- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sắc
- Người Tôi Thương
- Chương 9: Âm thanh ái muội
Người Tôi Thương
Chương 9: Âm thanh ái muội
Quách Cần Cần mới vừa tan tầm, đang định tùy tiện làm chút đồ ăn lót dạ, Đường Như Tửu đến trực tiếp đẩy cô ấy ra khỏi phòng bếp.
Cô ấy ngồi trên sô pha nhìn đồ mà Đường Như Tửu mua cho cô ấy, cảm thán: “Tiểu Tửu, thật sự rất cám ơn cậu, tớ bận rộn công việc, có thời gian đều là ở bên bạn trai, cũng không có bạn thân tri kỷ gì, có thể gặp lại cậu tớ thật sự siêu cấp vui vẻ.”
Đường Như Tửu cười nói chuyện với cô ấy, hai người trò chuyện, lại nhớ lại những chuyện khi còn nhỏ.
Quách Cần Cần tuy không có biểu hiện mang thai, nhưng tất cả các triệu chứng của thai phụ đều có hết, không thích đồ dầu mỡ, bởi vì sợ béo phì, thức ăn mặn cũng ăn rất ít, cô ấy mệt đến hoảng, cơm nước xong đã bắt đầu ngáp, Đường Như Tửu vốn chuẩn bị nói mục đích đến đây với cô ấy, nhưng thấy cô ấy như vậy, đành phải bảo cô ấy nghỉ ngơi trước.
Tuy rằng hai người mấy năm rồi mới gặp lại, nhưng cũng không có cảm giác mới lạ, Đường Như Tửu đi rửa chén, Quách Cần Cần liền trở về phòng đi ngủ.
Rửa được một nửa, Đường Như Tửu mơ hồ nghe thấy âm thanh mở cửa, cô không quá xác định, tắt vòi nước đang chảy ào ào, khôi phục sự yên tĩnh, cô vẫy vẫy tay đem chén đũa đã rửa sạch để lên kệ, Quách Cần Cần đột nhiên gọi nhẹ một tiếng, Đường Như Tửu vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài xem, giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng một người đàn ông trêu ghẹo: “Tiểu tao hóa, đã mang thai còn mặc quần chữ Đinh (丁), em muốn bị anh làm đến vậy sao?”
Đường Như Tửu lập tức mặt đỏ tai hồng, biết là bạn trai của Quách Cần Cần đã trở lại.
“Chán ghét, anh rửa tay chưa đó? Đừng trực tiếp tiến vào… Ô…” Thanh âm của Quách Cần Cần càng ngày càng ái muội, cô ấy dường như đã quên Đường Như Tửu còn ở chỗ này, tiếng thì thầm biến thành tiếng rêи ɾỉ, khiến Đường Như Tửu xấu hổ không thôi.
Làm sao bây giờ, hiện tại nếu cô đi ra ngoài khẳng định ba người đều sẽ rất xấu hổ, nhưng nếu không đi ra, Quách Cần Cần và bạn trai cô ấy trực tiếp làm, vậy chẳng phải càng xấu hổ hơn sao?
Đường Như Tửu nóng lòng, rơi vào thế khó xử.
“Ngón tay mới vừa đi vào em đã ướt thành như vậy?” Người đàn ông hừ cười, Quách Cần Cần thấp giọng rêи ɾỉ, mấy giây sau, cô ấy cuối cùng cũng đột nhiên nhớ tới Đường Như Tửu còn ở đây, giọng nói có chút hoảng loạn, “Đừng đừng đừng, em quên mất bạn em còn đang trong phòng bếp…”
Đường Như Tửu thở phào nhẹ nhõm.
Khi Quách Cần Cần tiến vào phòng bếp chỉ hơi có chút thẹn thùng, cô ấy nhẹ nhàng đẩy Đường Như Tửu, cười duyên: “Tớ cũng chưa có bạn bè hay đồng nghiệp nào tới đây, chúng tớ nháo quen rồi, cậu đừng để trong lòng.”
Đường Như Tửu lặng lẽ véo cô ấy một cái, Quách Cần Cần càng cười lớn hơn, lôi kéo cô đi ra ngoài, Đường Như Tửu liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
“Đây là bạn trai của tớ Diêm Phong, Diêm Phong, đây là Đường Như Tửu bạn thơ ấu của em.”
Diêm Phong lớn lên đoan chính, mang một chiếc mắt kính viền vàng, nhìn rất văn nhã, căn bản không nghĩ ra đó là người đàn ông nói lời thô tục ở trên giường vừa rồi.
Có lẽ hai bên đều biết rõ trong lòng, hai người đều không bắt tay, chỉ song song gật đầu, xem như chào hỏi.
“Khoảng thời gian trước tôi đã nghe Cần Cần nhắc đến, năng lực làm việc của Đường tiểu thư rất lợi hại, không nghĩ tới lại còn trẻ như vậy.”
Diêm Phong và Quách Cần Cần đều không tỏ ra chút xấu hổ nào, nhưng Đường Như Tửu hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút không được tự nhiên, cô chỉ cười khách sáo, vốn tưởng rằng có thể thông qua Quách Cần Cần mà quen biết Diêm Phong, nhìn xem có thể hợp tác hay không, lại không nghĩ tới cô và Diêm Phong lại gặp mặt dưới tình huống như vậy, nhất thời những lời đã chuẩn bị tốt lại không nói ra khỏi miệng được, chỉ có thể tán gẫu vài câu với Diêm Phong, rồi cáo từ.
Hai người vừa rồi thiếu chút nữa đã bắt đầu, hiện tại dục hỏa trong cơ thể nhất định còn đang âm ỉ, tất nhiên không giữ Đường Như Tửu lại.
Đường Như Tửu ra cửa đi vào thang máy, nhịn không được thở dài một tiếng, kỳ thật vừa rồi cô có thể da mặt dày xin danh thϊếp của Diêm Phong, nhưng dưới tình huống như vậy thật sự cô không mở miệng được, con đường Diêm Phong này hẳn là đã bị chặt đứt.
Về đến nhà, mẹ Đường đang xem TV, thấy cô trở về, hỏi cô đã ăn cơm chưa, Đường Như Tửu trả lời dài dòng nói cô đã ăn rồi, sau đó cầm quần áo đi tắm rửa.
Cuối tháng tư trời còn hơi lạnh, ở phương nam cũng không có máy sưởi, nhưng Đường Như Tửu thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa.
Cô gội đầu trước rồi lại tắm rửa thân thể, khi bàn tay có sữa tắm chạm qua đùi vô tình đυ.ng tới thịt môi mềm mại, cũng không biết là lạnh hay là mẫn cảm, thân thể Đường Như Tửu liền run rẩy, nhớ tới thanh âm ái muội mắc cỡ lúc chạng vạng của Quách Cần Cần và Diêm Phong, lại nghĩ tới hình ảnh phóng đãng đêm đó của mình và Phục Thành, bụng dưới lại bùng lên một ngọn lửa kỳ lạ.
Trong chuyện tình ái, cô luôn là người bị động và bảo thủ, tuy ở bên Vương Tang Hoài bốn năm, nhưng thực tế chỉ làm tính được hơn một năm. Ở trên giường cô không bày ra nhiều tư thế, ngay cả tiếng kêu cũng rất kiềm chế, sau này vẫn là Vương Tang Hoài nói quá lần cô mới dần dần buông lỏng một chút, nhưng mẹ Đường không thích Vương Tang Hoài, buổi tối cô về hơi muộn một chút liền gọi điện liên hồi, hai người chỉ có thể thừa dịp không phải tăng ca vào cuối tuần, lấy cớ đi ăn và xem phim, mà làʍ t̠ìиɦ ở căn nhà thuê của Vương Tang Hoài.
Nhớ lại chuyện cũ, Đường Như Tửu vẫn có chút buồn bực, dù sao cũng là tình cảm bốn năm, cho dù bị chó cắn mất một miếng thịt, cũng vẫn để lại sẹo.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sắc
- Người Tôi Thương
- Chương 9: Âm thanh ái muội