Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ thể dục vang lên, mọi người lục tục quay lại lớp học. Hạ An Nhiên và Lâm Diệu Tinh bước chậm rãi về phía hành lang, không ai nói lời nào. Không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, xen lẫn giữa ngượng ngùng và tò mò.
"Diệu Tinh, cậu thực sự không cần phải giúp mình đâu." Hạ An Nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Mình không muốn gây rắc rối cho cậu."
Lâm Diệu Tinh quay lại nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm nhưng không có vẻ giận dữ. "Cậu không phải là rắc rối. Chỉ là... mình ghét sự bất công. Nếu không ai đứng lên, thì mình sẽ làm."
Hạ An Nhiên gật đầu, nhưng lòng cô vẫn còn nhiều băn khoăn. Cô không biết mình có thể tin tưởng Lâm Diệu Tinh hay không, vì trước đây cô đã từng bị phản bội bởi những người mà cô tưởng là bạn.
Trở lại lớp học, Hạ An Nhiên ngồi vào chỗ của mình ở cuối lớp, cố gắng giữ yên lặng và không gây sự chú ý. Nhưng từ khi Lâm Diệu Tinh can thiệp vào chuyện của cô, ánh mắt của mọi người xung quanh dường như tập trung hơn vào cô. Những lời xì xào bắt đầu vang lên, nhưng Hạ An Nhiên cố gắng không để tâm.
Lâm Diệu Tinh ngồi ở hàng đầu, chỗ ngồi của cô luôn được bao quanh bởi những bạn học khác, nhưng hôm nay cô dường như không tham gia vào cuộc trò chuyện. Đôi mắt cô thỉnh thoảng lại lướt qua Hạ An Nhiên, như thể đang quan sát, suy nghĩ điều gì đó.
Buổi học tiếp theo là giờ Sinh học, một trong những môn mà Hạ An Nhiên rất thích. Cô luôn có niềm đam mê đặc biệt với thiên nhiên và các loài sinh vật. Nhưng hôm nay, cô khó lòng tập trung vào bài giảng khi tâm trí cô vẫn còn quay cuồng với những suy nghĩ về Lâm Diệu Tinh.
"Kìa, Hạ An Nhiên, lại mơ mộng gì thế?" Giọng của Trương Lệ, một người bạn cùng lớp, kéo cô trở về thực tại. "Mau ghi chép bài giảng đi, không thì lại không theo kịp đấy."
"À, mình xin lỗi." Hạ An Nhiên vội vã mở sách vở ra và bắt đầu ghi chép. Trương Lệ ngồi gần cô, là một trong số ít người không ghét bỏ cô, nhưng cũng không quá thân thiết. Cô ấy chỉ đơn giản là không muốn rắc rối, và đó là lý do cô ấy không can thiệp vào chuyện của Hạ An Nhiên.
Tiết học trôi qua chậm chạp, và cuối cùng cũng đến giờ nghỉ. Hạ An Nhiên thở phào nhẹ nhõm khi chuông reo vang, báo hiệu giờ ra chơi. Cô thu dọn sách vở và định ra ngoài thì bị chặn lại bởi một nhóm bạn học.
"Nghe nói Lâm Diệu Tinh đã giúp cậu hôm nay, đúng không?" Một cô bạn tên Mai Lan hỏi, giọng đầy châm chọc.
"Phải, thì sao?" Hạ An Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
"Cậu nghĩ mình là ai mà có thể nhận được sự giúp đỡ của Diệu Tinh chứ? Cậu ta chắc chỉ thương hại cậu thôi." Mai Lan cười khẩy, cùng những cô bạn khác cười theo.
Hạ An Nhiên không biết phải nói gì. Cô chỉ muốn thoát khỏi tình huống này. Nhưng ngay lúc đó, Lâm Diệu Tinh bước tới, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mai Lan và nhóm bạn.