Chương 2: Phỏng vấn

Khi đánh răng có chút buồn nôn, Đường Như Tửu thiếu chút nữa đem thuốc tránh thai khẩn cấp mới vừa ăn xong nhổ ra, cô nhanh chóng súc miệng uống nước ấm, lại cẩn thận tắm rửa ba lần.

Mùi hương trên người đã biến mất, nhưng những dấu hôn cùng vết bầm tím người đàn ông để lại lại không thể rửa sạch, cô nhìn vào gương, thần sắc mờ mịt.

“Tiểu Tửu, ăn cơm thôi Tiểu Tửu.”

Mẹ Đường lại lần nữa tới gõ cửa, Đường Như Tửu cố nén cảm xúc đáp, “Con không đói bụng.” Cô đem thân thể vùi vào trong chăn, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Mẹ Đường không gõ nữa, trực tiếp mở cửa tiến vào, thấy Đường Như Tửu nằm im bất động, tức giận mà xốc chăn lên, “Sao con lại ngủ nữa? Nhanh dậy ăn cơm rồi đi tìm việc, ngày mai liền đi phỏng vấn cho mẹ, cũng chỉ là đàn ông thôi mà? Có đến nỗi phải khiến con muốn sống muốn chết hay không? Mẹ nuôi con hai mươi mấy năm, so ra còn kém một người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ hay sao?”

“Mẹ có phiền hay không? Có thể đừng nói nữa hay không? Ai nói con vì anh ta mà muốn chết muốn sống?”

“Không phải thì dậy ăn cơm đi, mẹ còn chưa có hỏi con, tối qua con đi đâu?”

Đầu Đường Như Tửu phát trướng phiền muốn chết, nhưng thắng không nổi sự lải nhải của mẹ Đường, dứt khoát ngồi dậy đi ăn cơm.

Ngồi ghế trên, nhìn một bàn toàn đồ ăn mình thích, Đường Như Tửu lại không muốn ăn, dạ dày cô không thoải mái, muốn đi rót thêm nước, ngẩng đầu liền nhìn thấy bức ảnh trắng đen treo trên tường.

Năm đó ba Đường xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời, tính sơ sơ, cũng đã sắp mười năm.

Trước đây, Đường gia không đồng ý cho ba Đường cưới mẹ Đường, sau đó hai người bất chấp muôn vàn khó khăn mà kết hôn, sau khi kết hôn bởi vì chuyện tiền bạc cùng mấy việc vặt vãnh mà cãi nhau với Đường gia, dần dần hai vợ chồng cùng Đường gia cũng không hề lui tới nữa, sau đó ba Đường lại qua đời, người của Đường gia cũng không xuất diện, mẹ Đường cũng không có thời gian để rơi một giọt nước mắt nào, bận trước bận sau xử lý tang sự, lại bị phân tâm để chăm sóc Đường Như Tửu sắp thi đại học, một mình cực cực khổ khổ nuôi cô đến khi tốt nghiệp đại học.

Nhớ tới chuyện cũ, tâm tình bực bội của Đường Như Tửu lập tức bình tĩnh lại.

Mẹ Đường rót nước ấm đặt vào trước mặt cô, trong miệng mắng cô không hiểu chuyện, rồi lại không quên gắp đùi gà vào trong bát cô. Đường Như Tửu cảm thấy buồn bã, nhìn mẹ Đường tóc bạc trắng hai bên, mũi chua xót, vô cùng hối hận vì vừa rồi đã rống lên với mẹ Đường.

Mấy năm nay, mẹ ngày càng già đi theo năm tháng, cô dần dần hiểu được nỗi chua xót của những người làm cha làm mẹ, hơn nữa lần này ăn một khoản lỗ nặng, đối mặt với mẹ Đường trong lòng cô càng thêm hổ thẹn khó nhịn.

Vì một người đàn ông, thiếu chút nữa cô đã huỷ hoại cuộc sống của mình.

Tập đoàn Phong Thanh nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới, khi Đường Như Tửu vừa mới tốt nghiệp đã ứng tuyển nhưng không qua, lần này tìm việc cô cũng quăng lưới rộng hơn, không nghĩ tới vậy mà lại nhận được thông báo phỏng vấn, Đường Như Tửu rất coi trọng, bỏ qua tất cả những cuộc phỏng vấn cùng thời gian khác, trịnh trọng trang điểm sau đó mới ra cửa.

Phong Thanh phỏng vấn luôn nghiêm ngặt, hôm nay cũng không có nhiều người tới phỏng vấn lắm, Đường Như Tửu phỏng vấn vị trí quản lý kinh doanh, cùng với cô còn có một nữ sinh, hai người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, nữ sinh có chút khẩn trương nói: “Nghe nói Phong Thanh thà rằng để trống vị trí cũng không hạ thấp tiểu chuẩn, tuy tôi tốt nghiệp Bắc đại, nhưng vẫn thấy rất lo.” Nói xong lại hỏi cô, “A, cô tốt nghiệp trường nào vậy?”

Đường Như Tửu cũng rất khẩn trương, trả lời: “Đại học S.”

“A, hạng hai sao.” Giọng nói của nữ sinh rõ ràng nhỏ xuống, giống như cảm thấy không có gì để nói cùng Đường Như Tửu, liền cúi đầu bắt đầu chơi di động.

Đường Như Tửu nghe ra sự khinh thường trong lời nói của cô ta, nhưng cô chỉ thấy vô cùng khẩn trương, căn bản không có tâm tư cãi lại.

Rất nhanh, có người mở cửa nhìn một vòng mấy người chờ ở bên ngoài, kêu lên: “Đường Như Tửu.”

Đường Như Tửu vội đứng dậy kêu lên một tiếng, rồi đi vào theo.

Có ba người người phỏng vấn, Đường Như Tửu ngồi đối diện với bọn họ, người phỏng vấn ở giữa nhìn xuống sơ yếu lý lịch của cô, nói: “Cô tự giới thiệu bản thân trước đi.”

Đường Như Tửu thật sự rất khẩn trương, dù sao năm đó cũng từng bị trượt một lần.

Đang muốn mở miệng, có người bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, ba người nhất trí ngẩng đầu nhìn, lại đồng loạt đứng lên, một người vội nói: “Phục tổng, giám đốc nhân sự ở phía sau, còn chưa có bắt đầu.”

“Hiện tại vừa vặn tôi không có việc gì, tới đây xem sơ yếu lý lịch trước, mọi người cứ tiếp tục, không cần để ý tới tôi.”

Thanh âm lãnh khốc từ xa tới gần, có lẽ bởi vì trong không gian có người xa lạ tồn tại, Đường Như Tửu và người tới đều theo bản năng mà nhìn về phía đối phương, sau đó cả hai đều sửng sốt.

Người đàn ông giống như con lai, hốc mắt cùng đường nét sâu và thâm thuý hơn so với người thường, khí chất rất lạnh, lớn lên cũng rất đẹp trai.

Nhưng đối với Đường Như Tửu mà nói, đây là khuôn mặt của tội phạm cưỡиɠ ɠiαи.