Thời gian đã bước vào tháng 5, thời tiết càng ngày càng khô nóng, trên đường đã có người mặc áo ngắn tay, hôm qua Đường Như Tửu tham lạnh mà mặc váy cả ngày, hôm nay bắt đầu chảy nước mũi, sợ tới mức cô liều mạng uống nước ấm.
Lê Tiên trêu chọc cô đã lớn tuổi, đừng học theo mấy người trẻ đôi mươi, Đường Như Tửu giả vờ tức giận muốn bỏ đi, Lê Tiên lại đưa một phần văn kiện qua, nói: “Đây là đơn hàng của công ty Thái Phong, giao cho cô theo dõi, cô nhìn qua trước đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi.”
Đường Như Tửu vội vàng nhận lấy.
Cô vừa mới tới không lâu, nhưng Lê Tiên rất tín nhiệm cũng rất nhiệt tình giúp đỡ cô, hai người còn lén cùng nhau đi dạo phố ăn cơm, tuy cách nhau mười mấy tuổi, nhưng cũng tính là bạn bè.
Lê Tiên đã làm việc hơn hai mươi năm, đều nhìn thấu mọi chuyện cùng sự sắc bén, lại nhắc nhở Đường Như Tửu: “Không thành công cũng đừng lo lắng, nói chuyện làm ăn không chỉ cần đầu óc, còn phải có khí thế, cho dù không thành công người khác cũng sẽ không coi thường cô.”
Đường Như Tửu trở lại chỗ ngồi của mình bắt đầu xem văn kiện, nhanh chóng hiểu được tình huống của tập đoàn thái Phong, sau khi xem xong cô cảm thấy rất có niềm tin, dù sao sản phẩm của Phong Thanh rất đúng phù hợp với nhu cầu của Thái Phong, hơn nữa Phong Thanh lại là công ty lớn.
Sau khi cân nhắc, cô gọi điện cho Từ tổng của Thái Phong, đầu kia nghe cô giới thiệu xong, chưa nói có cảm thấy hứng thú hay không, chỉ bảo cô gửi thông tin sản phẩm cùng dữ liệu bán hàng qua trước, Đường Như Tửu gửi xong đợi hai ngày cũng chưa nhận được câu trả lời, cô lại gọi điện thoại cho Từ tổng, đối phương nói đã có vài công ty tìm ông ta, ông ta muốn thận trọng suy xét.
Tình huống này Đường Như Tửu thường xuyên gặp phải, có người chỉ nói ngoài miệng sẽ suy xét, có người lại thật sự suy xét, nhưng bất luận là trường hợp nào đều không thể để đối phương suy xét tiếp, bởi vì sẽ luôn có người tận dụng mọi cơ hội để đi trước một bước.
Chờ đến trưa hôm đó, Đường Như Tửu lại gọi tới một cuộc điện thoại, lúc này cô không hỏi Từ tổng suy xét đến đâu rồi, chỉ nói muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, Từ tổng vẫn cười vui vể, nói sẽ sắp xếp sau.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Như Tửu trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Cô cúi đầu gửi WeChat cho Lê Tiên, Đường Như Tửu nghe được “Đinh” một tiếng, trực tiếp đi vào thang máy, chờ khi gửi tin nhắn xong rồi ngẩng đầu lên chuẩn bị ấn lầu một mới phát hiện, trong thang máy cư nhiên là Phục Thành, còn có cô gái thường xuyên đi theo anh, Lê Tiên đã nói với cô, cô gái đó là trợ lý của Phục Thành.
Khi cô đi vào, vội vàng gửi tin nhắn nên không nhìn thấy Phục Thành, lúc này thấy được, lại nhớ tới cuộc trò chuyện đáng hận trên đường ngày hôm đó, Đường Như Tửu cũng làm như không thấy anh.
Ba người an an tĩnh tĩnh không nói chuyện, Đường Như Tửu thất thần, thỉnh thoảng kiểm tra tin nhắn và thời gian, chờ lại lần nữa nghe được “Đinh” một tiếng, liền trực tiếp đi ra ngoài.
Cô mới vừa đi ra ngoài, trợ lý của Phục Thành đột nhiên lên tiếng: “A, cái kia…”
Đường Như Tửu mờ mịt quay đầu lại, thấy Phục Thành thoáng tiến lên một bước đứng ở giữa thang máy vẻ mặt hiền từ, “Không có gì, tạm biệt.”
Cô lạnh mặt phớt lờ Phục Thành, lập tức quay đầu lại đi về phía trước, đi hai bước mới phát hiện này mẹ nó là lầu 3, vội vàng quay đầu lại muốn ấn thang máy, nhưng cửa thang máy đã khép lại và đi xuống.
Chết tiệt, Phục Thành này thật không phải người!
Đường Như Tửu không có hẹn trước, không thể trực tiếp đi gặp Từ tổng, nhưng cô không nản lòng, đợi ở sảnh dưới hai giờ, trong lúc ở đây lại gửi mấy tin nhắn cho Từ tổng, nhìn thấy đối phương đã đọc, nhưng Từ tổng lại không trả lời cô một câu nào.
Đợi từ 4 giờ đến gần 7 giờ, rốt cuộc Đường Như Tửu cũng nhìn thấy Từ tổng mang theo thư ký đi ra khỏi thang máy.
Cô chưa từng gặp mặt trực tiếp, nhưng đã nhìn đã ảnh chụp, trên dưới 50 tuổi, thoạt nhìn rất nhàn nhã, cũng không giống đang bận việc. Đường Như Tửu nhìn thấy cơ hội, đi đến bên cạnh, cười chào hỏi: “Từ tổng xin chào, tôi là Đường Như Tửu của tập đoàn Phong Thanh.”
Từ tổng đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau khi được thư ký nhắc nhở mới nhớ ra, lập tức cười nói, “Thì ra Đường tiểu thư xinh đẹp như vậy, nên nói sớm a, bằng không chúng ta ngồi xuống ăn bữa cơm rồi cùng tâm sự.”
Người này thật là tuỳ tiện, Đường Như Tửu chỉ khách khí cười, “Biết Từ tổng bình thường rất bận, cũng không muốn quấy rầy, không biết hiện tại Từ tổng có rảnh không?”
“Có rảnh có rảnh, đương nhiên là có.”
Đường Như Tửu đã sớm đặt nhà hành, tiêu chuẩn năm sao, lần này cô phải bắt được Thái Phong bằng bất cứ giá nào.
Ba người ngồi xuống, rượu và thức ăn đã được dọn lên, Từ tổng không nhắc tới chuyện kinh doanh, chỉ không ngừng khen Đường Như Tửu đẹp, nói cô nhìn giống như 18 tuổi.
Đường Như Tửu nhớ kỹ lời Lê Tiên nói, cũng không vội, Từ tổng khen một câu cô cảm ơn một câu, cùng ông ta tán gẫu.
Thư ký ở một bên nói: “Đường tiểu thư, ánh mắt của Từ tổng chúng tôi rất cao, không dễ khen ngợi người khác, Đường tiểu thư quả thật rất trẻ, tôi cũng muốn hỏi xem cô đã chăm sóc thế nào vậy.”
Lời này làm Đường Như Tửu có chút ngượng ngùng.
Khi còn đi học, cô rất thích những đồ chăm sóc da và trang điểm, nhưng sau khi ở bên Vương Tang Hoài, một lòng chỉ muốn tiết kiệm tiền để kết hôn, cũng không dám xem những đồ đắt tiền, cũng không nghĩ đến chuyện trang điểm, sau khi bị phản bội, cô lại vào Phong Thanh, nhìn mấy người trẻ tuổi xinh đẹp mới vừa tốt nghiệp trong công ty, lại nhớ tới bản thân khi mới tốt nghiệp, trang điểm giống như mấy thím mới lên thành phố, nói không chua xót là giả.
Sau đó, cô đã ném hết tất cả những bộ quần áo mấy chục tệ mua trên Taobao được miễn ship, đồng thời cắt tỉa lại đầu tóc. Có lẽ khoác lên mình một diện mạo mới, trong lòng cũng tự tin hơn rất nhiều.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, có một bàn tay to thô ráp lặng lẽ dừng trên đùi cô.