Sân trường trong giờ nghỉ trưa luôn náo nhiệt với tiếng cười nói của học sinh. Hạ An Nhiên, như thường lệ, ngồi một mình ở góc sân sau trường, nơi ít ai lui tới. Cô mở hộp cơm mang từ nhà, những món ăn giản dị nhưng đầy đủ dinh dưỡng mẹ cô chuẩn bị. Hạ An Nhiên cố gắng giữ mình khuất lấp, tránh xa những ánh mắt tò mò hay những kẻ bắt nạt. Nhưng dường như số phận luôn thích trêu đùa cô.
"Bà cô nghèo hèn này, lại trốn ở đây để ăn uống một mình à?" Một giọng nói châm chọc vang lên từ phía sau. Đó là Lý Quỳnh, một trong những kẻ luôn tìm cách gây phiền phức cho Hạ An Nhiên. Cô ta cùng hai người bạn đứng cười khinh bỉ, nhìn Hạ An Nhiên như thể cô là một vật thể lạ.
"Để tôi xem hôm nay bà cô ăn gì nào!" Lý Quỳnh cười khẩy, giật lấy hộp cơm từ tay Hạ An Nhiên rồi đổ toàn bộ thức ăn xuống đất. "Nhìn xem, đồ ăn của cô còn tệ hơn thức ăn cho chó!"
Hạ An Nhiên chỉ biết im lặng chịu đựng, cố gắng không để nước mắt rơi. Cô không muốn tạo thêm rắc rối, không muốn mẹ phải lo lắng. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Đủ rồi."
Lý Quỳnh và hai người bạn lập tức im lặng, quay lại nhìn. Hạ An Nhiên cũng ngẩng đầu lên. Lâm Diệu Tinh, nữ thần của trường, đang đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhóm kẻ bắt nạt. Cô là một người hoàn hảo về mọi mặt, từ học lực đến ngoại hình, và luôn được mọi người ngưỡng mộ.
"Lâm Diệu Tinh, chuyện này không liên quan đến cậu." Lý Quỳnh nói, giọng run run.
"Tôi nói đủ rồi." Lâm Diệu Tinh nhấn mạnh, từng chữ một như băng giá. "Các cậu có muốn bị kỷ luật không?"
Lý Quỳnh và hai người bạn không dám cãi lại, chỉ biết lầm bầm rồi rút lui. Hạ An Nhiên đứng đó, ngỡ ngàng nhìn Lâm Diệu Tinh. Cô không hiểu tại sao người như Lâm Diệu Tinh lại quan tâm đến mình.
"Không cần cảm ơn." Lâm Diệu Tinh nói mà không nhìn Hạ An Nhiên, giọng lạnh nhạt. "Chỉ là tôi ghét những kẻ bắt nạt."
Hạ An Nhiên gật đầu, không nói được lời nào. Cô cúi xuống nhặt nhạnh những mẩu thức ăn vương vãi trên mặt đất. Cô biết rằng cuộc sống của mình sẽ không dễ dàng hơn chỉ vì một lần Lâm Diệu Tinh can thiệp. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng cô đã có chút cảm kích. Tuy nhiên, cảm xúc ấy nhanh chóng bị dập tắt bởi những lời đàm tiếu xung quanh.
"Tưởng ai giúp mình, hóa ra là Lâm Diệu Tinh. Chắc cô ta cũng chỉ giả vờ tốt bụng thôi." Một người bạn của Lý Quỳnh nói vọng lại.
Hạ An Nhiên không muốn để tâm, cô biết mình phải mạnh mẽ hơn. Nhưng từ ngày hôm đó, mỗi khi cô nhìn thấy Lâm Diệu Tinh từ xa, cô không thể không nghĩ về lần gặp gỡ kỳ lạ ấy. Và dường như số phận cũng chẳng để cô yên khi buổi học thể dục hôm đó, cô bị phân vào cùng nhóm với Lâm Diệu Tinh.
"Chào." Lâm Diệu Tinh gật đầu chào khi cả hai đứng cạnh nhau trong hàng. Hạ An Nhiên chỉ biết cúi đầu đáp lại.
"Chúng ta phải chạy bộ hai vòng sân." Cô giáo thông báo. "Cố gắng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất."
Hạ An Nhiên luôn kém về thể lực, cô biết mình sẽ là người chạy chậm nhất. Khi bắt đầu chạy, cô đã bị các bạn khác bỏ xa. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất là Lâm Diệu Tinh chạy bên cạnh cô, không bỏ xa như mọi lần.
"Cố gắng lên." Lâm Diệu Tinh nói mà không hề tỏ ra mệt mỏi. "Không cần vội, cứ từ từ mà chạy."
Hạ An Nhiên không thể tin vào tai mình. Lâm Diệu Tinh, người mà cô nghĩ sẽ coi thường mình, lại đang khuyến khích cô. Cô cố gắng giữ nhịp thở, chạy cùng Lâm Diệu Tinh, và cuối cùng cũng hoàn thành hai vòng sân.
"Kết thúc rồi." Lâm Diệu Tinh cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi mà Hạ An Nhiên chưa từng thấy trước đây. "Cậu làm tốt lắm."
Hạ An Nhiên ngỡ ngàng nhìn Lâm Diệu Tinh. Trong mắt cô, nữ thần của trường bỗng trở nên gần gũi và dễ mến hơn bao giờ hết. Nhưng cô cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ biết cúi đầu cảm ơn.
"Không cần cảm ơn." Lâm Diệu Tinh lặp lại. "Chúng ta là bạn cùng lớp, giúp đỡ nhau là điều bình thường."
Hạ An Nhiên không biết phải nói gì thêm. Cô cảm thấy lòng mình có chút ấm áp, nhưng cũng đầy rối ren. Từ ngày hôm đó, cô bắt đầu để ý đến Lâm Diệu Tinh nhiều hơn, và dường như số phận cũng chẳng để cô yên khi cả hai liên tục gặp nhau trong những tình huống kỳ lạ.