôm nay là một ngày tốt đẹp."
Sáng hôm sau, Hạ An Nhiên tới trường sớm hơn thường lệ. Cô muốn tránh gặp mặt những kẻ bắt nạt và cũng muốn có chút thời gian yên tĩnh để suy nghĩ. Khi cô bước vào lớp, cô thấy Lâm Diệu Tinh đã ngồi sẵn ở bàn đầu, đôi mắt chăm chú vào cuốn sách.
Hạ An Nhiên bước tới chỗ ngồi của mình, nhưng không thể không liếc nhìn Lâm Diệu Tinh. Cô cảm thấy tò mò về con người này, về lý do tại sao cô ấy lại giúp mình.
"Chào buổi sáng." Một giọng nói trầm ấm vang lên, làm Hạ An Nhiên giật mình. Cô quay lại, thấy Lâm Diệu Tinh đứng ngay bên cạnh mình.
"Chào buổi sáng." Hạ An Nhiên đáp, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
"Cậu có muốn ngồi cùng mình hôm nay không?" Lâm Diệu Tinh hỏi, đôi mắt ánh lên sự quan tâm.
Hạ An Nhiên ngỡ ngàng, nhưng cũng cảm thấy vui mừng. "Được chứ."
Cả hai ngồi cạnh nhau trong suốt buổi học, và Hạ An Nhiên cảm thấy mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Dường như sự hiện diện của Lâm Diệu Tinh đã làm cô cảm thấy an toàn và tự tin hơn. Những lời đàm tiếu của bạn học dường như không còn quan trọng nữa.
Khi giờ ra chơi đến, Lâm Diệu Tinh quay sang Hạ An Nhiên, nở một nụ cười nhẹ. "Đi ăn trưa cùng mình không?"
"Ừ, mình sẽ đi." Hạ An Nhiên đáp, cảm thấy lòng mình ấm áp.
Cả hai bước ra khỏi lớp, và Hạ An Nhiên cảm thấy như mình đã bước vào một thế giới mới. Thế giới mà cô có thể tin tưởng và hy vọng.
———
Ngày hôm đó, khi tan học, Hạ An Nhiên bước chậm rãi về nhà. Con đường về nhà cô đơn và dài, nhưng hôm nay, dường như nó ngắn hơn một chút. Cô không thể ngừng nghĩ về Lâm Diệu Tinh và những lời nói của cô ấy. Tại sao một người hoàn hảo như Lâm Diệu Tinh lại quan tâm đến cô?
Cô vừa bước vào nhà, mẹ cô đã vội vàng từ bếp ra chào đón. "Nhiên, hôm nay ở trường thế nào? Con có ổn không?"
"Mẹ, con ổn." Hạ An Nhiên mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. "Có lẽ... hôm nay là một ngày tốt đẹp."
Sáng hôm sau, Hạ An Nhiên tới trường sớm hơn thường lệ. Cô muốn tránh gặp mặt những kẻ bắt nạt và cũng muốn có chút thời gian yên tĩnh để suy nghĩ. Khi cô bước vào lớp, cô thấy Lâm Diệu Tinh đã ngồi sẵn ở bàn đầu, đôi mắt chăm chú vào cuốn sách.
Hạ An Nhiên bước tới chỗ ngồi của mình, nhưng không thể không liếc nhìn Lâm Diệu Tinh. Cô cảm thấy tò mò về con người này, về lý do tại sao cô ấy lại giúp mình.
"Chào buổi sáng." Một giọng nói trầm ấm vang lên, làm Hạ An Nhiên giật mình. Cô quay lại, thấy Lâm Diệu Tinh đứng ngay bên cạnh mình.
"Chào buổi sáng." Hạ An Nhiên đáp, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
"Cậu có muốn ngồi cùng mình hôm nay không?" Lâm Diệu Tinh hỏi, đôi mắt ánh lên sự quan tâm.
Hạ An Nhiên ngỡ ngàng, nhưng cũng cảm thấy vui mừng. "Được chứ."
Cả hai ngồi cạnh nhau trong suốt buổi học, và Hạ An Nhiên cảm thấy mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Dường như sự hiện diện của Lâm Diệu Tinh đã làm cô cảm thấy an toàn và tự tin hơn. Những lời đàm tiếu của bạn học dường như không còn quan trọng nữa.
Khi giờ ra chơi đến, Lâm Diệu Tinh quay sang Hạ An Nhiên, nở một nụ cười nhẹ. "Đi ăn trưa cùng mình không?"
"Ừ, mình sẽ đi." Hạ An Nhiên đáp, cảm thấy lòng mình ấm áp.
Cả hai bước ra khỏi lớp, và Hạ An Nhiên cảm thấy như mình đã bước vào một thế giới mới. Thế giới mà cô có thể tin tưởng và hy vọng.