Chương 14: Đôi cẩu nam nữ

Chủ nhật là ngày của mẹ, hôm qua sau khi Đường Như Tửu lén chuồn đi, mẹ Đường cực kỳ tức giận, mắng cô không tiếc lời, cô ngồi ở chỗ nào bà liền lấy chổi quét chỗ đó, còn chọn lúc cô ngủ bật nhạc nhảy vũ đạo ở quảng trường, vì để xin lỗi và chúc mừng, Đường Như Tửu tính mua cho mẹ Đường một món quà.

Có một lần khi Đường Như Tửu cùng mẹ Đường đi dạo phố, mẹ Đường nhìn trúng một chiếc vòng tay phỉ thúy, bởi vì nó có giá hơn một vạn tệ, mẹ Đường ngó trái ngó phải tuy rất thích, nhưng vẫn không mua.

Thật ra, mấy năm nay làm kinh doanh Đường gia cũng kiếm được chút tiền, trong nhà không phải không có điều kiện, nhưng mẹ Đường vẫn tiếc tiền, bà không bỏ được nhưng Đường Như Tửu bỏ được, cô đi vào cửa hàng tìm được chiếc vòng tay phỉ thúy kia, không nói hai lời, trực tiếp nói với người bán hàng: “Phiền cô giúp tôi gói lại.”

Cô vừa dứt lời, một bàn tay vươn ra gõ hai lần lên mặt kính, “Đưa cái đó cho tôi.”

Đường Như Tửu nghe được thanh âm này trong lòng lộp bộp một tiếng, quay đầu lại nhìn, phát hiện quả nhiên là Hoàng Sa, không chỉ có là Hoàng Sa, Vương Tang Hoài cũng ở đây, hai người tay trong tay, một bộ tình chàng ý thϊếp.

Hoàng Sa vẻ mặt kiêu ngạo, hơi hơi nâng cằm lên, nhìn về phía Đường Như Tửu bằng đôi mắt trang điểm tinh tế đầy khıêυ khí©h, nhìn không ra một tia xấu hổ cùng áy náy khi đoạt bạn trai của người khác.

A, cũng đúng, nếu Hoàng Sa có cảm thấy xấu hổ này, cô ta đã không ở sau lưng mình yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Vương Tang Hoài một năm, cũng sẽ không hạ xuân dược với cô.

Vương Tang Hoài ở bên cạnh lại có chút không được tự nhiên, muốn nói lại thôi giống như muốn nói chuyện với Đường Như Tửu, nhưng khi nhìn thoáng qua Hoàng Sa, cuối cùng anh ta cũng chỉ mím chặt môi.

“Không biết xấu hổ.” Đường Như Tửu nghĩ đến những chuyện mình gặp phải, tức giận đến hai tay run nhẹ, cô cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn được, lại mắng một câu, “Không biết xấu hổ cẩu nam nữ.”

Cẩu nam nữ nghe thấy được, người bán hàng cũng nghe thấy, sắc mặt mọi người đều thay đổi, Vương Tang Hoài không kìm được sắc mặt, nhíu mày nói: “Tiểu Tửu, em nói bậy cái gì đó.”

Đường Như Tửu ghê tởm lại bi thương, cô và Vương Tang Hoài ở bên nhau bốn năm, Vương Tang Hoài chỉ cho rằng cô không đủ hiểu chuyện, chưa bao giờ bênh vực cô trước mặt người ngoài, nhưng bây giờ lại ở trước mặt người bạn gái cũ đã hẹn hò 4 năm, bênh vực tiểu tam. Đường Như Tửu buồn nôn, cảm thấy mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều sẽ nhớ đến hình ảnh khi cô đẩy cửa bước vào, Vương Tang Hoài đang ôm mông Hoàng Sa trừu động!

Cô không muốn lãng phí nước bọt, trực tiếp nói với người bán hàng: “Giúp tôi gói đẹp một chút.”

Người bán hàng gật gật đầu, nói với Hoàng Sa: “Ngại quá thưa cô, chiếc vòng tay phỉ thúy này chỉ còn duy nhất một cái cuối cùng, cô có thể tham khảo các kiểu dáng khác.”

“Không được, hôm nay tôi đã nhìn trúng cái này rồi.”

“Nhưng mà cô gái này tới trước…” Người bàn hàng khó xử.

“Giúp tôi gọi quản lý Thái Tâm Như của các cô tới đây, chiếc vòng này hôm nay tôi nhất định phải mua được.”

Đường Như Tửu nghe xong liền cười, có phải Hoàng Sa đã đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình nên không phân biệt được hiện thực hay không? Đem mình trở thành nữ chính ngôn tình có thể hô mưa gọi gió?

Quản lý tới rất nhanh, vốn Đường Như Tửu còn tính xem Hoàng Sa bị chê cười, không nghĩ tới quản lý vừa thấy Hoàng Sa liền thay đổi thành gương mặt tươi cười, nói với Đường Như Tửu, chiếc vòng tay phỉ thúy này đã được Hoàng Sa đặt trước, người bán hàng là người mới tới, cho nên không biết mới đem chiếc vòng này bày ra.

Đường Như Tửu không ngốc, vừa nghe liền biết quản lý đang nói nhảm, nhưng so với những điều này, cô càng sốc hơn khi quản lý lại sẵn sàng nói những lời vô nghĩa vì Hoàng Sa? Gia đình Hoàng Sa không giàu có cũng không có họ hàng quyền thế, năng lực làm việc cũng rất bình thường, căn bản không có tiền tài cùng tài hoa mở rộng vòng quan hệ của mình, nhưng người quản lý này sao lại cung kính với cô ta như vậy?

“Thưa cô, cô có thể xem những kiểu dáng khác, bên này đều là những mẫu mới của chúng tôi, chuyện hôm nay là sai sót của nhân viên, tôi có thể chiết khấu cho cô…”

“Không cần.” Đường Như Tửu lạnh như băng mà đánh gãy, cô nhìn thoáng qua Hoàng Sa thật sâu, xoay người đi ra ngoài.

“Tiểu Tửu…” Giọng nói của Vương Tang Hoài vang lên từ sau lưng, Đường Như Tửu vẫn chưa xoay người, đã nghe thấy Hoàng Sa ở sau lưng nửa làm nũng nửa oán giận, “Ai nha, anh gọi cô ta làm gì?”

Vương Tang Hoài lập tức im lặng, Đường Như Tửu không nhịn được, quay đầu lại nhìn, nhìn thấy người quản lý kia mang Hoàng Sa và Vương Tang Hoài đi xem đồ trang sức, một nam một nữ tay khoác tay, từ xa nhìn lại thật đúng là trời sinh một đôi.

Cho nên, trong đoạn tình cảm này, Hoàng Sa thật sự là nữ chính sao? Tuy cô ở bên Vương Tang Hoài nhiều năm như vậy, nhưng hiện tại xem ra lại giống như là tu hú chiếm tổ, cực kỳ giống trong tiểu thuyết cùng phim truyền hình, những nam chính đó không yêu vị hôn thê.

Bốn năm a, cẩn thận nghĩ lại, cô thật sự chưa từng trải qua sự bảo vệ và căng thẳng mà Vương Tang Hoài cho cô như vậy.

Lúc trước, rốt cuộc cô thích gì ở Vương Tang Hoài? Vương Tang Hoài lại thích gì ở cô? Hoặc là, rốt cuộc anh ta có từng thích cô hay chưa?