Chương 12: Diễn kịch

Phục Thành có hơi kinh ngạc, nhưng anh rất thông minh, rất nhanh đã phản ứng lại, cũng không nói lời nào, nghiền ngẫm mà nhìn Đường Như Tửu.

Đường Như Tửu hổ thẹn vạn phần, cả ngày cô đều ở sau lưng mắng Phục Thành, cũng thật sự chán ghét anh, nhưng không nghĩ tới một ngày kia cô lợi dụng anh lại bị anh bắt được, cảm giác này khó có thể diễn tả, nếu có khe đất, cô nhất định không chút do dự mà nhảy vào.

Cùng với sự xấu hổ, Đường Như Tửu lại khẩn trương bất an, sợ Phục Thành vạch trần cô. Thật vất vả dùng danh nghĩa của anh để bàn bạc với Từ tổng nội dung hợp đồng, nếu lúc này thất bại trong gang tấc, đừng nói là sẽ mất đi Từ tổng, chỉ sợ nếu chuyện này truyền ra ngoài, tương lai sau này của cô sẽ rất khó khăn.

Sau khi suy nghĩ, cô tạm thời ném hết ân oán giữa hai người ra sau đầu.

“Sao vậy, anh còn đang tức giận hôm đó ở trên đường em lấy đồ đánh anh sao?” Đường Như Tửu ngoài miệng làm nũng, trái tim đang nhỏ máu, tôn nghiêm của cô đã không còn, kiêu ngạo cũng không còn, dũng khí những lần trước thể hiện trước mặt Phục Thành đều biến thành mây trôi.

Cô cố tình làm ra tư thái cô gái nhỏ làm nũng, mà Phục Thành chỉ cong khóe miệng cười như không cười, cười đến sau lưng Đường Như Tửu đổ mồ hôi lạnh, anh giống như đang xem chú hề biểu diễn, không tiếng động mà châm chọc.

“Đừng nóng giận mà ~” Đường Như Tửu dốc toàn lực, giả vờ như không nhìn thấy, kéo lấy góc áo của Phục Thành lắc nhẹ.

Nôn, cô muốn phun …

Đời này cô cũng chưa từng buồn nôn như vậy, da gà nổi khắp người, toàn thân ngứa ngáy vô cùng.

Có lẽ Phục Thành cũng không chịu được sự ghê tởm của cô, cuối cùng anh chậm rãi mở miệng: “Được rồi, quần áo sắp rách luôn rồi.”

Đường Như Tửu nhẹ thở ra.

Từ tổng đứng như cột điện ở bên cạnh bỗng cười tươi như hoa, có lẽ cảm thấy sau khi vợ chồng son làm hoà tâm tình của Phục Thành cũng tốt hơn, liền nhanh chóng nói: “Phục tổng, không biết khi nào cậu có thời gian rảnh? Tôi có…”

“Từ tổng, chờ tôi bận xong rồi hãy nói sau.”

Từ tổng đơ ra một lúc, còn muốn nói gì đó, Phục Thành đã xoay người đi ra ngoài, ông ta vội vàng thay bằng gương mặt tươi cười, “Phục tổng, tôi tiễn cậu.”

Đường Như Tửu lau mồ hôi, như trút được gánh nặng.

Tuy Phục Thành vừa đe tiện vừa không phải người, nhưng có lẽ lòng dạ xấu xa kia vẫn có chút nhân tính, không chỉ không vạch trần cô, còn phối hợp diễn với cô.

Đường Như Tửu nâng bước đi ra ngoài, vừa vặn thấy Phục Thành lên xe, Từ tổng đang đứng bên cạnh xe nói gì đó.

Dù sao cô cũng đã nói xong với Từ tổng rồi, đối phương lại một lòng đặt trên người Phục Thành, Đường Như Tửu tính chuồn đi, kết quả ý niệm mới nhảy ra, Từ tổng liền kêu cô: “Đường tiểu thư, Phục tổng lên xe rồi, sao cô còn không qua đi?”

Mẹ nó, quản cái rắm nhà ông! Là kêu quỷ, hay gọi hồn!

Khoảnh khắc Đường Như Tửu kéo cửa ghế phó lái, trái tim cuối cùng cũng rơi xuống.

Phục Thành đoán được cô sẽ lên xe sao?

Cô ngồi lên, còn giả vờ thắt dây an toàn, trộm nhìn một cái, nhìn thấy Phục Thành đang hút thuốc, một tay đặt lên vô lăng, đôi mắt kia giống như hiểu rõ mọi việc đang nhìn cô từ gương chiếu hậu của xe.

Đường Như Tửu nhìn thấy đôi mắt trong gương, trái tim lập tức nhảy dựng, giống như bị bỏng, nhanh chóng quay đầu đi, vỗ về ngực vẫy tay chào tạm biệt Từ tổng, dưới cái nhìn của Từ tổng, cô lại chậm rẫi đóng cửa xe lại.

Cô dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, chờ đến khi nhìn thấy Từ tổng cuối cùng cũng mang theo cô thư ký vặn vẹo mông rời đi, cục đá trong lòng lúc này mới chính thức được đặt xuống.

Đêm nay thật sự là sợ bóng sợ gió.

Đường Như Tửu cởi bỏ dây an toàn, duỗi tay muốn mở cửa xe, bỗng nhiên trong không gian vang lên một thanh âm, cô phản ứng lại, là Phục Thành đem cửa xe khóa lại.

Trong nháy mắt, trái tim lại nhấc lên, Đường Như Tửu đã quên mất sự hèn mọn vừa rồi khi mượn Phục Thành để diễn kịch, lập tức biến thành tư thế chiến đấu, chất vấn anh: “Anh làm gì?”

“Làm gì? Lợi dụng tôi xong lại muốn đi, nghĩ tôi là cái gì?” Bàn tay đặt bên ngoài của Phục Thành kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc rào rạt rơi xuống.

Đường Như Tửu vô cùng khẩn trương, không biết trả lời như thế nào, lúc này chỉ còn lại hai người, cô tất nhiên không thể nhượng bộ trước Phục Thành.

“Tôi muốn xuống xe.” Đường Như Tửu cúi người muốn đi ấn khoá cửa, Phục Thành duỗi tay ngăn cản, hai người một trước một sau, tay Phục Thành vừa lúc bao lên tay Đường Như Tửu.

Đường Như Tửu thiếu chút nữa bị hù chết, tứ chi tiếp xúc như vậy, trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh đêm đó Phục Thành dùng tay phủ lên xoa nắn ngực cô…

“A, là xúc cảm đêm đó.” Phục Thành cười tà ác.

Sắc mặt Đường Như Tửu đột nhiên thay đổi, giống như nổi điên ném tay Phục Thành ra, la to: “Cút, anh cút ngay!”

Cô giương nanh múa vuốt muốn chộp lấy Phục Thành, Phục Thành hoảng sợ, giống như không nghĩ tới Đường Như Tửu sẽ đột nhiên nổi điên như vậy, anh muốn đè Đường Như Tửu lại để cô ngồi xuống, nhưng không gian nhỏ hẹp căn bản không đứng dậy nổi, chỉ có thể gắt gao túm chặt cánh tay cô, hai người ngươi tới ta đi, Phục Thành đột nhiên buông tay, Đường Như Tửu ngả người ra sau, mông ngồi xuống thật mạnh, tự nhốt mình trong khoảng trống trước ghế lái phụ.

Chiếc váy của cô xòe ra hình chiếc ô, lộ ra đôi chân dài cân xứng trắng nõn cùng chiếc qυầи ɭóŧ cực kỳ riêng tư.