Diện mạo của nam sinh kia không quá khôi ngô, mặt mũi bình thường, là kiểu người qua đường thường gặp thoáng qua.
Thế mà cô lại nhớ mãi không quên.
Trong không khí lưu lại hương thơm, là mùi hương riêng của chàng trai vương trên chiếc ô cán dài, thậm chí trong tâm tưởng cô vẫn rõ mồm một, hình ảnh gương mặt nhìn nghiêng với sống mũi cao thẳng khi quay người của anh ta.
Khiến cho cô cơ hồ mất hồn.
Có lẽ là nhất kiến chung tình. Cô nghĩ vậy.
Cho nên viện cớ chiếc ô, hàng ngày cô đứng chờ dưới tòa nhà thực nghiệm, thậm chí
còn bỏ mấy tiết học, bạn tốt đều cười cô ngốc, cần gì tích cực vì một chiếc ô đến thế.
“Làm người… nói chung là không nên tùy tiện lợi dụng người ta mà.” Cô cười, giả bộ ngớ ngẩn để giấu giếm, chưa từng để cho ai biết, mình đã động tình với nam sinh mới gặp một lần kia.
Chờ như vậy, tới tận ba tháng.
Hồi ấy là đầu xuân, còn nay, đã là tháng bảy nắng gắt như đổ lửa.
Vì điểm thực nghiệm môn thống kê cuối kỳ, cô chống ô che nắng đi vào văn phòng của thầy giáo ở tòa nhà thực nghiệm, đợi khi thống kê hết số liệu đi xuống lầu, chợt phát hiện tiếng sấm vang lên bên ngoài, cơn mưa lớn đã ào xuống.
Cô ngẩn ngơ đứng ngoài cửa, tình huống lặp lại khiến cô không nhịn được bật cười.
Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân.
Cô quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng, chính là nam sinh đã cho cô mượn ô, mấy tháng nay chưa từng gặp lại.